Loạn Thế Hằng Ngày Làm Ruộng Nuôi Nhãi Con

Loạn Thế Hằng Ngày Làm Ruộng Nuôi Nhãi Con

Cập nhật: 30/11/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 313
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Điền Văn
Cổ Đại
     
     

Nghe xong lời Khương Ly nói, A Ninh mới yên tâm ăn phần của mình.

Hai hài tử đều tiếc, không nỡ ăn hết một lần. Cắn một miếng nhỏ, chậm rãi nhấm nháp, rồi cẩn thận cất phần còn lại đi.

Khương Ly cũng mặc kệ hai đứa.

Hôm nay trời lại sáng rỡ, không có mưa.

Khương Ly nghĩ, phải nhanh chóng đi đốn tre, nếu để đến trưa nắng thì e sẽ khó làm.

"Hai đứa ở nhà trông nhà, ta ra đốn mấy cây tre về làm thang.

"

"Nương, để con đi cùng, A Ninh trông nhà là được rồi.

"

Tiết Mãn bỏ miếng đường nhỏ vào miệng, lập tức đứng lên đi theo Khương Ly.

Thật ra để A Ninh ở nhà một mình, Khương Ly có phần không yên tâm. Nhưng nghĩ lại, người trong thôn không biết nàng đã mua được lương thực, hơn nữa trời đang sáng, chắc hẳn không ai nghĩ đến việc đến đây trộm cắp.

Cánh rừng tre cũng không xa nhà.

Khương Ly đắn đo, dặn dò A Ninh: "A Ninh, ngồi ở cửa trông chừng nhà. Có chuyện gì thì hét lớn gọi chúng ta về.

"

A Ninh ngoan ngoãn gật đầu.

Khương Ly cầm dao, dẫn Tiết Mãn đi về phía rừng tre.

Dọc đường, nàng vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại.

Tiết Mãn lên tiếng: "Nương, người đừng lo, A Ninh tuy trông nhút nhát nhưng rất cẩn thận, muội ấy biết trong nhà có lương thực, sẽ giữ gìn cẩn thận, nương cứ yên tâm.

"

"Ta không lo con bé không trông nổi đồ, mà là sợ kẻ xấu bụng đến nhà quấy nhiễu, làm hại nó.

"

Tiết Mãn ngẩng lên nhìn Khương Ly, cười hì hì: "Nương à, hôm nay người đánh Triệu đại thúc, người trong thôn đều thấy hết rồi.

"

Khương Ly hơi giật giật khóe môi: "Rồi sao?"

Tiết Mãn lại cười: "Chắc chắn bây giờ không ai dám gây chuyện với nhà mình nữa đâu.

"

Khương Ly nghĩ, nếu đúng như vậy, cũng coi như là chuyện tốt.

Vừa nghĩ vừa đi, cuối cùng cũng đến rừng tre.

Lựa tre làm thang không khó, tre đặc ruột sẽ chịu lực tốt hơn. Nàng đốn hai cây to cỡ cổ tay, thêm một cây nhỏ hơn để làm bậc thang.

Tiết Mãn đi theo phụ nương thân nhà mình, Khương Ly bảo cậu bé chỉ cần xách cây nhỏ nhất là được.

Chưa đến nửa khắc sau, mẫu tử hai người đã kéo tre về đến nhà.

Thấy hai người trở về, A Ninh mới dám rời cửa, chạy ra ngoài đi vệ sinh.

Khương Ly thoáng chau mày.

Chờ A Ninh trở lại, nàng mới hỏi: "A Ninh, ta đi rồi con cứ ngồi ở cửa, không nhúc nhích gì sao?"

A Ninh thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Khương Ly, tưởng rằng nàng đang trách mắng mình, bèn mím môi, cúi đầu thật thấp.

Nhà không có khóa, cũng chẳng có sân, cô bé ở nhà một mình, chỉ nghĩ đến đôi chân bầm tím của Khương Ly, nghĩ đến chỗ lương thực ít ỏi mà nương đã vất vả mang về, kể cả chính mình có mất đi cũng không thể để ai vào đây trộm cắp.

Một khắc cũng không dám rời đi.

Nhìn bộ dáng này của hài tử, Khương Ly mới dịu giọng: "Ta không trách con, chỉ muốn nhắc con không được nhịn tiểu. Nhịn lâu sẽ sinh bệnh, có việc cần thì cứ đi ngay, lần sau không được như vậy nữa, nhớ chưa?"

A Ninh mặt đỏ ửng, cúi đầu đáp nhỏ: "Dạ, con nhớ rồi, nương.

"