Loạn Thế Hằng Ngày Làm Ruộng Nuôi Nhãi Con

Loạn Thế Hằng Ngày Làm Ruộng Nuôi Nhãi Con

Cập nhật: 30/11/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 325
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Điền Văn
Cổ Đại
     
     

Từ xa bỗng có một giọng già nua vọng lại:

"Gia Hà, cha ngươi bị người ta đánh rồi.

"

Lời vừa dứt, từ xa có giọng thiếu niên đáp lại:

"Đánh chết chưa?"

Bà lão kia lớn tiếng quở trách:

"Tiểu tử này! Dẫu sao cũng là cha ngươi, nằm trên đất nửa ngày rồi, ngươi không mau tới xem thử sao?"

Theo sau tiếng mắng, một thiếu niên gầy gò, cao lêu nghêu chạy tới.

Thằng bé từ từ bước lại gần chỗ Khương Ly, ánh mắt liếc qua nàng vài lần, Khương Ly cũng đánh giá thằng bé, ước chừng khoảng mười ba mười bốn tuổi, người tuy cao nhưng gầy gò.

Triệu Đại Xuân nắm lấy chân thiếu niên, thều thào:

"Gia Hà, cha đứng dậy không nổi, mau đỡ ta dậy.

"

Khương Ly nhìn Triệu Gia Hà, nhàn nhạt nói:

"Hắn dùng lời lẽ nhục mạ chúng ta, mẹ góa con côi, mà ta lại là người thích động thủ. Hắn ta động miệng, ta động tay, rất công bằng. Hiện tại ân oán đã xong, nếu các ngươi không phục, cứ việc tìm đến ta.

"

Triệu Gia Hà nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Khương Ly, bỗng cúi người hành lễ:

"Bá mẫu, cha ta hành xử phóng đãng, nếu có mạo phạm, ta thay mặt cha ta xin lỗi người.

"

"Bá mẫu"...

. cách xưng hô này làm Khương Ly thoáng nghẹn lại.

Nếu so tuổi, thân thể nguyên chủ cũng chỉ lớn hơn Triệu Gia Hà ba bốn tuổi.

"Không cần xin lỗi.

"

"Ta thích để người khác nhớ đời.

"

"Một câu xin lỗi nhẹ nhàng, chẳng có tác dụng gì cả.

"

Triệu Gia Hà ngẩn người, đột nhiên không biết làm thế nào mới tốt.

Trầm mặc hồi lầu thằng bé mới hỏi Khương Ly: "Bá mẫu, vẫn còn tiếp tục đánh sao?"

"Nếu không đánh nữa, ta đưa phụ thân về nhà.

"

"Ta đã đánh xong rồi, ngươi cứ tùy tiện.

"

Lúc này Triết Gia Hà mới vội đỡ Triết Đại Xuân, dìu phụ thân khập khiễng rời đi.

Tiết Mãn đứng trong sân, mắt vẫn nhìn theo bóng họ, lòng có chút e ngại. Đây đã là lần thứ hai cậu bé tận mắt thấy Khương Ly động thủ, mặc dù đều là đánh người ngoài, nhưng cách nàng ra tay quả thực khiến cậu bé sợ hãi.

"Nương, lần sau không thể cứ thế mà đánh người. Nếu lỡ như đánh chết, chắc chắn phải đền mạng.

"

"Hắn ta chỉ cậy có cái miệng lưỡi đê hèn mà thôi, đánh chết hắn, chẳng phải chúng ta tự chuốc thiệt thòi hay sao?"