Khương Ly nhìn cánh cửa không khóa, mái nhà hở lộ thiên, cảm giác phải mau chóng kiếm tiền lập tức đạt đến đỉnh điểm.
Ban đầu nàng còn nghĩ, nơi ở tạm bợ thế này cũng có thể chấp nhận được, trước tiên giải quyết vấn đề ăn uống, tích trữ lương thực trước đã.
Nhưng nhìn lại hoàn cảnh hiện tại, căn nhà tranh xập xệ này, chẳng thể dự trữ được gì, trừ khi nàng luôn ở nhà, nhưng nàng cần ra ngoài kiếm sống. Đến khi lương thực thiếu thốn trầm trọng, chỉ dựa vào Tiết Mãn và Tiết Ninh thì không thể bảo vệ nổi số lương thực ấy.
Vì vậy, nàng phải sửa căn nhà này, cái viện này cũng cần được cải tạo.
Nghĩ đến đây, Khương Ly đẩy nhanh động tác, nhanh nhẹn tỉa hết nhánh tre, ước lượng chiều cao bằng mắt, chặt hai cây tre thành cùng độ dài.
"Tiểu Mãn, nhóm lửa đi.
"
"Có phải nấu bữa trưa không?"
Khương Ly quay đầu nhìn cậu bé: "Con đói rồi sao?"
Tiết Mãn xoa bụng mình, thật ra cậu bé vẫn còn khá no, chỉ là trong lòng rất thèm món canh gà tối qua chưa được uống.
"Chưa đói.
"
Nhìn dáng vẻ xoa bụng của cậu bé, Khương Ly bật cười khẽ.
"Mau nhóm lửa đi, ta hong tre trước, hong xong rồi mới chuẩn bị bữa trưa.
"
Lúc này, ở viện lão Tiết gia.
Tiết Đại Ngưu từ tối qua đã làm loạn đòi ăn thịt gà, đến hôm nay vẫn chưa được ăn, đang lăn lộn om sòm trong viện.
Lưu Xuân Hoa nhìn thấy vậy, quay sang nói với lão thái thái:
"Nương, hay là người dẫn đám hài tử qua xem thử? Khương thị nể mặt nương, chắc chắn sẽ cho một bát. Mấy hài tử này cả nửa năm nay chưa được nếm chút thịt nào. Nếu Khương thị cho, mang về hầm một nồi canh, cả nhà đều được uống.
"
Nghe Lưu Xuân Hoa nói, Tiết Đại Ngưu cùng mấy hài tử khác đều nhìn lão thái thái đầy hy vọng.
Lão thái thái tức giận trừng mắt nhìn Lưu Xuân Hoa:
"Ngươi muốn làm ăn mày thì hôm nay lão bà tử ta sẽ thỏa mãn ngươi, cầm cái bát ra ngoài đi, hôm nay ngươi cứ đi xin ăn trong thôn!
"
Lưu Xuân Hoa bị lão thái thái chọc thẳng mặt, cố gắng cười làm lành:
"Nương, người nói đùa rồi.
"
"Không phải ngươi nói trước sao? Sao nào, lão bà tử mấy chục tuổi như ta lại phải đi xin cơm cho ngươi sao?"