" Phụ thân người có tin người chết có thể sống lại sao ?"
Liễu Thanh Đường nhẹ giọng hỏi , sau đó không đợi Liễu Thiệu Lệ trả lời , liền nói thêm một câu
" Ta chết vào mùa thu nguyên ninh mười năm năm .
"
Liễu Thiệu Lệ nghe nói như thế kinh ngạc thốt ra lời
" Làm sao có thể xảy ra chuyện đó .
"
Liễu Thanh Đường nhìn phụ thân mình , trong mắt một mảnh sâu thăm ngữ khí không chút gợn sóng nói tiếp .
" Là hoàng đế ban thưởng rượu độc . Sau khi ta chết ngươi cùng ca ca cũng chết , ngoại thích Liễu gia ý đồ tạo phản , đây là tội danh hoàng đế gắn cho cái chết của Liễu gia .
"
Liễu Thiệu Lệ nhìn nữ nhi của mình ,
thần sắc nghiêm túc lại ,
nhắm mắt không nói gì .
Liễu Thanh Đường sâu kín nhìn hắn ,
đồng dạng cũng không nói nữa .
Qua thật lâu ,
Liễu Thiệu Lệ mới mở miệng
" Lời ngươi nói là thật.
"
" Ta còn nhớ rõ rượu độc chui qua cổ họng thập phần thống khổ ,
còn nhớ rõ hồn phách lang thang nhìn thấy phụ thân huynh trưởng đầu rơi xuống , lòng ngập tràn bi thương ,
còn nhớ rõ thi thể hai người nằm trong gió lạnh có bao nhiêu là hối hận...
.
.
.
Nếu có thể ta tình nguyện tất cả chỉ là một cơn ác mộng .
"
" Nhưng là ta ngày đêm bị cơn ác mộng phức tạp này tra tấn ,
không thể sống yên ổn ,
không thể giải thoát .
Sau đó vốn nên xuống địa ngục luân hồi ,
nhưng khi mở mắt ra ta phát hiện chính mình quay trở lại mười năm trước , thời điểm vẫn còn cứu lại hết thảy , từ ngày đó tỉnh lại đã qua mấy tháng ,
nhưng cho tới hôm nay ,
ta vẫn như trước thường xuyên lâm vào hỗn độn .
"
" Phụ thân ngươi biết không ? Ta mỗi ngày đều lo sợ mình sẽ lâm vào bước đường điên cuồng ,
bởi vì trong lòng ta ngập tràn hận ý không thể giải.
.
.
.
"
Còn có nhìn đến các người đối với mọi chuyện không cảm thấy thống khổ , một mặt cảm thấy các ngươi không cần giống ta bị cảm thấy tra tấn ,
một mặt lại cảm thấy không chịu nổi gánh nặng vì chỉ có thể một mình cất giữ bí mật .
Cho dù đời này nàng đem hai tên đầu sỏ thủ phụ đi giết ,
ngăn chặn hoàng đế ,
nhưng chuyện đời trước xảy ra đã khắc sâu vào đầu nàng không bao giờ có thể xóa đi .
Nàng đôi khi nhìn khuôn mặt Tần Thúc sẽ nhớ đến lúc đó nhìn thấy khuôn mặt hắn bị giòi bọ phá hư .
Nàng thậm chí cảm thấy ,
Tần Thúc ,
phụ thân , ca ca đều đã chết đi , mà hiện tại người ở bên cạnh nàng không bao giờ còn là họ nữa .
Nhưng là trọng sinh một lần nữa bắt đầu lại sinh mệnh ,
đây là sự kiện cỡ nào nghịch thiên , không có khả năng xuất hiện .
Có lẽ lần này cơn ác mộng sẽ một lần nữa phát sinh ,
nàng lần này sẽ đại khai sát giới tất cả .
Liễu Thanh Đường rất rõ ràng trên thế gian này có chuyện nhân quản , không có tự nhiên sẽ được quay lại ,
tựa như không có chuyện tình yêu nào cũng suôn sẻ bình thường .
Bảo vật đẹp có vết rách ,
cho dù hiện tại hoàn hảo như lúc ban đầu ,
nàng vẫn nhớ rõ vết rách như nào .
Nhưng dù thế thì có sao ,
bảo vật nàng vẫn sẽ cầm chắc ,
không cho người khác có cơ hội . sự việc có thể làm nàng thống khổ ,
nhưng không thể đánh đổ nàng , chỉ làm nàng càng thêm bình tĩnh .
trên mặt Liễu Thanh Đường xuất hiện thần sắc mờ mịt thống khổ , gắt gao nắm quyền đứng nơi đó .
Rốt cuộc cũng không còn nhìn thấy thời khắc nàng giả vờ bình tĩnh ,
trong mắt thường xuất hiện ý cười bây giờ nửa điểm cũng không thấy .
rõ rằng nhìn qua thấy khó chịu nhưng nàng cố tình như cây trúc tuyệt đối không cúi đầu trước số phận ,
giống như nàng đứng đó nắm tất cả trong bàn tay .
Liễu Thiệu Lệ nhìn nữ nhi như vậy , nhận ra tâm tình nàng phập phồng , từ trước cho tới bây giờ đều cảm thấy nàng không hề thua kém nam nhân , thế nhưng hiện tại cả người có chút lảo đảo .
hắn biết rõ ràng nữ nhi mình là dạng người nào ,
nàng cứng cỏi cố chấp muốn mạnh mẽ ,
từ nhỏ đến hắn tạ hồ hắn chưa bao giờ thấy nàng yếu đuối ,
nhưng hôm nay nàng lại không thể khống chế được biểu hiện bộ dáng này trước mặt hắn .
Nếu không trải qua quãng thời gian đó nữ nhi của hắn sẽ không thay đổi thành dạng này , giống như nàng tự tạo cho mình tấm lá chắn vây quanh cự tuyệt người khác đến gần . Làm sao có thể thành như vậy nữ nhi của hắn từ trước đến giờ là đứa nhỏ mềm mại thiện lương .
Mặc kệ chuyện này có kỳ lạ Liễu Thiệu Lệ vẫn tin ,
bởi hắn tin tưởng nữ nhi của mình ,
tin tưởng đứa nhỏ đêm thân tình cùng trác nhiệm là trọng yếu sẽ không dung loại chuyện này để nói dối lừa gạt phụ thân mình .
một khi tin tưởng ,
nhớ tới lời nói của nàng Liễu Thiệu Lệ trong lòng liền dâng lên thật lớn áy náy cùng tự trách .
hắn nhiều năm qua bảo vệ ranh giới Nam Triều , bảo vệ Nam Triều không bị người khác xâm phạm , làm cho vô số người Nam Triều cuộc sống bình an .
Nhưng hắn lại không bảo vệ được gia đình , khi đó hắn không thể cứu được tính mạng ái thê , không bảo vệ tốt đại nữ nhi , hiện tại ngay cả tiểu nữ nhi cũng không thể bảo vệ tốt .
một lần lại một lần ,
Liễu Thiệu Lệ hiểu được bản thân mình bất lực .
Nam nhân vững chắc như ngọn núi nản lòng ngồi ở trên ghế ,
thần sắc rốt cuộc cũng có chút mỏi mệt .
Cũng là nữ nhi của phụ thân ,
Liễu Thanh Đường cũng rõ ràng phụ thân nàng là người như nào ,
bởi vậy nàng thu lại cảm xúc của chính mình ,
hít một hơi thật sâu đi đến trước mặt phụ thân ôm lấy hắn đang trầm mặc .
" không thể cứu phụ thân cùng ca ca ,
không thể bảo trụ Liễu gia ,
cho tới nay ta đều đắm chìm trong áy này ,
cho dù hiện tại vẫn như trước .
"
Liễu Thiệu Lệ thoáng chần chờ , cuối cùng cầm lấy tay nữ nhi đặt trên vai , môi mấp máy vài cái có chút thở dài nói
" Chuyện này vốn không phải ngươi nên gánh vác ,
là ta làm không tốt "
Tựa hồ có lời mở đầu câu tiếp theo sẽ dễ hơn ,
Liễu Thiệu Lệ yên lặng nhìn nữ nhi khóc sờ sờ đầu nàng trấn an .
" Năm đó khi mẫu thân ngươi qua đời , lôi kéo tay ta nói ta phải chiếu cố ba huynh muội các ngươi thật tốt ,
thế nhưng ta lại không biết nói nên làm thế nào , nay lại có thêm điểm này chứng minh ,
nếu nàng biết nhất định sẽ hung hăng mắng ta .
"
" trên đời này còn có người dám mắng phụ thân sao ? Ngươi cau mày liền dọa chết người .
"
Liễu Thanh Đường không muốn phụ thân nhìn thấy mắt mình sưng đỏ liền dựa vào bả vai dày rộng của hắn ,
dùng âm thanh có chút khàn khàn cười nói .
" Nương ngươi trước kia thích nhất là mắng ta , chỉ có nàng chưa bao giờ sợ ta .
Ngươi không chỉ có hình dáng rất giống nhau , tính tình cũng thực giống nhau ,
chưa bao giờ quản sắc mặt của ta , muốn tự bản thân mình làm mọi chuyện .
"
Nàng cho tới bây giờ chưa nghe qua ai nói mẫu thân mình sang sảng ,
nhiệt tình ôn nhu lại hào phóng , cả nằm mơ cũng chưa từng .
Nàng từng nghĩ tỷ tỷ giống tính cách mẫu thân ,
khát vọng yêu thương của mẫu thân , mẫu thân nàng mất nàng liền dồn tình cảm của mẫu thân sang tỷ tỷ , về sau nàng cũng mất thân cận bên cạnh nàng chỉ có phụ thân cùng ca ca .
" Phụ thân , thực xin lỗi , ta chỉ sợ sau này có thể làm một vài chuyện ngươi cảm thấy không vui .
"
Liễu Thanh Đường buông phụ thân lui ra phía sau từng bước ,
ánh mắt kiến định nhìn thẳng hắn
" Ta không có khả năng buông tha cho báo thù , những kẻ kiếp trước tổn thương chúng ta , ta một người cũng không bỏ qua . Ta có lẽ sẽ làm một ít chuyện ngay cả chính bản thân cũng không tưởng tượng được , biến thành một Liễu Thanh Đường hoàn toàn khác với trước kia , có lẽ sẽ làm phụ thân khó xử .
Nhưng mà hãy tha thứ cho nữ nhi bất hiếu , ta nhất định sẽ làm theo ý nghĩ của chính mình .
"
" Hoài Húc.
.
.
.
.
hoàng đế ngươi cũng muốn giết sao?"
Liễu Thiệu Lệ trầm mặc thật lâu lúc sau chỉ hỏi một câu như vậy .
" Nếu hắn vẫn nhất quyết như trước dồn Liễu gia vào chỗ chết .
" Liễu Thanh Đường nói lời này ngữ khí kiên nghị mà lãnh khốc , nhưng lại lo lắng đến phụ thân ,
ngữ khí nàng nhẹ lại nói
" không đến vạn bất đắc dĩ ,
ta sẽ không động vào hoàng đế , dù sao hắn cũng có dòng máu Liễu gia .
"
" Nếu nhất định phải làm chuyện đó , để cho ta ra tay làm đi .
"
Liễu Thiệu Lệ bỗng nhiên mở miệng nói , thần sắc cùng Liễu Thanh Đường kiên nghị như nhau , không buông tha cự tuyệt .
Tính tình của hai phụ tử tại một khắc này là giống nhau .
Liễu Thanh Đường mở to hai mắt nhìn , tựa hồ không thể tin được phụ thân mình lại nói như vậy . Ở trong lòng nàng phụ thân sẽ không cho phép nàng có tâm tư mưu phản ,
vốn tưởng rằng hắn nhiều nhất chính là đối với mình mắt nhắm mắt mở ,
nhưng là hiện tại hắn lại nói , hắn muốn chính mình tự ra tay ? Liễu Thanh Đường ngẫm nghĩ một chút liền hiểu được ý tứ của hắn , có chút chấn động hô một tiếng .
" Phụ thân.
.
.
.
"
" Ta là một vị phụ thân , làm sao có thể đem trách nhiệm của ta để cho nữ nhi mang trên lưng .
" Liễu Thiệu Lệ đứng dậy thẳng lưng nhìn vào bức tranh núi sông treo trên tường thư phòng .
" Hơn nữa ta bảo vệ là bảo vệ toàn bộ Nam Triều bình an .
"
Tại một khắc này gánh nặng trong lòng Liễu Thanh Đường đã được buông bỏ . Lúc ban đầu nàng nghĩ kết quả xấu nhất là phụ thân không tin mình , muốn cùng hắn quyết liệt làm nữ nhi bất hiếu , may mà hắn lựa chọn tin tưởng ,
chuyện nàng sợ hãi không xảy ra .
Nghe lời nói của phụ thân Liễu Thanh Đường cảm thấy những tính toán trong lòng được buông xuống ,
lại thập phần muốn khóc , bởi vì tâm rốt cuộc cũng cảm thấy an lòng cùng thả lỏng .
Sau đó đại khái đem ân oán đời trước nói cho phụ thân nghe , Liễu Thanh Đường lại nói .
" Có lẽ phụ thân trong lần không thể tin được , dù sao loại sự tình chết mà sống lại này quá ly kỳ . Như vậy đi cho ta thời gian một năm làm cho phụ thân tin tưởng .
Một năm sau , Chu quốc sẽ cùng Nam Triều phát sinh chiến tranh , mà kết cục cuối cùng là Chu Quốc chiến bại .
"
" Chu Quốc tuy rằng không như Nam Triều chúng ta cường thịnh , nhưng bọn họ có vị tướng quân được tôn sùng là thần tướng làm sao có thể dễ dàng diệt vong .
"
Liễu Thiệu Lệ có chút không tin , nếu trên đời này có người hắn coi là đối thủ chính là vị Trịnh tướng quân Chu Quốc , đó là đối thủ của hắn cũng là bằng hữu , cái gọi anh hùng gặp anh hùng đại khái chính là như thế .
" Bởi vì Chu Quốc xảy ra nổi loạn vị tướng quân kia chẳng may bị hoàng đế nghi kị , chết ở trên chiến trường , thậm chí hài cốt của hắn chính phụ thân người thu .
"
Cho dù hắn là tướng quân của Chu quốc ,
nhưng là Liễu Thanh Đường đồng dạng đối với vị Trịnh tướng quân rất thưởng thức ,
giờ phút này không khỏi có chút cảm thán .
Bất quá chỉ là cảm thán thôi ,
nàng rất nhanh nghiêm túc sắc mặt nói .
" Ta hiểu đáy lòng phụ thân còn chút nghi ngờ ,
như vậy chúng dùng chuyện một năm này làm ước định , nếu thật sự xảy ra ,
xin phụ thân hoàn toàn tin tưởng ta .
"
Liễu Thiệu Lệ thật sâu nhìn nữ nhi một cái , hắn sao có thể không rõ kỳ thật nữ nhi cho hắn một thời gian chấp nhận chuyện này .
Nàng biết hắn tin tưởng ,
nhưng hắn đối với cháu ngoại trai yêu thương lâu như vậy , tự tay đi nhiễu loạn triều đình , hắn quả thật còn một chút thời gian để chấp nhận ,
cho nên mới cho hắn thời gian một năm .
Ngầm đồng ý với suy nghĩ này của nữ nhi ,
trong lòng Liễu Thiệu Lệ nhất thời vui mừng lại có chút phức tạp . Vốn tưởng nữ nhi nói chết mà sống lại cùng với chiến tranh một năm sau , đã làm cho chính mình không thể trấn định mà chống đỡ ,
nhưng Liễu Thiệu Lệ không nghĩ tới thời điểm dùng cơm trưa , nữ nhi lại vứt cho hắn một tin tức đủ để cho hắn cảm thấy khiếp sợ .