Loạn Thế Hằng Ngày Làm Ruộng Nuôi Nhãi Con

Loạn Thế Hằng Ngày Làm Ruộng Nuôi Nhãi Con

Cập nhật: 30/11/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 325
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Điền Văn
Cổ Đại
     
     

"Thật ra ta cũng vậy, lúc cầm bát lên, ta chẳng biết nên ăn cháo trước, hay ăn thịt gà trước. Nếu không phải mẫu thân bảo thịt gà thơm, chắc ta cũng không dám mạnh tay gắp ăn.

"

Hai huynh muội lặng lẽ hồi tưởng, rồi chẳng hẹn mà cùng rơi vào trầm mặc.

Qua một lúc lâu, Tiết Mãn mới nói: "Ăn được thịt thì vui, nhưng chân của nương bị thương, vậy mà nương không hề kêu đau, cứ thế mà nằm ngủ.

"

Tiết Ninh mím chặt môi, cúi đầu thật thấp: "Ngày mai chúng ta mời Triệu a bà tới xem cho nương, được không?"

"Nhưng mỗi lần Triệu a bà đến đều đòi một con gà, nhà ta đâu còn con nào.

"

"Cứ mời bà ấy tới trước rồi tính tiếp.

"

Tiết Ninh khẽ gật đầu đồng ý.

Hai huynh muội ngồi lại thêm một lát để nhìn chỗ thịt, mới lưu luyến đi ngủ. Sáng tinh mơ, vừa nghe tiếng gà gáy, cả hai đã bật dậy, lập tức chạy đi kiểm tra thịt và lương thực.

Thấy mọi thứ vẫn nguyên vẹn, lòng hai đứa tràn đầy hân hoan.

Trời còn chưa sáng rõ, huynh muội Tiết gia đã xuống chân núi nhặt củi khô, đợi trời hửng sáng, hai người mới vội vàng trở về.

Rửa tay sạch sẽ, huynh muội Tiết gia đi về phía nhà Triệu a bà.

Triệu gia cũng là nhà đất, nhưng giữa những căn nhà đất trong thôn thì lại khác biệt rất nhiều. Triệu a bà nổi danh biết xem bệnh, nối xương, ai trong thôn bị đau nhức, thương tổn đều tìm tới bà ấy. Nhà nào không có tiền, đổi sang vật phẩm cũng được.

Nhờ vậy, cuộc sống của nhà Triệu a bà trôi qua không hề tệ.

Bốn gian nhà đất ngay ngắn, còn có một chuồng gà thấp nhỏ bên trong, phía ngoài vây quanh một khoảng viện lớn, trước viện là một cánh cửa to.

Nhìn thấy cảnh này, hai huynh muội không khỏi thầm ngưỡng mộ.

Lo sợ quấy rầy giấc ngủ của Triệu a bà, khiến bà ấy phật lòng, huynh muội Tiết gia chờ mãi ngoài cửa viện. Đến khi nghe thấy tiếng động trong viện, hai đứa mới gõ cửa.

Triệu a bà mở cửa, thấy Tiết Mãn và Tiết Ninh, liền nhướng mày hỏi: "Hai đứa sáng sớm đến đây làm gì?"

"Triệu a bà, chân của nương cháu bị thương một mảng lớn, thâm tím cả lại, chúng cháu muốn mời bà qua xem giúp.

"

Triệu a bà nhớ lại chuyện Tiết Thành Tường bị thương hôm trước, bà ấy chữa cho mà nhận được tới tám con gà, liền cười nói: "Sao lại bị thế?"

Tiết Mãn không dám nói là bị lợn rừng giẫm qua, chỉ đáp: "Bị ngã ở trong núi.

"

"Không chảy máu chứ?"

Tiết Mãn lắc đầu.

"Nếu không chảy máu thì không sao, về bảo nàng lấy nước nóng ngâm vào khăn mà chườm, mấy ngày sau sẽ khỏi.

"

Huynh muội Tiết gia ngẩn người đứng tại chỗ, Triệu a bà phẩy tay nói: "Về đi, nếu thật sự sưng to, bảo nương các ngươi đến đây.

"

Triệu a bà nói như vậy, Tiết Mãn và Tiết Ninh đành cúi đầu chào rồi trở về.

Sau khi hai người rời đi, Triệu lão thái thái quay lại thì thấy nữ nhi Triệu Thanh Trúc bước từ sau cánh cửa ra.

"Người ta đến mời mà nương không qua giúp sao?"

Triệu a bà liếc nhìn nữ nhi một cái: "Cô nhi quả mẫu không còn gì cả. Đã không chảy máu thì chẳng nguy hại gì. Ta mà qua, dù chẳng làm gì cũng phải lấy hai con gà.

"

Triệu Thanh Trúc cười khẽ: "Ôi chao, không ngờ nương cũng có lúc mềm lòng.

"

Triệu a bà trề môi, cầm chổi định quật vào nữ nhi, Triệu Thanh Trúc lập tức chạy biến đi.

Khương Ly ngủ một giấc thật sâu, tỉnh dậy thấy tinh thần vô cùng khoan khoái.

Quay lại nhìn thì chẳng thấy hai hài tử đâu, không biết chúng đã dậy từ bao giờ.

Khương Ly duỗi người, đi giày vào rồi bước ra viện.

Chỉ thấy hai huynh muội đang ôm từng bó củi khô, đống củi trong vện đã được chất đầy ắp, chỗ thiếu hụt hôm qua nay đã được bù lại.

"Các con sáng nay đi nhặt củi đấy à?"

Nghe thấy giọng Khương Ly, hai hài tử đồng loạt quay đầu, trên tay vẫn ôm củi: "Nương, người dậy rồi!

"

"Ừm, ta mệt quá, các con dậy lúc nào mà ta chẳng hay biết.

"