Lưu Thủy Điều Điều - Tiêu Lâu ( Nước Chảy Xa Xăm)

Lưu Thủy Điều Điều - Tiêu Lâu ( Nước Chảy Xa Xăm)

Cập nhật: 04/10/2024
Tác giả: Tiêu Lâu
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 1,337
Đánh giá:                      
Cổ Đại
     
     

"Tử Minh mời nói.

"

Thôi Lượng sắp xếp lại manh mối nói : “ Theo vết tích hiện trường vụ cháy có thể thấy, lửa bắt nguồn từ máng cỏ ngựa, nhưng cháy nhiều nhất lại là phòng chính nơi Kim Hữu Lang ở, Ta đã xem qua kết cấu phòng chính và gỗ được sử dụng, có vẻ không dễ dàng bốc cháy như những ngôi nhà khác. Tuy nhiên ngọn lửa thiêu rụi toàn bộ từ máng cỏ đến nhà chính chỉ trong một thời gian rất ngắn, Đến khi mọi người kinh sợ chạy thoát ra ngoài thì nhà chính đã chìm trong biển lửa.

“ Ý của Tử Minh là, có người đã bỏ vật gì đó dễ cháy ở trong nhà chính”. ( Truyện dịch bởi Thuy201)

Thôi Lượng gật đầu: “ chính là như thế. Thứ hai, xem ở bên ngoài, nguyên nhân ngọn lửa là do đánh đổ ngọn đèn ở máng cỏ, Đốt cháy cỏ khô. Thế nhưng phán đoán theo phương hướng và thế gió tối qua, cửa trước nhà chính phía Tây Bắc dù có bị lửa nhấn chìm cũng không thể trong nháy mắt cháy liền bốn bên xung quanh, nếu như chạy trốn từ cửa nhỏ phía đông nam vẫn có thể kịp, Kim Hữu Lang đại nhân tại sao không thể kịp thời chạy ra, nghi vấn rất lớn.

”.

"Người trong đoàn sứ thần nói tối qua Kim Hữu Lang uống rất nhiều rượu, khả năng khi lửa bắt đầu cháy hắn ta rơi vào trạng thái say rượu”.

“Vậy còn khoảng năm mươi người khác đã mất mạng thì sao. Theo người Hoàn quốc kể lại, đêm qua mọi người trong sứ thần quán đều uống chút rượu, nhưng ta đã hỏi qua quan lễ bộ cung cấp nhu yếu phẩm hằng ngày cho sứ thần quán, hắn có danh sách chi tiết, người Hoàn quốc giỏi uống, nếu muốn làm cho năm mươi người đều uống rượu say đến mức không thể chạy thoát thân cần ít nhất hai mươi vò rượu mạnh. Nhưng lễ bộ chưa từng cung cấp nhiều rượu như thế cho sứ thần quán”.

Bùi Diễm rơi vào trầm tư: “ nếu nói vậy những người này không phải uống say, chỉ sợ bị người khác hạ thuốc”.

“. Rượu phải uống, nhưng không phải là say rượu mà là bị uống thuốc mê đến choáng váng ngất đi”

“ vậy tại sao còn mười người không bị hôn mê”

“Nhất định phải để lại vài người chạy ra mới được mà quan trọng nhất là để Lôi phó sứ kia thoát ra ngoài làm loạn mới được”. Thôi Lượng cười nói.

Bùi Diễm cười lạnh: :” Tính toán thật sự là chu toàn”.

Thôi Lượng nói: “ thứ ba, cũng là điểm rõ ràng nhất, trong miệng tất cả người chết đều không có khói bụi, mà người thật sự bị thiêu chết, nhất định phải giãy giụa chống cự đến cùng kêu gọi cầu cứu, nên trong miệng chắc chắn phải có một lượng khói bụi. Tất cả điều này chứng minh người trong sứ thần quán là bị thiêu chết khi hôn mê.

Bùi Diễm gật đầu: “như thế có thể chứng minh có người cố ý phóng hỏa, nhưng bây giờ làm thế nào để chứng minh có người phóng hỏa, điều này đối với chúng ta càng bất lợi, tới lúc đó Hoàn quốc lại chắc chắn cho rằng triều ta cố ý phái người phóng hỏa tình hình sẽ càng tồi tệ, phải tìm ra hung thủ thật sự mới được.

Thôi Lượng do dự một lát cuối cùng nói: “Còn vấn đề lớn nhất, ta hiện tại cũng chưa thể nắm chắc mười phần”. ( Độc giả có thể ủng hộ cho dịch giả theo stk 19034190878018 techcombank Nguyễn Thị Thuỷ)

Bùi Diễm cười nói: “Tử Minh cứ nói đừng ngại”.

Thôi Lượng gõ tay phải lên bàn, chậm rãi nói: “ Ta hoài nghi, thi thể được tìm trong nhà chính kia không phải là Kim Hữu Lang thật sự”.

Bùi Diễm cả kinh, lập tức bình tĩnh lại, cau mày nói: “ Điều này thật khó hiểu. Bất kể bên nào chịu trách nhiệm, chỉ cần Kim Hữu Lang bị thiêu chết trong sứ thần quán, là đạt được mục đích quấy rối tình thế, tại sao phải tốn công sức bắt Kim Hữu Lang đi rồi mang một thi thể khác vào?”.

Thôi Lượng lắc đầu: “ Cái này không biết được, nhưng ta đã nghe rất kỹ người trong đoàn sứ thần Hoàn quốc kể lại. Kim Hữu Lang bị ngã ngựa vào năm trước, bị gãy xương chày bên phải. người nuôi ngựa của hắn chạy thoát được ra khỏi đám cháy. Ta đã hỏi hắn kỹ càng năm ngoái Kim Hữu Lang ngã ngựa, chân phải của hắn chạm đất và bị gãy xương chày, xương chày bên phải của thi thể kia thật sự đã bị gãy, nhưng xét theo vết nứt của xương, không giống như bị ngã gãy mà là bị đánh gãy”.

Nói xong, hắn vào trong viện lấy hai cây gậy gỗ, đem một cây dựng thẳng đứng trên mặt đất rồi dùng lực bẻ gãy, đồng thời dùng lòng bàn tay đánh gãy cây còn lại theo chiều ngang. Bùi Diễm cúi đầu nhìn vài lần gật đầu nói: “không sai, lực đạo không giống nhau, vết gãy cũng không giống nhau”.

Giang Từ thu dọn đồ đạc trong bếp, đi vào phòng chính, nhìn thấy hai người đang bàn bạc chính sự, nàng ngồi sang một bên an tĩnh lắng nghe. Nghe tới đây, không nhịn được nữa nói chen vào: “ Để người khác mang sứ thần đi, lại mang theo một thi thể khác bị gãy chân vào, phòng vệ ở sứ thần quán thật sự rất thưa thớt”.

Bùi Diễm nhờ lời nói của nàng nhắc nhở, nhớ ra điều gì đó nói: “ Ngươi cho người đi gọi An Trừng tới đây”.

Giang Từ đi đến trước cửa viện, người Trường Phong vệ vẫn luôn đợi ở bên ngoài, sau khi phân phó xong, nàng cũng không vào nhà, ngồi trên chiếc ghế đá ở trong sân, xa xa nhìn vào phòng chính nhìn hai người đang chăm chú thảo luận tình tiết vụ án.

Dưới ánh nến, Bùi Diễm cau mày lại, khuôn mặt tuấn tú có chút nghiêm túc cùng lạnh lùng. Thôi Lượng hoặc trầm tư, hoặc ngờ vực khuôn mặt vốn ôn hòa cũng trở nên cực kỳ thận trọng và nặng nề.

Giang Từ lặng lẽ nhìn hai người, Đột nhiên cảm thấy, những quyền tướng danh thần, so với phàm phu tục tử cũng không có gì khác biệt, cũng đều bận rộn kiếm sống, tốn tâm tốn lực, giang hồ và triều đường, cũng không có gì khác biệt, cũng đều đấm đá nhau, tranh qua đoạt lại, thì ra, mình trước khi vào giang hồ, Nghĩ về con người trên đời này, thật sự quá ngây thơ, quá tốt đẹp rồi, giang hồ này không có gì vui chơi cả, triều đường này cũng không đẹp như cảnh tượng bên ngoài.

Chỉ là bây giờ, mình làm như thế nào có thể giải được độc trên người, rời khỏi nơi nguy hiểm thị phi này được? xem ra phải tìm một cách khôn khéo hơn, gặp con mèo không biết xấu hổ kia, giải được độc dược này rồi nghĩ cách để cua lông đưa thuốc giải cho mình mới được.

Một đóa cúc thu bị gió cuốn lạc, sà vào váy Giang Từ, nàng nhặt bông hoa cúc lên nhẹ nhàng nói: “là gió thổi ngươi bay tới, cũng không phải ta hái ngươi xuống, muốn trách thì hãy trách gió thu đi.

Nàng ngồi xổm xuống, đem hoa cúc vùi vào trong bùn, phủi tay cười nói: “kỳ thật, ngày ngươi nở hoa đỏ rực lại là ngày ngươi hóa bùn, sang năm lại có thể nở ra hoa rực rỡ, không thể tốt hơn nữa. Thật giống như người chết đầu thai, tái thế làm người, Giang Từ ta nếu thật sự đi đời nhà ma, cùng lắm là gặp Diêm vương cầu tình, nói vài lời nịnh nọt lấy lòng, để người hoan hỉ kiếp sau cho ta đầu thai vào một gia đình tốt”.

Nàng dừng lại, oán hận nói: “ Chỉ là ngàn vạn lần đừng đầu thai vào gia đình vương hầu tướng lĩnh, tốt nhất là quay về Đặng Gia Trại”. Nàng ngẩng đầu lên, ngắm bầu trời đầy sao, tự nhủ nói: “ Cũng không biết khi nào sư tỷ mới lấy chồng sinh con, nếu có thể đầu thai làm con của tỷ ấy cũng không tồi”.

An Trừng bước vào trong viện, đi qua phía sau nàng, nghe thấy nàng đang nói với chính mình, nhịn không được liếc nhìn nàng một cái.

Bùi Diễm thấy An Trừng tiến đến, nói: “Ngươi đi tra một chút, xem trong thành có người mất tích không, trong đó có người nào có thân hình tương tự Kim Hữu Lang, ai đã từng bị đánh gãy chân phải. Còn có, kiểm tra kỹ lưỡng những người làm việc cùng xe ngựa hai ngày nay ra vào trong kinh, sau đó đi nói với Khương Viễn, để cấm vệ quân lập tức kiểm tra mỗi người, mỗi xe ngựa ra vào kinh thành, phát hiện người nào đáng ngờ, lập tức ngăn lại.

An Trừng tuân lệnh, vừa định quay người thì Bùi Diễm lại nói: “Đợi đã”.

Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “ Khương Viễn làm ta có chút không yên tâm, chỉ sợ vũng nước cấm vệ quân này cũng đục rồi, ngươi phái bốn người, lần lượt dẫn năm mươi Trường Phong vệ, canh giữ bốn cổng thành, để mắt cho ta. Rồi tra rõ những gương mặt mới xuất hiện trong thành cùng nhân vật giang hồ.

Thôi Lượng nói: “Nếu thật sự Kim Hữu Lang đã bị đem ra ngoài, từ đêm qua đến giờ, chỉ sợ sớm đã bị đem ra ngoài thành rồi.

”.

Bùi Diễm lắc đầu: “Ta có cảm giác,

Kim Hữu Lang vẫn còn ở trong kinh thành”.

Đợi An Trừng rời đi, Bùi Diễm nhìn về phía Thôi Lượng: "Tử Minh, ngoài điểm chân gãy ra , còn có biện pháp nào chứng minh thi thể kia thực sự không phải Kim Hữu Lang?".

Thôi Lượng nghĩ một lát rồi nói: " Một là mang người phục vụ Kim Hữu Lang đến tra hỏi kỹ càng , hai là phải kiểm tra lại thi thể kia mới được.

"

“ Đoán chừng mất bao nhiêu thời gian”.

"Tốt nhất nên cho ta thời gian ba đến năm ngày.

"

Bùi Diễm nhẹ gật đầu: "Tốt, Hình bộ bên kia cũng năm ngày sau mới đưa ra kết luận khám nghiệm . Ta đoán chừng người Hoàn Quốc sẽ nhanh chóng, đem tin tức hoả hoạn truyền về trong nước, lại phái người ngày đêm đi gấp về đây, đoán chừng hai mươi ngày sau .

Chúng ta phải nhanh chóng trong vòng hai mươi ngày này để xác nhận sự thật Kim Hữu Lang chưa chết, sau đó tìm người, tìm ra thủ phạm thực sự.

""

Hắn ta đứng dậy nói: “Tử Minh đã vất vả cả ngày rồi, trước tiên hãy nghỉ ngơi hai tiếng, sau đó chúng ta sẽ tới nghiệm thi.

Thôi Lượng biết rằng thi thể Kim Hữu Lang giả đã nhập quan trước mặt Lôi Uyên, Nếu muốn công khai mở quan nghiệm thi, chỉ sợ người Hoàn quốc sẽ phản ứng mãnh liệt, ngay cả Bùi Diễm, cũng chỉ có thể làm “ Quân tử nửa đêm”. Sau đó lại nói: “ Tướng gia cả đêm không ngủ, hôm nay lại bận rộn cả ngày. Cũng nghỉ ngơi một chút đi, quanh năm làm việc vất vả mệt nhọc, thân thể bằng sắt cũng chịu không được.

Bùi Diễm mỉm cười nói: "Không có cách nào,

ở vị trí này, phải toan tính,

phải vì vua bất kể sinh mạng. Đời này của ta, không thể như Tử Minh tiêu dao tự tại.

"

Thôi Lượng mỉm cười tiễn Bùi Diễm ra khỏi phòng.

Hai người đi đến trong viện, Giang Từ từ trong bụi hoa ló đầu ra, tươi cười như hoa: "Tướng Gia muốn đi rồi?"

Bùi Diễm thờ ơ nhìn sang, Lúc này, ánh trăng chiếu qua giàn hoa tử đằng chiếu vào Giang Từ,

trên tay nàng còn cầm một đóa hoa hải đường, vừa nói chuyện vừa đem cánh hoa hải đường giật xuống đưa vào trong miệng.

Bùi Diễm nhướng mày: "Cái này cũng có thể ăn được sao? Ngươi thật đúng là cái gì cũng dám ăn.

"

Giang Từ đem hoa hải đường tới trước mặt hắn: "Chua ngọt ngon miệng, Tướng Gia thử xem.

"

Bùi Diễm cười đắc ý: "Ta chỉ biết, trên đời này, có nhiều thứ không thể ăn loạn được.

"

Giang Từ cũng không tức giận, cười nói: "Ta cũng biết, sớm nay uống rượu sớm nay say,

, quản hắn ngày mai gió cùng sương! Người này a, cho dù ngày mai muốn đi diện kiến Diêm Vương, hôm nay cũng phải đem bụng lấp đầy mới được.

"

Thôi Lượng không rõ hai người có thù oán gì, cười nói: "Có một số phần hoa hải đường có thể sử dụng, quả Hải Đường cũng có thể dùng để làm thuốc, Tiểu Từ không có lừa người.

"

Bùi Diễm xoay người nói: "Tử Minh, Giờ tý ta lại qua.

" . vừa nói vừa bước tới cửa viện. Trong tai lại nghe được phía sau truyền đến Giang Từ cùng Thôi Lượng đối thoại.

"Thôi đại ca, giờ tý còn phải ra ngoài sao?"

“ Phải”

“ vất vả như vậy”

“ Liên quan đến bách tính hai nước, đương nhiên vất vả chút”.

“ ồ, nói như vậy, hoàng thượng quản thiên hạ cùng tất cả bách tính, có phải càng vất vả”.

Thôi Lượng dường như ngừng lại một chút,

trả lời: "Muội cho rằng làm vương hầu tướng lĩnh tốt như vậy à?.

"

Giang Từ mỉm cười nói : " muội trước kia từng nghĩ cái gì mà Vương Gia, Tướng Gia a, giống như bộ dạng trong lời hát, mặc áo đại mãng bào, bước ra ngoài đi thong thả vài bước, ngày ngày sơn trân hải vị, hàng đêm sênh ca mạn vũ, , chính là bộ dạng đó …"

Bùi Diễm nghe thấy buồn cười,

dừng lại trước cổng viện.

, quay đầu qua. Chỉ thấy Giang Từ cùng Thôi Lượng đã bước tới trong phòng, nàng ngửa đầu nhìn Thôi Lượng vui vẻ cười,

đôi mắt sáng ngời, học tiểu sinh trong hí khúc khoa tay múa chân, Thôi Lượng bị nàng chọc cười,

vỗ nhẹ đầu của nàng.

Đêm cuối thu, bên trong Tây Viện bao phủ một lớp sương mù mỏng, Trong sương mờ, dưới ánh nến mờ ảo trong phòng từ xa, Bùi Diễm nhìn hai người bước vào trong phòng, lúc này mới quay người rời khỏi Tây Viện.

Phủ Bùi tướng ở kinh thành nổi tiếng là phủ đệ đẹp đẽ tinh xảo, Bản thân Bùi Diễm lại là người chú trọng hưởng lạc, hắn ở Thận Viên, càng trạm trổ gạch đẹp, họa giác phi liên,

hành lang uốn lượn, lan can đỏ thắm, nước chảy trên đá , tràn ngập hương thơm.

Có một hồ bằng đá cẩm thạch phía sau Thận viên nơi Bùi Diễm ở, mùa hè nước suối trong vắt được lấy từ trên đồi phía sau tướng phủ, mùa thu đông lúc tắm rửa thì người hầu cùng bọn thị nữ thay phiên nhau gánh nước nóng vào, đáy ao và hồ được làm từ đá ngọc thạch trắng, Bên cạnh hồ trồng nhiều loại hoa theo mùa và cỏ xanh, bày biện những chiếc ghế gấm dài thêu vô cùng sang trọng. vô cùng xa hoa.

Bùi Diễm vào viện, phân phó một tiếng "Tắm gội", thị nữ Sấu Vân vội vàng chỉ đạo gần hai mươi thị nữ thay phiên đem nước nóng đổ đầy trong hồ, rồi đốt một nắm trầm hương trong lò vàng, trong hồ rải lên các loại hoa tươi cùng hoa khô, bên cạnh hồ mang lên bình rượu nho .

Bùi Diễm để Sấu Vân giúp mình cởi bỏ quần áo bên trong, thờ ơ nhìn nàng một cái, ngâm mình trong hồ, nhắm mắt dưỡng thần.

Hơi ấm và hương thơm dần dần làm dịu đi thần kinh căng thẳng suốt hai ngày của hắn, Chân khí luân chuyển trong cơ thể, chẳng bao lâu liền cảm thấy sảng khoái, mệt mỏi tích tụ lâu ngày dường như tan biến.

Tiếng bước chân nhẹ vang lên, Sấu Vân quỳ bên cạnh hồ, dịu dàng nói: "Tướng Gia mấy ngày liền vất vả rồi, cần nô tỳ xoa bóp cho ngài một chút không?"

Bùi Diễm nửa mở hai mắt, nghiêng đầu nhìn Sấu Vân liếc mắt, chỉ thấy búi tóc nàng lệch một nửa, lông mày vẽ trăng non, làn thu thuỷ lưu động, môi anh đào mỉm cười, toàn thân mềm mại nhẹ nhàng khéo léo . Hắn quay đầu trở lại, nhắm mắt nhẹ "Ừ" một tiếng.

Sấu Vân duỗi ra hai tay ra, nhẹ nhàng xoa bóp hai vai Bùi Diễm. Bùi Diễm khẽ nhắm mắt lại, hít một hơi dài, dường như cực kì thoải mái, một lát sau, hắn trầm thấp thở ra một hơi, đột nhiên dùng tay trái kéo Sấu Vân xuống hồ.

Nước bắn tung toé khắp nơi, Sấu Vân kinh ngạc hét lên, Bùi Diễm dùng lực kéo áo nàng ra. Trên thân nàng cảm thấy lạnh lẽo, sau lưng cảm giác lạnh, Bị Bùi Diễm ấn ngã xuống thành hồ.

Thân trên của Sấu Vân Nằm trên thành hồ, sau lưng nàng là ngọc trắng lạnh lẽo, Phía trước ngực là bàn tay thon dài, mảnh khảnh ấm áp của Bùi Diễm. Nàng mỉm cười dịu dàng, không nói gì, Chỉ nhìn Bùi Diễm bằng ánh mắt gợi tình.

Bùi Diễm mặt không biểu tình nhìn nàng, đưa tay lên với lấy ly rượu nho bên bờ hồ, chậm rãi uống một ngụm, ngón tay như gảy dây đàn, nhẹ nhàng trượt trên làn da mịn màng của nàng, khiến nàng không kìm nổi lòng run lên, thở hổn hển, vô cùng đáng thương.

Bùi Diễm hơi nheo mắt, khoé miệng hơi nhếch lên, từ từ hướng đến nàng cúi người xuống.

Sấu Vân trong lòng cảm thấy vui mừng, đang định dang tay ôm lấy hắn thì tay nàng đã bị một lực mạnh siết chặt, sau đó là một cơn bão áp bức và va chạm, khiến nàng gần như nghẹt thở và choáng váng. Bạch ngọc phía sau lạnh lùng và cứng rắn, nhưng người trước mặt còn lạnh lùng và cứng rắn hơn bạch ngọc, khiến trái tim nàng dần rơi vào tuyệt vọng.

Bàn tay thon dài linh hoạt mang theo chút ấm áp cùng hương thơm siết chặt vào cổ họng nàng, từ từ dùng lực, siết chặt, thả lỏng, siết chặt rồi lại thả lỏng. nàng thống khổ rên rỉ đau đớn và vặn vẹo cơ thể trong vô thức, nhưng những gì nàng nhận được là sự va chạm và dày vò. Nàng cảm thấy mình như một cây cỏ lau sắp bị gãy, đung đưa trong cơn gió thu dữ dội.

Bùi Diễm lạnh lùng nhìn Sấu Vân trèo lên bờ hồ, quỳ xuống sau lưng hắn, tiếp tục đấm bóp vai. Khi đến hồ, nàng mang những bông hoa trong hồ gợn sóng lăn tăn, một mảnh cánh hoa hải đường nổi lên, dính vào lồng ngực trần của hắn , đỏ tươi.

Hắn cúi đầu nhặt cánh hoa hải đường lên, , nhìn một lúc rồi chậm rãi nói: "Còn hoa hải đường không?"

Sấu Vân cố gắng hết sức để cơ thể không run lên,

nói: "Nô tì, đi lấy nó ngay.

" Nói xong, nàng vào phòng lấy đĩa ngọc ra, đĩa chứa đầy hoa hải đường mới hái. (đọc tiếp chương 21 tại https://youtu.

be/YhLCmkG-rYg )

Bùi Diễm cầm một đóa hải đường lên, Ngắt cánh hoa ra, ngắm nhìn rồi cho vào miệng. Sấu Vân khẽ thở nhẹ, hắn nhắm mắt lại, nhai cẩn thận, một lúc sau mới mỉm cười: “Thật là chua ngọt ngon miệng.

Một lúc lâu sau, hắn mới mở mắt ra, ngắt một cánh hoa hải đường trong tay cho vào miệng, vừa nhai vừa nói: “Từ ngày mai trở đi, ta sẽ không ăn cơm ở Thận Viên,

các ngươi không cần chuẩn bị cơm cho ta.

"