Thôi Lượng nghe được tiếng bước chân vang lên, quay đầu, cười nói: "Tướng Gia đến rồi!
"
Ánh mắt của Bùi Diễm dừng ở trên tay Thôi Lượng, Thôi Lượng vội vàng rút tay ra khỏi cổ Giang Từ, nụ cười có chút xấu hổ và bối rối.
Giang Từ liếc nhìn Bùi Diễm, im lặng bước vào trong phòng, Thôi Lượng vội gọi nàng lại, cầm bình thuốc trong tay ném qua nói: “ Muội nhớ bôi mỗi ngày ba lần”.
Bùi Diễm mỉm cười bước tới: “Cổ của Giang cô nương bị sao vậy?”
Giang Từ dừng chân lại, quay đầu tức giận nói: “Đêm qua bị con mèo say rượu làm nhảy lên, vẹo cổ. Đa tạ tướng gia quan tâm”. Nàng đang nói, lại nhớ đến bộ dáng say rượu tối qua của Bùi Diễm, ánh mắt lộ ra mấy phần thương hại, giọng nói dần bé đi, vô thức lắc đầu, đi vào trong phòng, đóng cửa lại.
Đêm qua, Bùi Diễm chỉ quan tâm đến việc không để Tinh Nguyệt giáo chủ nhân cơ hội giết người diệt khẩu. Lại nghĩ Giang Từ là người sống dở chết dở, sẽ không để lộ bí mật nên đưa nàng theo,
Không ngờ hắn nhất thời không khống chế được cơn say, trong lòng có chút hối hận, nhưng vẫn mỉm cười quay về phía Thôi Lượng: “Tử Minh, lần này huynh phải giúp ta một việc.
”
Thôi Lượng khẽ giật mình, nói: "Tướng Gia muốn ta giúp huynh điều tra vụ hoả hoạn?" ( truyện dịch bởi Thuy201)
“Đúng vậy. Ta mới từ trong cung ra , Thánh thượng đã lệnh để ta chủ trì lần tra án này, sứ thần của Hoàn quốc Kim Hữu Lang, bị mắc kẹt trong đám cháy, không thoát được ra, vì mối quan hệ giữa hai nước, vụ án này phải tra ra được chân tướng”. Bùi Diễm nói.
Thôi Lượng gục đầu xuống: "Tướng Gia, ta không thể làm trái di mệnh của sư phụ, dù người truyền ta phương pháp giải oan, lại không cho phép ta dùng nó phục vụ hình ti, chuyện này… "
Bùi Diễm nói: “ ta biết Tử Minh khó xử, nhưng việc lần này không thể coi thường, cũng không phải vụ án hình ti, liên quan đến lê dân bách tính hai nước, một chút sơ sẩy sẽ bắt đầu chiến sự, tôn sư nếu còn tại thế, cũng sẽ không trách Tử Minh đâu”.
Thôi Lượng im lặng không nói, Bùi Diễm lại nói: "Người trong hình bộ đều là người của Trang Vương, huynh cũng biết, ở trong đó nước sâu vô cùng, cho dù là hình lại cùng Ngỗ Tác (quan khám nghiệm tử thi) nổi danh cả nước, ta cũng không yên lòng. Tử Minh giúp ta lần này, cũng coi là vì xã tắc, vì bách tính tận lực.
" Nói liền chắp tay thi lễ.
Thôi Lượng vội vàng nắm lấy tay Bùi Diễm, ngập ngừng nói:"Tướng Gia, cũng không phải là ta không nguyện ý hỗ trợ, chỉ là di mệnh sư phụ…"
Giang Từ trong phòng ngồi một lát, nhớ ra trên bếp vẫn còn cháo đang nấu.
, lại bận bịu đi ra ngoài. Thôi Lượng nhìn thấy nàng đi ra, cười nói: "Còn đau không?".
Bùi Diễm đột nhiên nói: "Giang cô nương, Ngươi đi ăn mặc như người hầu, theo ta đến sứ thần quán, sau đó đi gặp vài người. "
Giang Từ sửng sốt một chút, mới ý thức được, rất có thể Cua Lông sẽ dẫn nàng đi gặp những quan viên tối qua không đến thọ yến. Nàng quay người bước vào phòng, kẻ lông mày đậm hơn, đeo nốt ruồi giả mà tối qua Tô bà bà dán lên, đổi trang phục người hầu đi ra.
Thôi Lượng thấy mũ đen đội đầu của nàng có chút lệch ra, che nửa bên mặt, cười nói: "Tiểu Từ, muội qua đây.
"
Giang Từ chạy vội tới bên cạnh hắn, Thôi Lượng thay nàng buộc thẳng mũ đen đội đầu, do dự một lát, quay đầu nói: "Tướng Gia, ta sẽ đi cùng mọi người.
"
Bùi Diễm vui vẻ nói: "Tử Minh quả nhiên hiểu rõ đại nghĩa.
”
Ba người cùng Trường Phong Vệ vội vã tới sứ thần quán, chỉ huy sứ cấm vệ quân vừa mới được bổ nhiệm Khương Viễn cùng hình bộ thượng thư, đại phu giám sát ti, các hình lại ngỗ tác đều đã đến. Phó sứ Hoàn quốc Lôi Uyên vừa hết kinh hãi sau khi thoát khỏi cái chết đang ngồi trên chiếc ghế lớn ở lộ khẩu ( đường giao nhau) uống trà định thần.
Thấy Bùi Diễm đến, hình bộ thượng thư Tần Dương tiến tới nói: “ Tướng gia”.
Khương Viễn cũng tiến tới hành lễ với Bùi Diễm.
Bùi Diễm tỉ mỉ nhìn hắn, người này tuổi còn rất nhỏ, chỉ mới ngoài hai mươi, mặt mày tuấn tú, tinh thần dồi dào, không hổ là con cháu thế gia.
Khương Viễn mặc dù bị Bùi Diễm nhìn chằm chằm, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “ Tướng gia, hạ quan vừa cùng với Phạm đại nhân bàn giao xong, hiện trường lúc đầu vụ cháy luôn có người canh gác ở bên ngoài, không có ai bước vào bên trong.
”.
Bùi Diễm gật đầu, quay sang hình bộ thượng thư Tần Dương nói: “Bắt đầu đi”.
Hình bộ hình lại cùng ngỗ tác tiến lên phía trước, Thôi Lượng và Giang Từ theo sát bên Bùi Diễm, hình bộ thượng thư, Đại phu giám sát ti, phó sứ Hoàn quốc theo sau, Sứ thần quán bị cháy đến mức không thể nhận ra từ vị trí máng cỏ ngựa nơi phát hiện hỏa hoạn cho đến địa điểm bị đốt cháy.
Mọi người đều chịu đựng sức nóng cùng mùi khí nồng nặc từ đám cháy, cẩn thận đi xung quanh hiện trường vụ cháy, hình lại cùng ngỗ tác lần lượt tiến hành kiểm tra từng thi thể bên trong quán, Thôi Lượng đứng sang một bên rồi cẩn thận quan sát, thỉnh thoảng đeo găng tay xem xét thi thể cùng dấu vết vụ cháy, không nói lời nào, quan lại hình bộ cùng các đại phu giám sát ti thấy hắn là người Bùi Diễm đưa đến, dù không biết lai lịch hắn như thế nào, cũng không đưa ra ý kiến khác.
Giang Từ lần đầu tiên nhìn thấy hiện trường hỏa hoạn cùng nhiều thi thể như vậy trong lòng khiếp sợ bất an, hai chân có chút mềm nhũn, thấy Bùi Diễm cùng Thôi Lượng dường như rất bình tĩnh, thầm bội phục, nhưng vẫn không khống chế được nỗi sợ hãi trong lòng, sắc mặt trắng bệch.
Đang lúc khó chịu, chợt nghe thấy giọng của Bùi Diễm: “ Hiện tại trong hiện trường, có hai người không có mặt trong buổi thọ yến, ngươi cẩn thận lắng nghe một chút, xem xem có phải người đó không”.
Giang Từ thấy người khác không có phản ứng gì , Thấy Bùi Diễm chỉ hơi mấp máy môi, biết hắn đang dùng “ thúc âm thanh tuyến” sai bảo mình, khẽ gật đầu.
Hình bộ hữu thị lang sau lưng hình bộ thượng thư Tần Dương dường như bị cảm lạnh, có lẽ cảm thấy khó chịu vì mùi nồng nặc của vụ hỏa hoạn ho khan liên tục.
Bùi Diễm quay đầu lại nhìn hắn: “Trần thị lang bị bệnh rồi?”.
Trần thị lang đúng tối qua phát bệnh không thể đến thọ yến của Dung Quốc phu nhân đang hoảng loạn bất an, nghe xong vội vàng nói: “ vâng. hạ quan hôm qua đột nhiên cảm thấy chóng mặt, không thể đi lại được, sáng nay tỉnh dậy bị cảm mạo và ho, không thể đến chúc thọ cao đường tướng gia, xin tướng gia….
”.
Bùi Diễm khoát tay, tiếp tục chú ý quan sát các hình lại cẩn thận kiểm tra.
Sau khi điều tra hiện trường hỏa hoạn hoàn tất, các thi thể được đưa ra ngoài, thì đã đến giữa trưa.
Mọi người vây quanh một thi thể được đưa ra khỏi chính phòng đã bị cháy đến mức không thể nhận dạng được, Bùi Diễm quay đầu về phía phó sứ Hoàn quốc nói: “ Lôi phó sứ, người có thể nhận rõ người này chính là Kim Hữu Lang đại nhân?”.
Lôi Uyên mặt mày u ám, suy nghĩ một lát, đang định lắc đầu, một người bên cạnh hắn đột nhiên nhẹ giọng nói: “ Kim đại nhân có một đặc điểm”.
“ Ồ, mời nói”.
Kim đại nhân năm ngoái cưỡi ngựa, đã từng bị ngã ngựa, bị gãy xương chày bên phải, phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nửa năm mới đỡ. Kim đại nhân hôm trước nói chuyện với lễ bộ thượng thư quý quốc, từng nói qua chuyện này, tiểu nhân nhớ rất rõ.
Hình bộ hình lại lần lượt ngồi xuống kiểm tra thi thể, một lúc sau có người ngẩng đầu nói: “người này đã từng bị gãy xương chày bên phải". Thôi Lượng nhẹ nhàng lắc đầu, nhấc chân phải của người đã chết lên xem.
Lôi Uyên tức giận hừ một tiếng chắp tay nói: “ Bùi tướng gia, Đoàn sứ nước ta thân mang trách nhiệm, vượt ngàn dặm xa xôi đến quý quốc tham gia Hòa đàm, không ngờ đại sự chưa thành, sứ thần đại nhân gặp phải tai bay vạ gió, mất mạng tại quý quốc. Điều đáng kinh ngạc hơn là chuyện này lại xảy ra ở trong dịch quán quý quốc, thật là khó bề tưởng tượng. Đây là chuyện lớn, nhanh nhạy như Bùi tướng, tất nhiên hiểu rõ những điểm lợi hại trong đó, Lôi mỗ cũng không cần phải nhiều lời, chỉ khẩn tình Bùi tướng chấp pháp công bằng, điều tra rõ vụ án, Cho nước ta một lời giải thích, lấy lại công đạo cho quý quốc cũng là cho Kim đại nhân”.
Bùi Diễm nghe những lời này tựa hồ hết sức thỏa đáng, lại ẩn ý uy hiếp, Đồng thời như ẩn như hiện lộ ra vẻ nghi ngờ cùng không tin tưởng phía mình. vội vàng nói: “ Đó là điều đương nhiên, vẫn mong Lôi phó sứ yên tâm, bản tướng lần này tự mình tra án, nhất định tra ra chân tướng, trả cho những người chết một công bằng, cũng chứng tỏ triều ta đối với hòa đàm là chân thành”.
Lôi Uyên vừa ra lệnh cho người đem thông tin về vụ cháy truyền về nước. không có chỉ thị từ phía trên, không dám hành động khinh suất lại thêm hắn xưa nay với Bùi Diễm có phần kính phục. Nên lúc này không nói nhiều, chỉ mặt lạnh theo mọi người ra khỏi hiện trường vụ cháy.
Bùi Diễm ra lệnh Khương Viễn phong tỏa nghiêm ngặt hiện trường vụ cháy, nhưng thấy Thôi Lượng lại đi từ ngoài vào. Không bao lâu, Thôi Lượng dùng bao vải mang một ít đồ vật ra ngoài, Bùi Diễm nói:” Tử Minh có phải phát hiện ra điều gì không?”.
Thôi Lượng mỉm cười: “ Vẫn phải trở về kiểm tra một chút mới được”.
Đại hình lại Hồng Tín trong lòng không tin, lại không dám nói nhiều, chỉ khẽ hừ một tiếng.
Bùi Diễm nói: : “Hôm nay cứ như vậy, hình bộ điều tra hiện trường chi tiết, đại khái cần mấy ngày mới có kết quả?”
Đại hình lại Hồng Tín nghĩ một lát rồi trả lời: “ suy đoán vết tích hiện trường vụ cháy ngoài ra khám nghiệm thi thể phải mất ít nhất năm ngày”.
Bùi Diễm gật đầu nói: “ Vậy được, năm ngày sau dựa trên kết quả kiểm tra của hình bộ rồi đưa ra kết luận. Hắn quay sang Lôi Uyên nói: “ Lôi phó sứ không có ý kiến gì chứ?”.
Lôi Uyên lạnh giọng nói: “Thi thể người khác ta không quan tâm, nhưng Kim đại nhân xuất thân cao quý, là hoàng thân quốc thích triều ta, thi thể của người, Sao có thể để hình bộ quý quốc tùy tiện động vào?”.
“Đó là điều đương nhiên, lễ bộ triều ta sẽ lập tức phái người đến đưa Kim đại nhân nhập quan an nghỉ, mọi nghi thức mai táng đều dựa theo lễ chế hai quốc thi hành”.
Lôi Uyên hừ một tiếng, không nói gì.
Bùi Diễm nói thêm: “Vẫn còn một việc cần thỉnh cầu Lôi phó sứ tận lực giúp đỡ”.
Lôi Uyên nói: “Bùi tướng mời nói”
“Vì trong sứ thần quán không có người của triều ta, về tình hình chi tiết của vụ cháy, hình ti muốn hỏi chi tiết những người chạy ra được từ vụ cháy, Lôi phó sứ, ngài xem….
”
Lôi Uyên cũng biết việc này không thể né tránh, sau khi suy nghĩ một lát,
nói: “ Hỏi thì có thể nhưng ta phải có mặt ở đó.
”.
Nhóm người vội vã quay về hình bộ, khi đến nhà chính hình bộ, các hình lại tra hỏi từng sứ thần Hoàn quốc chạy thoát ra khỏi hiện trường vụ cháy, sau khi tìm hiểu chi tiết tình hình đêm đó, Thư lễ làm biên bản ghi chép, Bùi Diễm, Lôi Uyên ngồi sang một bên chăm chú lắng nghe.
Sau khi tra hỏi xong, cũng là giờ thân, hình lại cùng Ngỗ tác đi khám nghiệm tử thi và chỉnh lý ghi chép. Lôi Uyên dẫn theo người Hoàn quốc rời đi. Bùi Diễm cùng hình bộ và các đại phu giám sát ti thương nghị hơn một canh giờ, cho đến khi trời tối dần, mới ra khỏi nha đường.
Nhìn thấy Thôi Lượng đứng trước chính đường hình bộ, chắp tay ra sau, nhìn chăm chăm vào những chữ lớn màu đen trên tấm bảng ở chính đường “ Hữu ti tất thận”. Bùi Diễm bước đến bên cạnh hắn cười nói: “ Tử Minh vất vả rồi”.
Thôi Lượng lắc đầu, đột nhiên nghe được âm thanh “ ùng ục”, quay đầu thấy Giang Từ đang ôm hai túi vải lớn đứng sau lưng, cười nói : “ Đói rồi đúng không?”.
Giang Từ sớm đã đói cồn cào, nhưng từ sáng đến giờ, Bùi Diễm và những người khác bận đến mức không thể dứt ra được chứ đừng nói đến ăn cơm, nàng một “người hầu” cũng không thể nói ra chuyện này được.
Nàng thấy Bùi Diễm một đêm không ngủ, cả ngày không ăn. Vẫn có tinh thần dồi dào, không nhịn được nói: “Tướng gia, ngươi không mệt không đói sao?”.
Bùi Diễm nói: “ Nào có thời gian để nghĩ tới vấn đề này”, sau đó bước ra khỏi cửa.
Giang Từ theo phía sau hắn, chịu đựng hết lần này đến lần khác, vẫn không nhịn được, lẩm bẩm nói: “ Làm quan mà vất vả thế này, thật đáng thương”.
Bùi Diễm không dừng bước chân, mỉm cười, dẫn hai người ra khỏi hình bộ.
Trở về tướng phủ trời đã tối đen, Bùi Diễm thấy hành động của Thôi Lượng ban ngày liền biết hắn chắc chắn có phát hiện nên đi thẳng đến tây viện.
Thôi Lượng nói: “ Tướng gia, người đợi ở đây một chút ta phải đi kiểm tra một cái”.
Bùi Diễm gật đầu: “ Tử Minh tùy ý”
Đang lúc nói chuyện, An Trừng tiến vào hành lễ nói: “ Tướng gia đã điều tra xong rồi”.
“Nói đi”.
Đêm qua người không đến tham gia thọ yến, tổng cộng có mười hai người, danh sách và nguyên nhân vắng mặt tại đây.
Bùi Diễm nhận lấy nhìn nhìn, cười lạnh một tiếng: “Năm người bị bệnh, tạm thời xin nghỉ phép bốn người, không biết đi đâu ba người, giống như đã hẹn trước”,
“Tướng gia, ngài xem…”.
Tiêu Vô Hà nhất định là một trong số mười người này, nếu như vụ cháy sứ thần quán là do hắn gây ra, chuyện trọng đại như vậy hắn nhất định sẽ đích thân ra tay, những người còn lại, ta đoán là hắn giở trò ra để làm rối tầm nhìn, người đi tra lại lần nữa”.
( Độc giả có thể ủng hộ cho dịch giả theo stk 19034190878018 techcombank Nguyễn Thị Thuỷ)
“ Vâng”.
An Trừng nhận lệnh rời đi, Bùi Diễm đứng trong sân rơi vào trầm tư.
Đang suy nghĩ, hắn ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn, quay người lại, Giang Từ từ phòng bếp đi ra bưng theo một mâm cơm nóng hổi cười nói: “ Tướng gia định ở lại Tây viện ăn cơm hay là quay về Thận viên của ngài?” (
Bùi Diễm bị hương thơm quyến rũ, cất bước vào phòng, liếc nhìn cơm canh trên bàn không nói gì liền ngồi xuống.
Thôi Lượng cũng bị hương thơm dẫn dụ ra khỏi phòng, cẩn thận rửa tay ngồi xuống cười nói: “ Tiểu Từ hành động rất nhanh”.
Hai người đồng thời cầm bát đũa lên, Không quan tâm tới lễ nghĩa, buông đũa như gió. Thôi Lượng khen ngợi kỹ năng nấu ăn của Giang Từ, Bùi Diễm nhìn nàng vài lần, không nói chuyện”.
Giang Từ ngồi một bên, nhìn hai người ăn uống vui vẻ, trong lòng vui mừng, không nhịn được cầm đũa lên gắp thức ăn bỏ vào trong bát Thôi Lượng cười nói: “ Thôi đại ca ăn nhiều một chút, đừng để đói đến sinh bệnh, thật không thể tin được đương sai các huynh hóa ra thật đáng thương”.
Bùi Diễm sặc một cái, Giang Từ do dự một lúc, sau đó rót cho hắn một tách trà rồi lại chạy ra ngoài, không lâu sau mang vào một chiếc đĩa.
Thôi Lượng nhìn trong đĩa giống như là rau, cầm đũa nếm thử khen ngợi: “mùi vị không tệ đây là gì vậy?”
“Rễ cây cải bắp thảo, muội vào bếp lấy đồ ăn thấy đầu bếp ném nó xuống đất không dùng liền lấy về.
”
Bùi Diễm nghe Thôi Lượng khen ngợi, đã dùng đũa gắp một miếng, vừa định đưa vào trong miệng, lại nghe Giang Từ nói là rễ cải bắp thảo ngay lập tức bỏ xuống. Giang Từ lạnh lùng nói: Tướng gia thân thể Kiều quý ( được nuông chiều), ăn toàn đồ sơn hào hải vị ở Thận viên, lẽ ra ta không nên để tướng gia ăn tại Tây viện mới phải, để Tướng gia coi thường món rau của người ở trên núi chúng ta”.
Thôi Lượng vội vàng nói: “Giang Từ sai rồi, Tướng gia không phải là người thân thể kiều quý, năm đó chiến đấu trong quân, trời lạnh cóng, Tướng gia đích thân dẫn vạn người dụ địch, Trường Phong kỵ liên tục hành quân hai ngày không thấy bóng người, quân lương không đến kịp, Tướng gia cùng các tướng sĩ ăn qua cả cỏ dính máu”
Bùi Diễm nhìn thấy Giang Từ vẫn nhìn mình với ánh mắt lạnh lùng cuối cùng gắp một miếng rễ cải bắp thảo cho vào trong miệng, cảm thấy chua ngọt thơm giòn,
Đúng là mỹ vị chưa từng được ăn qua, sau đó ăn thêm vài đũa, cười nói: “Giang cô nương hôm nào chỉ dạy cho đầu bếp ở Thận viên của ta, món ăn này đúng là tươi mới”.
Giang Từ cười đắc ý, không nói nữa.
Thôi Lượng cười: “ Tiểu Từ muội cũng ăn đi”.
“Muội lúc trước ở trong bếp đã ăn rồi”.
Bùi Diễm vốn tưởng rằng bởi vì nàng nhìn thấy hắn ở đây, học được quy tắc phục vụ người khác, đợi mình ăn xong rồi mới ăn, không ngờ nàng lại ăn trước, không nhịn được giương mắt nhìn nàng
Giang Từ giương mắt nhìn hắn nói: “ta đói bụng, có ăn lẽ nào không ăn sao”.
Bùi Diễm e ngại Thôi Lượng, không nói gì thêm, nháy mắt lại nghĩ đến việc khác, buông bát đũa xuống lúc đó mới cảm nhận khẩu vị trước nay chưa từng có, Đồ ăn trên bàn bị hắn và Thôi Lượng ăn sạch. ( đọc chương 20 tại Chương 20: https://youtu.
be/GNAPxf4of-4 )
Giang Từ thu dọn bát đũa, sau đó rót trà cho hai người, Thôi Lượng thổi lá trà nổi trên mặt nước, suy nghĩ một chút nói: “ Tướng gia vụ cháy ở sứ thần quán, có gì đó rất kỳ lạ”.