Liễu Thanh Đường một mực ở Từ An Cung chờ hoàng đế cháu ngoại trai ,
chờ hắn đến chất vấn về vấn đề xử trí phủ nội vụ .
Chỉ là đến chạng vạng cũng không thấy hắn đến ,
không khỏi cảm thán , nàng vẫn là xem thường hoàng đế cháu ngoại trai này rồi , quả nhiên là kìm được tức giận .
Ngày hôm sau lâm triều , Liễu Thanh Đường liền nói đến việc này sai người đọc tên một số quản sự ở ngoài cung gây sóng gió thu nhận hối lô từng tội trạng một đọc ra , cuối cùng còn tra xét thêm một số nô tài có tội giống nhau giao cho cung ngục quyết định xử trí ,
quang minh chính đại thu hồi quyền hạn của phủ nội vụ .
Đến tận lúc này Liễu Thanh Đường cũng không thấy trên mặt hoàng đế có biểu tình gì khác biệt .
Bình thường quá thì sẽ không còn là chuyện bình thường nữa ,
hắn là hoàng đế ,
làm sao có thể đối với hành vi lạm dụng quyền hành này của nàng mà vẫn thờ ơ ,
chỉ là lúc này hắn hiểu được phải nhẫn nại thôi .
Liễu Thanh Đường cảm thấy đời trước mình đúng là bị che mắt ,
vì cái gì không nhìn ra hắn là nhân vật lợi hại , vẫn còn nghĩ đến bộ dạng này của hắn không nên dính líu gì đến tranh đấu quyền thế ,
cho rằng hắn cần bảo hộ ,
ngày đêm lo lắng nếu đem chuyện quốc gia đại sự đặt ở trên người hắn có thế hay không hắn sẽ không gánh vác được .
Cảm giác bị lừa gạt thực không tốt ,
cho dù kiếp trước nàng ở trong cung tôi luyện mười mấy năm , đã đem những gai nhọn của Tiểu thư Liễu gia Liễu Thanh Đường mài nhẵn ,
nhưng sau khi trọng sinh trở lại , những tật xấu trên người nàng đã lâu không xuất hiện ,
nhưng nay lại có dấu hiệu trở lại .
Liễu Thanh Đường mười năm tuổi vẫn còn nhiều tật xấu như hoạt bát thích cười , là tiểu cô nương tính tình thẳng thắn , nàng hiện tại đã hai mươi mốt tuổi rồi ,
lại có cảm giác quay về tuổi mười năm .
Kiếp trước nàng cảm thấy bộ dáng lúc hơn mười tuổi của mình không tốt ,
hiện tại lại cảm thấy khi đó mới là lúc nàng sống chân thật nhất .
nói không chừng qua vài năm nữa ,
phong thái hành sự của nàng đều biến trở về lúc Liễu Thanh Đường năm mười năm tuổi .
Thời điểm tan triều ,
trong lúc vô tình Liễu Thanh Đường trông thấy tên Ngụy Chính kia nghiêm mặt đuổi theo nhạc phụ Ngô Thượng Thư ,
không biết đang nói cái gì lại chọc cho Ngô Thượng Thư thổi râu trừng mắt ,
nhất thời thấy buồn cười .
Ngụy Chính người này mặc kệ nói cái gì đều có thể chọc cho nhạc phụ tương lai tức giận ,
bất quá Ngô Thượng Thư cũng thương nữ nhi ,
phỏng chừng dù cho Ngụy Chính chỉ nói chào tạm biệt cũng sẽ không cho hắn sắc mặt hòa nhã .
Có thể nói muốn miệng lưỡi trơn tru thì cũng phải có năng lực nha ,
người chất phác khô khan không thể hiểu được .
Mỗi lần vào triều đều nhìn thấy bộ dáng ghét bỏ của Ngô Thượng Thư , cùng bộ dáng không có biện pháp lấy lòng của Ngụy Chính cũng là thú vui .
Liễu Thanh Đường trong lòng vừa vui sướng khi có người gặp họa , lại vừa cảm thấy mừng cho Ngụy Chính ,
tháng bảy này hắn sẽ thành hôn cùng Ngô tiểu thư ,
rốt cuộc một đôi có tình cũng thành người nhà .
Chớp mắt ,
Liễu Thanh Đường lại nhìn ca ca đang ở phía xa nhìn nàng ,
còn đối với nàng giơ giơ nắm tay ,
liền theo bản năng trừng hắn .
hắn quả thật vào hộ bộ , cùng thám hoa lang Kinh Sở Ngôn trở thành bạn tốt , nhưng muốn hỏi Liễu Thanh Đường có gì bất mãn thì chính là chuyện hắn chưa tìm được cho nàng một vị tẩu tử .
Có lẽ kiếp trước nhìn Liễu gia tuyệt hậu đã làm cho nàng bị kích thích , hiện tại bức thiết muốn nhìn đến hậu nhân tiếp theo của Liễu gia , có lẽ sinh mệnh mới có khả năng làm cho nàng bớt lo lắng một chút .
Liễu Thanh Đường theo bản năng đem huyết mạch Liễu gia Tiêu Hoài Húc quên đi .
có lẽ ở trong lòng nàng đã không còn cháu ngoại trai mà năm đó nàng kiên cường bảo vệ nữa .
Từ sau khi nương nàng qua đời cha chính là một mình nuôi con ,
một chút ý tứ muốn lấy vợ ,
một vị di nương cũng không có ,
không cần trông cậy vào hắn càng già càng dẻo dai thêm cho nàng một vị đệ đệ hay muội muội .
Thân phận nàng không có khả năng sinh đứa nhỏ ,
hơn nữa Tần Thúc cũng không thể sinh...
.
.
Lại nói nếu hắn có thể nàng sẽ không để ý thân phận sinh một đứa nhỏ của Tần Thúc .
Tóm lại bọn họ chưa có biện pháp ,
chỉ có thể dựa vào ca ca nàng , kết quả ca ca nàng đã lớn tuổi đi xem mặt không vừa mắt một ai ,
cả ngày chỉ nhăn nhở trêu cợt nàng ,
thật muốn đánh đòn !
Cố tình vài ngày trước đó phụ thân nàng cáo ốm không muốn vào triều , nói là chuẩn bị cho một năm sau đánh giặc ,
mỗi ngày ở nhà hoạt động gân cốt , nhân tiện một lòng dạy dỗ vị đồ đệ thiên phú cực cao Tịch Lam .
Liễu Thanh Đường hiểu được phụ thân không muốn nhìn thấy nữ nhi cùng cháu ngoại tranh đấu , rõ ràng chỉ muốn nhắm mắt làm ngơ .
Nàng vào triều muốn nhìn người nhà cũng chỉ có thể nhìn được ca ca ,
thật sự là nhịn không được mới trừng hắn , đã lớn tuổi rồi còn không chịu thành gia lập thất cho thật tốt đi .
Vừa mới nhắc đến ca ca xong , trở lại Từ An Cung ,
Liễu Thanh Đường nhận được thư hồi âm của Dương Tố Thư .
" không yên lòng , sẽ chiếu cố hắn .
.
.
.
.
.
.
việc thương nghị tạm hoãn?"
Liễu Thanh Đường lộ ra thần sắc thản nhiên , Tố Thư quả nhiên có ý tứ đối vói Tiêu Hoài Cùng , có ý là tốt rồi ,
chỉ sợ nàng giống như trước đây đối với ai cũng thờ ơ chướng mắt .
Tiêu Hoài Cùng tuy ngốc ,
nhưng tốt xấu gì bên người Tố Thư cũng có người sống cùng .
Về phần Tố Thư nói tạm hoãn việc thương nghị là hôm qua nàng đề nghị Tố Thư khôi phục thân phận tiểu thư Dương gia ' Dương Tố Cẩm ' danh chính ngôn thuận gả cho Thuần Vương làm Thuần Vương Phi ,
sau đó ngày thường như trước dùng thân phận nam nhân hiện nay .
Đối với người ngoài chỉ cần nói năm đó Dương Tố Cẩm không phải đã sớm chết mà thân thể không tốt dưỡng bệnh ở Lư Dương ,
hiện tại trở về nên mới làm mối .
Dù sao cũng không có người sẽ đi chú ý vị tiểu thư của một vị thái y nhiều năm trước .
không thể đi ra khỏi khuê phòng vị tiểu thư ' ấm sắc thuốc ' cùng với vị ngốc Vương gia chuyện gì cũng không biết , vừa miễn cho bị người khác quấy rầy , người khác cũng ít lui tới ,
đối với Tố Thư mà nói là thích hợp nhất .
Liễu Thanh Đường vuốt cằm suy nghĩ trong chốc lát ,
cảm thấy việc này Tố Thư có thể đồng ý ,
hơn nữa càng nghĩ càng cảm thấy thích hợp .
Kiếp trước kiếp này nàng quan tâm nhiều năm như vậy chỉ có việc chung tâm đại sự của bạn thân ,
nay thấy đại sự có thể giải quyết ,
không khỏi tâm tình thư sướng .
Bạn tốt cùng thân nhân kiếp trước gặp bi kịch là nỗi ám ảnh trong lòng Liễu Thanh Đường ,
bọn họ bây giờ có thể hạnh phúc thật tốt quá , ám ảnh lâu nay của Liễu Thanh Đường có thể giải tỏa rồi .
Theo thời gian trôi qua ,
Liễu Thanh Đường càng ngày càng cảm thấy kiếp này nàng trọng sinh không phải để nàng ghi khắc cừu hận , điều quan trọng nhất là đem những tiếc nuối hóa giải .
Tuy rằng trong lòng nàng như cũ vẫn có oán hận ,
nhưng đã không chỉ còn mỗi cừu hận nữa .
Nàng không thể cô phụ tâm ý người nhà , muốn quan tâm bồi thường cho bạn thân
Tang lễ Liên Thái Phi nhìn qua bề ngoài thực long trọng cuối cùng cũng chấm dứt .
đi tham gia lễ tang người nào cũng sắc mặt trầm trọng ,
không có một ai chân chính bi thương , chân chính để ý , sợ rằng cũng chỉ có Dương Tố Thư ở chung với Liên Thái Phi một thời gian , cùng với ngốc tử Tiêu Hoài Cùng mà người ngoài cho rằng cái gì cũng không biết .
Mấy ngày nay Dương Tố Thư đều ở phủ Thuần Vương hỗ trợ lo liệu , nàng là người tận mắt nhìn Liên Thái Phi qua đời ,
Liên Thái phi trước khi qua đời còn đau khổ cầu xin nàng chiếu cố con mình ,
giống như vô số mẫu thân trên đời này yêu con như mạng , bất chấp Dương Tố Thư kỳ thật cùng họ không có quan hệ gì ,
bất chấp biết rằng yêu cầu của mình thực đường đột , cuối cùng nàng mang theo lo lắng không dấu được mà qua đời .
Sau khi Liên Thái phi nhắm mắt lại ,
Tiêu Hoài Cùng liền lôi kéo tay bà kinh ngạc ,
hồi lâu cũng chưa động .
Dương Tố Thư cẩn thận huých bả vai hắn ,
đã thấy ánh mắt hắn bình tĩnh nhìn chằm chằm khuôn mặt Liên Thái Phi , đôi mắt trong suốt bỗng nhiên trào ra hai hàng nước mắt ,
giống như những viên ngọc châu lăn dài trên hai gò má .
Mặt hắn như trước không có biểu tình ,
khóc cũng không có âm thanh , nhưng ánh mắt của hắn khiến cho người khác nhìn thấy thật đau lòng , trong đó bi thương dày đặc lan tràn .
Dáng vẻ thân thiết đau lòng cùng với khuôn mặt đờ đẫn đối lập nhau , nhìn có vẻ ghê người .
Mỗi người đều nghĩ ngốc Vương gia cái gì cũng không biết , không biết nói ,
ngay cả âm thanh a a đều rất ít ,
trừ bỏ ngẩn người chính là ngẩn người .
hắn đối với nhiều sự việc đều phản ứng thật trì độn ,
nhưng Dương Tố Thư cảm thấy hắn so với nhiều người khác thì đều coi trọng tình cảm hơn .
Chỉ cần thật sự quan sát sẽ hiểu biết hắn ,
sẽ biết hắn có vẻ bề người ngốc nghếch ngu si , nhưng lại có tấm lòng thuần túy sạch sẽ .
hắn có lẽ không biết biểu đạt tình cảm cùng với cảm giác của mình ,
nhưng không phải hắn không có cảm giác .
Dương Tố Thư thủy chung nhớ rõ ,
bộ dáng khi đó Tiêu Hoài Cùng cẩn thận ôm gói thuốc nàng đưa cho hắn khi Liên Thái Phi bị bệnh .
Dương Tố Thư không biến nên an ủi Tiêu Hoài Cùng đang rơi lệ như nào , chỉ có thể ngồi ở bên cạnh hắn .
Khi đến lúc trang điểm cho Liên Thái Phi để nhập quan ,
Dương Tố Thư còn lo lắng không biết nên làm thế nào mới để Tiêu Hoài Cùng buông tay Liên Thái Phi , đã thấy hắn giống như hiểu được liền nhẹ nhàng buông bàn tay lạnh như băng của Liên Thái Phi .
Sau đó hắn liền đứng ở nơi đó canh giữ quan tài giống như những bức tượng đá trong miếu Bồ Tát .
Đợi cho ngày hạ táng Liên Thái Phi xong , mọi người tản đi ,
Dương Tố Thư lo lắng cho Tiêu Hoài Cùng liền vẫn đi theo hắn , sau đó hắn thấy nàng trầm mặc trở về Thuần Vương phủ ,
giống như mỗi ngày dĩ vãng đứng ở trước cửa nhìn chiếc giường Liên Thái Phi vẫn nằm ngủ kia , tựa như nơi đó vẫn có bóng dáng tiều tụy nằm ôn nhu vẫy vẫy hắn .
hắn đứng yên lặng ở nơi đó thật lâu , giống như quên thời gian , hoặc là đã biến thành khối đá .
Dương Tố Thư đứng cách đó không xa ,
nàng đem tầm mắt đang nhìn Tiêu Hoài Cùng quay đầu nhìn mắt trời dần dần xuất hiện chấm nhỏ , lộ ra nụ cười khổ nhận mệnh .
Sau đó nàng cất bước đi đến bên người Tiêu Hoài Cùng ,
kéo tay hắn ,
giống như dĩ vãng Liên Thái Phi vẫn làm , cụng trán với trán hắn một chút
" Hoài Cùng , Thái Phi nhờ ta tiếu cố ngươi ta đáp ứng rồi , sau này ta sẽ thay nàng chiếu cố ngươi thật tốt .
"
Mấy ngày nay Dương Tố Thư vẫn xưng hô với hắn là Thuần Vương điện hạ ,
tuy rằng thời gian ở cùng hắn rất nhiều nhưng không thân cận .
Nhưng giờ phút này ,
nàng lại chủ động tới gần ,
hơn nữa lời nàng nói ra tương đương với lời thề .
Con người luôn luôn có bản năng gà mẹ, sở dĩ cố ý bảo trì khoảng cách là sợ đến một ngày chính mình sẽ để ý .
Nhưng là có một số thời điểm ,
có một số việc cũng không phải chính mình có khả năng quyết định .
" Hoài Cùng , đừng lo lắng cho Thái Phi , cùng ta trở về nhà sống cho thật tốt được không?"
Dương Tố Thư còn thật sự nhìn vào ánh mắt Tiêu Hoài Cùng, chậm rãi nói .
Đợi thật lâu nàng nắm tay hắn cảm giác được một chút lực đạo rất nhỏ nắm lại .
Dương Tố Thư nắm tay Tiêu Hoài Cùng đem hắn về Dương gia .
Ngày thứ hai ,
Liễu Thanh Đường nhận được thư tín của Dương Tố Thư .
" ha ha ha ~ nhanh như vậy Tố Thư đã nghĩ rõ ràng ~" Liễu Thanh Đường cầm thư cười vui vẻ một phen nhào lên lưng Tần Thúc ngồi bên cạnh , đang dùng con dao nhỏ cắt quả đào cho nàng ăn , ép thân hình Tần Thúc thấp xuống .
Thấy nàng như vậy Tần Thúc liền cảm thấy trong lòng mềm đến rối tung rối mù , ừ nhẹ một tiếng ,
bình tĩnh nhìn chằm chằm nàng
" Lại nhìn ta liền hôn ngươi nha ~"
Liễu Thanh Đường vừa nói xong ,
Tần Thúc liền lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai , hôn nhanh lên gương mặt nàng đang cười đỏ rực như uống rượu ,
sau đó lập tức quay lại làm bộ như lạnh nhạt tiếp tục động tác gọt đào trong tay .
Sau đó .
.
.
.
.
.
hắn liền cắt luôn vào tay chính mình