Loạn Thế Hằng Ngày Làm Ruộng Nuôi Nhãi Con

Loạn Thế Hằng Ngày Làm Ruộng Nuôi Nhãi Con

Cập nhật: 30/11/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 341
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Điền Văn
Cổ Đại
     
     

Tiết Mãn và Tiết Ninh đứng bên cạnh Khương Ly, thấy nàng không nói gì cũng im bặt.

"Khương thị, cây cung trong nhà, có phải ngươi đã lấy đi không?"

Giọng lão thái thái tràn đầy bất thiện, Khương Ly đoán được mục đích của bà ta.

Nàng nhìn Tiết Mãn, cậu bé rất thông minh.

"Nãi nãi, cây cung đó là cha cháu để lại cho cháu, tất nhiên là phải mang theo rồi.

"

Đôi mắt sắc bén của lão thái thái nhìn chằm chằm Tiết Mãn, giọng nói đầy uy hiếp: "Đó là đồ của lão Tiết gia, ai cho phép các ngươi tự ý mang đi? Các ngươi làm vậy là trộm cắp!

"

Tiết Mãn ngẩng đầu, đối diện ánh mắt bà ta, không hề sợ hãi: "Cha cháu trước khi mất đã dặn, cây cung đó để lại cho cháu. Đúng rồi bà nội, cha cháu còn nói dưới gầm giường cha có một túi tiền, bên trong là tiền để lại cho A Ninh. Nhưng sau khi làm tang lễ cho cha xong, cháu lục mãi mà không thấy túi tiền đó, nãi nãi có thấy qua túi tiền ấy không?"

Ánh mắt lão thái thái lóe lên, ngay sau đó lại trở nên sắc lạnh như dao nhìn về phía Khương Ly.

"Khương thị, mau trả cây cung lại đây! Đừng tưởng đem đám hài tử ra làm lá chắn mà ta không làm gì được ngươi.

"

Khương Ly đặt ống trúc hong xong sang một bên, phủi bụi trên tay, thản nhiên hỏi: "Lão thái thái, cây cung này là của Tiết Thành Cử phải không?"

Lão thái thái chưa kịp đáp, Tiết Mãn đã nhanh nhảu nói: "Nương, cây cung đó là của cha con.

"

"Lấy từ đâu?"

"Đó là vật cha mang từ chiến trường về.

"

Khương Ly chợt khẽ cười: "Vậy thì không liên quan gì đến lão Tiết gia.

"

"Nếu đã không liên quan đến lão Tiết gia, thì đó chính là vật riêng của Tiết Thành Cử. Hắn để lại cho Tiểu Mãn, có gì là không thể?"

"Ý ngươi là, ngươi không trả lại?"

Khương Ly giữ vẻ mặt bình thản, giọng nói ôn hòa: "Lão thái thái, cây cung này vốn là của Tiểu Mãn nhà ta, sao lại nói là trả?"

Khương Ly vừa dứt lời, lão thái thái nhìn nàng, cười âm trầm, nụ cười đầy vẻ quỷ dị.

"Vậy ngươi cứ đợi mà xem.

"

Khương Ly không để lời ấy vào lòng.

Lão thái thái rời khỏi căn nhà tranh tồi tàn, không quay về mà đi thẳng đến nhà Thôn chính.