Liễu Thanh Đường cũng không biết sự tình sẽ phát triển thành ca ca của mình lôi kéo kể Tần Thúc nghe chuyện hồi nhỏ của nàng .
Nếu biết sẽ có tình huống này ,
nàng nhất định sẽ đem Tần Thúc nhét vào phòng nhỏ của mình ,
mà không phải kéo đến trước mặt hai người kia ,
chỉ tiếc nàng không biết được .
Liễu Thanh Đường đem Tần Thúc đến chỗ ca ca mình liền đi xa ,
bất quá cũng không có đi xa lắm ,
chính là đi khuất tầm mắt ba người liền dừng lại .
Tuy rằng ba người kia đều là người nàng xem trọng ,
cũng đáng giá để nàng tín nhiệm nhưng vẫn có chút lo lắng .
Đứng ở nơi đó mơ hồ nghe thấy ca ca nói câu .
" Người muốn gả ...
.
.
Đưa đến trước mặt ta.
.
.
.
"
Liễu Thanh Đường sờ sờ mặt bật cười .
Nàng tự nhiên đoán được ca ca nói cùng với Tần Thúc chuyện gì ,
đơn giản chính là ước định năm đó của huynh muội bọn nàng nói cho Tần Thúc . Ước định kia là lúc đi vào sân nàng mới nhớ đến ,
lúc trước nàng chẳng qua là cảm thấy thích Tần Thúc ,
nửa đời sau đều phải cùng trôi qua cùng hắn ,
vội vàng mang về cho người thân bằng hữu xem mà thôi .
Nhưng ca ca vừa nói rõ ràng như vậy , Tần Thúc hiển nhiên là bị dọa sợ rồi .
Liễu Thanh Đường chỉ cần nghĩ đến khả năng Tần Thúc hiện tại nét mặt kinh hách mà chính mình không thể nhìn đến ,
liền cảm thấy một cỗ tiếc nuối .
Tần Thúc người này xứng đáng bị dọa sợ ,
ai kêu nàng đều đã cố tình ngầm bảo nhiều chuyện mà hắn vẫn không tin tâm ý của nàng , để cho ca ca hung hăng dọa hắn một trận cũng tốt .
Liễu Thanh Đường lại lắng nghe một chút ,
âm thanh đều rời rạc có một chút ,
nàng ở xa như vậy có nghe cũng không rõ ràng .
Nghe không rõ Liễu Thánh Đường liền từ bỏ ,
chắp tay sau lưng đi đến thư phòng phụ thân .
Nếu nàng muốn biết bọn họ đã nói những gì , sau khi Tần Thúc trở về hỏi hắn ,
dù sao hắn cũng sẽ không lừa nàng .
Hơn nữa loại sự tình hắn cảm thấy vô thố ở trước mặt hắn nhắc đến ,
phản ứng của hắn nhất định rất thú vị .
Liễu Thanh Đường quyết định xong ,
đem trúc uyển cùng ba người kia tạm thời để sang một bên ,
quay đầu nhìn cảnh sắc mỗi chỗ đi qua . Đây là địa phương nàng lớn lên , mỗi chỗ nàng đều quen thuộc , đều có kỉ niệm để nhớ lại .
một đường đi qua hành lang ,
hoa viên ,
núi giả ,
hồ nước.
.
.
.
.
tất cả cảnh sắc đều không thay đổi chút gì .
Quen thuộc làm cho nàng cảm thấy giống như vẫn là ngày qua , thích nhảy lên nhảy xuống náo loạn Liễu gia ,
cước bộ nhẹ nhàng chạy trên đường nhỏ xuyên qua hành lang gấp khúc ra hoa viên .
Ánh mắt hoài niệm tham lam nhìn từng nhánh cây ngọn cỏ , trong mắt Liễu Thanh Đường không nhịn được lấp lánh chút nước .
hiện tại cảnh vật vẫn còn nguyên hình dáng ,
mọi người vẫn còn sống ,
chỉ có nàng khuôn mặt còn nét tuổi trẻ nhưng trái tim đã trở nên tang thương .
Nàng đi về phía trước thỉnh thoảng thấy một ít phó dịch đi tới trước mặt .
Phó dịch nơi này đều là người làm lâu năm Liễu gia ,
trên cơ bản đều là người nhìn nàng lớn lên hoặc là cùng nàng lớn lên ,
nhìn thấy nàng đều thập phần kích động .
Chẳng qua nhớ kỹ nàng không còn tiểu thư nho nhỏ trong nhà , mà đã là Thái Hậu nương nương đều luống cuống chân tay đứng hành lễ một bên nhìn theo bóng nàng rời đi .
Liễu Thanh Đường dừng lại cùng vài đầu bếp nói chuyện ,
làm cho các nàng cảm động lại sợ hãi nước mắt viền quanh .
Những người này đều là nhóm đại nương trông coi phòng bếp của nàng cùng phụ thân ,
nàng chính là ăn đồ ăn của các nàng mà lớn lên .
Nàng trước đây luôn vụng trộm chạy tới phòng bếp chơi đùa ,
mỗi lần đi đến nơi này đều được các đại nương vụng trộm đưa đồ ăn vặt ,
cho nên mới thành nha đầu mập mạp .
Phù dung cao , bánh đậu xanh ,
hoa sinh cao ,
hạt dẻ cao , củ từ cao.
.
.
.
.
Nàng ở trong cung thỉnh thoảng hoài niệm tay nghề nhóm đại nương , ngự trù trong cung làm không ra loại hương vị độc đáo này .
Còn có vị lưu bá tuổi đã lớn trong coi hoa viên .
Nghe nói hắn lúc trước là binh lính của phụ thân ,
bởi vì bị thương không thể trở lại chiến trường ,
lại có tay nghề chăm sóc hoa cỏ ,
liền tự nguyện ở lại trông coi hoa viên .
Liễu Thanh Đường trước đây nghịch ngợm luôn không cẩn thận phá hư hoa cỏ cây cối mất công hắn chăm sóc rất lâu , liền thường thường bị hắn đuổi theo đánh .
Đây là người duy nhất trong phủ sẽ không bởi vì khi đó Liễu Thanh Đường là tiểu thư nhỏ mà dung túng nàng ,
thấy nàng quấy rối liền trực tiếp giáo huấn nàng .
Bất quá nói là giáo huấn nàng ,
không bằng nói cùng nàng chơi trò đuổi bắt ,
nàng trước đấy còn thỉnh thoảng cố tình đến phá hư .
Nhìn thấy nàng đã trở lại lưu bá đang cầm cái cuốc trên tay liền đánh rơi ,
liền chạy nhanh nhặt lên lệ nóng quanh mi gọi nàng một câu tiểu thư nhỏ .
Liễu Thanh Đường nhìn vừa cảm thấy khó chịu lại buồn cười liền giang tay tiếp đón hắn .
một đường đi nhớ lại ,
mắt vừa chuyển qua một mảnh rừng trúc ,
phía trước là thư phòng phụ thân ,
Liễu Thanh Đường hít sâu một hơi ,
cất bước đi vào bên trong .
Phụ thân nàng Liễu Thiệu Lệ làm người nghiêm cẩn , hơn nữa thích hoài cổ .
Rất nhiều đồ dùng đã mài mòn cũ kĩ nhất định không chịu đổi ,
thói quen này kiên trì cũng đã vài thập niên không đổi được .
Địa phương yêu thích nhất trừ bỏ võ trường chính là thư phòng ,
bình thường nếu có thời điểm rảnh rỗi liền đến thư phòng đọc sách .
Từ nhỏ Liễu Thanh Đường đã cảm thấy cuộc sống của phụ thân trừ bỏ luyện võ cùng đọc sách vốn không có lạc thú gì khác .
Phía trước thư phòng có lão bộc đang cầm chổi quét lá trúc trên mặt đất tạo lên tiếng vang sàn sạt ,
thấy thân ảnh Liễu Thanh Đường theo đường nhỏ trong rừng trúc đi ra kinh hỉ định gọi nàng một tiếng .
Liễu Thanh Đường khoát tay ,
ý bảo hắn không cần lên tiếng ,
hắn liền cung kính hành lễ từ xa sau đó cầm chổi đi xa một chút . Liễu Thanh Đường bước lên bậc thang làm từ trúc đứng ở ngoài cửa thư phòng , đưa tay đặt ở trên cửa liền không có thêm động tác nào ,
cứ như vậy lẳng lặng ở ngoài cửa đứng một hồi lâu .
Cuối cùng vẫn là cửa đột nhiên mở ra từ bên trong mới đánh vỡ động tác ngây người của nàng .
Liễu phụ nhìn thấy Liễu Thanh Đường ngoài cửa không có chút kinh ngạc ngược lại giống như đã sớm biết nàng ở bên ngoài ,
trực tiếp mở miệng nói .
" Vào đi .
"
Sau đó xoay người trở lại trong thư phòng .
Liễu Thanh Đường cũng đi theo vào bên trong ,
thư phòng này thời điểm nàng còn ở nhà chính là nơi thường đến ,
trước đây luyện chữ ,
tập vẽ cũng đều ở nơi này . Cho nên quen bước đi vào,
tìm được ghế dựa chính mình vẫn hay ngồi ,
còn thuận tay cầm một khối táo đỏ cao ở trên bàn nhỏ .
Phụ thân nàng trước giờ không thích ăn điểm tâm ngọt linh tinh ,
hơn nữa hắn một mình ở thư phòng chưa bao giờ sai người chuẩn bị điểm tâm cho nên .
.
.
.
.
" Phụ thân ,
người sáng sớm liền chuẩn bị tốt chờ ta trở lại phải không a~"
Liễu Thanh Đường miệng cắn điểm tâm ,
nói chuyện mơ hồ không rõ ràng . Liễu Thiệu Lệ nghe được nhíu mày ,
buông quyển sách trên tay thanh âm bình tĩnh nói .
" nói bao nhiêu lần ,
thời điểm đang ăn gì ở miệng không được nói chuyện cơ mà .
Ở trong cung không có ai chỉ dạy một hồi liền biến thành bộ dạng gì đây .
"
Liễu Thanh Đường lơ đễnh ,
ngược lại có chút hoài niệm phụ thân khẩu thị tâm phi cười nói .
" Ở trong cung có người ngoài còn phải chú ý bộ dáng ,
nơi này chỉ có hai phụ tử chúng ta còn chú ý nhiều như vậy làm cái gì ,
phụ thân người hiện tại chẳng phải cũng không xem ta là Thái Hậu nương nương sao .
"
" Hừ năm năm không trở về ,
vẫn không có tiến bộ chút nào .
"
Liễu Thiệu Lệ ánh mắt nhìn sách ,
ngữ khí tuy rằng không có nửa phần phập phồng ,
nhưng Liễu Thanh Đường vẫn nghe ra trong lời nói nồng đậm bất mãn .
Bất mãn nàng sau khi tiến cung không có về qua Liễu gia .
Liễu Thanh Đường không trở về Liễu gia lúc ban đầu là vì tiếp nhận triều chính rối ren không có thời gian , sau là vì sợ bị nghi ngờ,
sợ chính mình cùng Liễu gia đi lại thân cận khiến cho hoàng đế cháu ngoại trai cảm thấy bọn họ có ý đồ bất chính .
Hơn nữa nàng thấy phụ thân dần dần cùng nàng xa cách ,
còn tưởng hắn không muốn nàng trở về .
Nhưng hôm nay nghe hắn nói như vậy mới biết ,
phụ thân vẫn mong nàng trở về .
" Ta đã biết về sau ,
năm nào ta cũng trở về gặp các người được không .
"
Liễu Thanh Đường bĩu môi làm bộ như lấy táo đỏ cao ,
nhân cơ hội lau nước mắt .
" không thì cách mấy tháng ta sẽ trở lại một lần .
"
" Cách hai năm là về một lần là được , sao có thể cách mấy tháng sẽ trở lại .
Ngươi là Thái Hậu đừng để người khác đem ngươi ra làm đề tài nói chuyện .
"
Liễu Thiệu Lệ nhìn nữ nhi nhà mình nhíu mày .
rõ ràng hai năm trước làm việc coi như thỏa đáng ,
mấy ngày gần đây bỗng nhiên thay đổi , nữ nhi trở về nhìn hắn tất nhiên là chuyện tốt ,
nhưng mấy ngày nay hắn luôn có cảm giác lo lắng có phải nàng có chuyện gì gạt hắn .
" Thanh Đường lúc trước mới chấp chính ,
ngươi bộc lộ tài năng để chèn ép các đại thần giúp hoàng đế an ổn ngôi vị .
Nhưng hiện tại hoàng đế tuổi đã lớn ,
ngươi nên chậm rãi buông bỏ quyền lực ,
không nên giống lúc trước cường thế .
"
Nếu không ngày sau hoàng đế trưởng thành ngươi làm sao có thể yên ổn ,
còn có đại thần tâm phúc của hoàng đế bên tai nhắc nhở cảnh tỉnh ,
lúc đó nàng cùng hoàng đế tự nhiên sẽ sinh ra hiềm khích .
Liễu Thiệu Lệ tuy rằng trong lòng lo lắng cho nữ nhi ,
nhưng nói ra miệng lại là ngữ khí bất mãn hơn nữa biểu tình đông lạnh mày cau lại ,
toàn bộ là bộ dáng giáo huấn người .
" Trong khoảng thời gian mấy ngày nay ,
ngươi làm việc quá mức vội vàng thay đổi thất thường dễ xao động ,
lúc trước ngươi nổi trận nôi đình dùng thủ đoạn làm người ta kính sợ , hiện tại phải dùng lòng khiến người tin phục ,
lại càng không nên gây thù hằn gì ở trên triều .
"
Liễu Thanh Đường rũ mắt nhìn đồ rửa bút ở trên bàn xuất thần .
Nàng kiếp trước cũng có suy nghĩ giống phụ thân ,
tiếp qua hai năm hậu cung có người nàng bắt đầu đem đại bộ phận quyền lực đưa cho hoàng đế , còn có huyết mạch kinh doanh của mình nhiều năm cũng toàn bộ đưa cho hắn ,
chính mình ở phía sau làm Thái Hậu an nhàn .
Phụ thân lại càng thu nhỏ chức vụ ,
thậm chí vì không muốn hoàng đế cháu ngoại trai cảm thấy bực bội , vì không muốn hắn cảm thấy bên ngoại lạm quyền ca ca nàng vĩ đại như vậy cũng không cho tiến vào triều đình , cùng với các vị công tử khác chơi bời lêu lổng liên miên .
Nàng còn nhớ rõ trước đây ca ca từng cùng với nàng nói qua , ngày sau trưởng thành muốn vào triều làm một vị đại quan trừ gian giệt ác .
Nhưng bởi vì nàng thân là Thái Hậu nương nương quyền cao chức trọng ,
phụ thân một tay cầm binh quyền ,
ca ca có chí mà không được trọng dụng .
Nhưng hắn chưa từng oán giận qua ,
vẫn tươi cười khi gặp nàng cùng phụ thân .
Kiếp trước nhiều năm nàng không về nhà , lúc bắt đầu vài năm còn có thể gặp phụ thân ở thời điểm lên triều , nhưng không thế gặp qua ca ca , nàng đúng là mười mấy năm cũng chưa thấy hắn .
Mới vừa rồi ở ỷ trúc uyển ,
nàng có bao nhiêu gian nan mới có thể đè nén áy náy cùng với lệ nhìn qua như không có gì đặc biêt cùng hắn đùa giỡn .
Nhưng chính là nhanh chóng ném Tần Thúc lại vội vàng bỏ chạy .
Kỳ thật nàng hiện tại càng ngày càng rõ ràng ,
mặc kệ bọn họ làm như thế nào , chỉ cần nàng vẫn là người từng có công với hoàng đế ,
lúc hoàng đế tuổi nhỏ xử lý chính sự ,
hoàng đế sẽ không thể nào cùng nàng trở mặt .
Bởi vì thời điểm hắn kêu nàng là mẫu hậu giống như là nhắc nhở hắn ,
ngôi vị hoàng đế này là nàng cho hắn , là nàng bảo vệ hắn , nàng tựa như một toàn núi lớn ở trong lòng hoàng đế .
Làm một hoàng đế trong lòng hắn làm sao có thể vui vẻ? Chỉ sợ ở trong lòng đã sớm hận chết đi được.
Còn có phụ thân chỉ cần hắn còn nắm binh quyền , hoàng đế cùng hai vị thủ phụ sẽ không thả lỏng tâm với bên ngoại này .
Trừ phi phụ thân buông thả binh quyền ,
nhưng một khi buông binh quyền này sẽ là dao hai lưỡi ,
không đợi hoàng đế xuất thủ , đối thủ của phụ thân cũng sẽ đem hắn kéo xuống .
Nàng cùng phụ thân từng nghĩ đến lui bước để cho họ thấy tâm ý của chính mình , liền có thể bình an vô sự .
Nhưng bọn họ đều sai lầm rồi , lui một bước rồi lại một bước đến cuối cùng không thể lùi nữa chờ họ chính là kết cục chết .
Cho nên lần này nàng không thể lui ,
cũng không nguyện lui !
" Ngươi có nghe ta nói chuyện sao?"
Liễu Thiệu Lệ quả thực cũng bị bộ dáng không sao cả của Liễu Thanh Đường làm cho gấp gáp , hắn ở đây lo lắng lâu như vậy , bộ dáng nữ nhi lại là việc không đáng lo .
" Nghe được , phụ thân yên tâm nữ nhi đều có chủ trương .
"
Liễu Thanh Đường lạnh nhạt nói lại làm cho Liễu Thiệu Lệ nghe được biến sắc ,
hắn nhìn nữ nhi im lặng ngồi ở kia uống trà , một lúc sau có chút gian nan hỏi .
" nói cho ta biết , ngươi có phải trong lòng sinh ý mưu phản.
"
Trong phòng nhất thời lạnh lẽo , tay Liễu Thanh Đường run lên đen chén trà đặt lên bàn phát ra tiếng 'khách' nhỏ .
Ngẩng đầu nhìn về phía phụ thân , nàng nhẹ giọng mở miệng nói .
" Nếu ta nói là đúng thì sao.
"
Liễu Thiệu Lệ nghe như vậy ánh mắt phức tạp nhìn về phía nữ nhi , thật lâu không biết nên nói cái gì . hắn nên nói như thế nào ? Chẳng lẽ vì vậy bắt nàng sao ? Đây là hòn ngọc quý trên tay hắn cùng với thê tử đã mất của hắn bộ dạng giống như đúc , là đứa nhỏ mà nàng phải đau mấy ngày tiểu nữ nhi , chỉ cần người khác nói trên người nàng một câu hắn đều sẽ mang người đi giáo huấn người nọ , bản thân hắn làm sao có khả năng tổn thương nàng .
" Phụ thân không cần lo lắng , nữ nhi bất quá chỉ đùa một chút thôi .
"
Liễu Thanh Đường đúng là vẫn không đành lòng nhìn phụ thân dằn vặt giữa gia đình cùng quốc gia ,
chủ động mở miệng nói .
" Liễu gia chúng ta nhiều thế hệ đều là trung thần , ta làm sao có thể làm Liễu gia hổ thẹn ,
ta sẽ làm Thái Hậu tốt phụ tá hoàng đế .
"
Lời nói của Liễu Thanh Đường cũng không làm Liễu Thiệu Lệ cảm thấy yên tâm , hắn biết rõ tính cách nữ nhi nhà mình đến tột cùng là như nào .
Nếu nàng thật sự không có loại ý nghĩ này sẽ cưỡng ép cùng hắn nháo loạn ,
cảm thấy hắn không nên hiểu lầm nàng .
Nhưng nàng hiện tại biểu hiện thật sự bình tĩnh làm cho hắn càng ngày càng lo lắng .
" Thanh Đường , ngươi có phải hay không đã gặp chuyện gì .
"
" Gặp chuyện gì?"
Liễu Thanh Đường bỗng nhiên nở nụ cười , nàng đứng dậy đi đến bên cửa sổ đẩy hai phiến trúc ở cửa sổ ,
nhìn bên ngoài một mảnh xanh mướt bình phục tâm tình sau đó quay đấu , dùng ngữ khi vững vàng nói .
" Phụ thân , ngươi có tin tưởng người chết rồi có thể sống lại không?"