Nàng lại túm một nắm cỏ khô, đan chéo trước sau thành dây thừng, dùng để buộc chặt cỏ trên miệng giỏ, rồi lại cắm thêm vài cành cây xuống, vô cùng chắc chắn.
Cả đống cỏ khô, qua tay Khương Ly, chỉ còn lại một ít.
A Ninh đứng nhìn mà ngẩn người.
Khương Ly làm xong, chuẩn bị xong giỏ của cả hai, nàng liền nhấc giỏ lên và đặt lên lưng A Ninh, rồi cúi xuống vác giỏ của mình.
A Ninh vác giỏ đi theo sau, "Nương, để con đẩy giùm người.
"
Khương Ly hiểu rõ cô bé sợ mình không vác nổi, nhưng giỏ cỏ này còn không nặng bằng con lợn rừng kia, giỏ lại nhỏ, dù có xếp gọn thì cũng không chứa được bao nhiêu.
"Không cần, con đứng ra xa một chút, đừng để bị va vào.
"
A Ninh nghe lời, đứng cách xa hơn một chút, chỉ thấy Khương Ly nhẹ nhàng vác cái giỏ cỏ to lên vai.
A Ninh nhìn mà căng thẳng, nhưng Khương Ly lại như chẳng hề tốn chút sức nào.
"Nương, sao người lại khỏe như vậy?"
Khương Ly mỉm cười, không biết phải trả lời thế nào.
"Chắc là trời sinh có thần lực đi.
"
"Nương, con cũng muốn có thần lực trời sinh.
"
"Vậy con phải ăn nhiều vào, mau lớn lên.
"
Cùng nhau sống mấy ngày, A Ninh cũng nói nhiều hơn, không còn ngại ngùng như mấy hôm trước.
Dọc đường về, nghe cô bé nói hết chuyện này đến chuyện khác, cũng thấy thú vị.
Khương Ly dự định ngày hôm nay sẽ cắt thêm một chút, cắt xong hai chuyến nhìn mặt trời, còn có thể chạy thêm một chuyến nữa, nhưng A Ninh đã cùng nàng chạy hai chuyến rồi, mệt đến đỏ cả mặt.
Khương Ly bảo nàng ở nhà với Tiết Mãn, nhưng A Ninh không chịu, nhất quyết phải đi theo.
Mẫu nữ hai người lại chạy thêm một chuyến nữa.
Lần này, cắt xong, Khương Ly để cỏ vào giỏ, để nguyên chỗ cũ cho A Ninh trông, nàng muốn đi vòng quanh xem tình hình đào rau dại ra sao, đồng thời cũng muốn tìm xem có ớt hay tiêu gì hay không.
"Nương, người đừng đi xa quá đấy.
"
A Ninh nhìn thấy Khương Ly cầm dao rời đi mà lo lắng, sợ nàng đi xa sẽ bị lạc đường.
Khương Ly mỉm cười: "Vào núi, ta vẫn có thể tìm được đường ra, con đừng lo, ở đây chờ ta.
"
Nghe vậy, A Ninh ngượng ngùng mỉm cười.
"Vậy nương nhớ về sớm đấy.
"
"Ta biết rồi.
"