Loạn Thế Hằng Ngày Làm Ruộng Nuôi Nhãi Con

Loạn Thế Hằng Ngày Làm Ruộng Nuôi Nhãi Con

Cập nhật: 30/11/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 341
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Điền Văn
Cổ Đại
     
     

Trên đường đi, Khương Ly mới thấy có ba năm người đang đào rau dại, trong lòng còn thầm nghĩ sao lại ít thế, đến khi tới đây mới phát hiện, khắp núi đều là người đào rau dại.

Rất nhiều người Khương Ly không quen, nhưng A Ninh lại quen những người đó.

Mấy nữ nhân đi cùng nhau ở một chỗ, thấy A Ninh vẫy tay liền gọi: "A Ninh, các ngươi cũng đến đào rau dại sao?"

"Thẩm tử, hôm nay bọn cháu đến cắt cỏ.

"

Nữ nhân có chút ngạc nhiên hỏi, "Các ngươi cắt cỏ làm gì?"

Khương Ly liền lên tiếng: "Thẩm tử, chúng ta cắt chút cỏ mang về phơi khô để dùng sau.

"

Nàng cũng không định nói với người ta là mái nhà tranh của nàng là kiểu nhà hở, chỉ đành chuyển đề tài, hỏi lại bọn họ: "Rau dại ở đây có dễ đào không? Ta lần đầu đến đây.

"

Nói đến rau dại, sắc mặt của mấy nữ nhân đều thay đổi, thở dài.

"Rau dại gì đâu, ở đây đã bị đào hết sạch rồi, chỉ có thể đi sâu ra trước nữa, vòng quanh chân núi mà đào, vào trong thì không dám.

"

Khương Ly nghe vậy cũng thay đổi sắc mặt, vẻ mặt ảm đạm.

"Cuộc sống này, càng ngày càng khó.

"

Nàng thở dài, rồi nói: "Các thẩm tử cứ đào đi, ta và A Ninh đi cắt cỏ trước, nếu không thì mẫu nữ hai người chúng ta cả ngày cũng không đào đủ một giỏ.

"

Tạm biệt mấy nữ nhân, mẫu nữ hai người tiếp tục đi về phía trước.

Đi được một đoạn, A Ninh bỗng lên tiếng: "Nương, nhìn kìa, dưới chân nương chính là rau dại mà chúng ta thường đào đấy.

"

Khương Ly cúi đầu nhìn, chỉ thấy một cây mã đề, nhưng lá dài chưa bằng ngón tay, trên một cây có ba bốn chiếc lá, toàn bộ đều nằm sát đất, xám xịt, khô khốc, nhìn rất già cỗi.

Không khó hiểu vì sao A Ninh nhìn thấy mã đề mà nàng mang về lại có vẻ mặt như vậy.

"Chính là như vậy, bây giờ cũng bị đào hết rồi, không đào được nữa.

"

Khương Ly "ừm" một tiếng rồi không nói gì thêm, trong lòng có chút nặng nề.

Rau dại trong núi vẫn nhiều, chỉ là người bình thường vào núi quá nguy hiểm.

Đến chỗ cắt cỏ, cỏ rất cao, Khương Ly bước vào cảm thấy độ cao của chúng gần bằng thắt lưng.

Nàng cắt rất nhanh, chỉ một lát đã cắt được một đống lớn.

"Nương, người cắt đủ hai chuyến sao? Ở đây quá nhiều người, chúng ta đi rồi có khi bị người khác lấy mất, thôi để lần sau chúng ta lại đến cắt.

"

Khương Ly nhìn qua một lát rồi nói: "Không sao, một chuyến là đủ mang về rồi.

"

A Ninh không tin.

Nhưng khi nhìn thấy Khương Ly chuẩn bị đựng cỏ vào giỏ, cô bé liền tin.

Cô bé đỡ giỏ, chỉ thấy Khương Ly ôm hai bó cỏ rồi đặt ngược vào giỏ, sau đó cỏ như những chiếc đũa không đứng vững, lập tức tản ra.

Khương Ly chặt xuống bốn năm cành cây từ cái cây bên cạnh, cắm hai cành ở phía trước và sau giỏ, rồi ôm đống cỏ khô xếp ngay ngắn lên trên, đè chặt lại.