Từ đáy lòng đối với chỉ huy sứ mới nhận chức Khương Viễn không yên tâm. Sợ hắn báo tin cho đối phương, Bùi Diễm quyết định âm thầm theo dõi linh cữu “ Kim Hữu Lang”.
Sứ thần quán bị thiêu cháy, linh cữu Kim Hữu Lang được đặt tại tiền đường lễ bộ. Trong bóng đêm thăm thẳm, Bùi Diễm và Thôi Lượng đổi sang y phục màu đen mang theo đám người An Trừng trèo qua bức tường phía sau lễ bộ lặng lẽ bước vào. Trong tiền đường lễ bộ, có hơn mười cấm vệ quân và một số thị vệ Hoàn quốc đang trực đêm. An Trừng sớm đã có an bài, không lâu sau, quan quân mà tướng phủ đã an bài trong cấm vệ quân liền cầm lệnh bài mỉm cười đi tới . Hắn nói : “các vị tùy sứ đêm qua bị hoảng sợ, đêm nay lại phải túc trực, thật là vất vả, lễ bộ có an bài, gửi vào đồ ăn khuya và rượu ngon, để huynh đệ cấm vệ quân cùng nhau thưởng thức”.
Đợi các thị vệ uống rượu trộn lẫn mê dược, chìm vào giấc ngủ, đám người Bùi Diễm ung dung bước vào tiền đường.
An Trừng dẫn người trông ở bên ngoài, Bùi Diễm và Thôi Lượng mở nắp quan tài, Thôi Lượng cẩn thận mang thi thể Kim Hữu Lang ra ngoài, đặt lên tấm vải trắng, cẩn thận khám nghiệm.
Bùi Diễm chắp tay đứng sang một bên, bộ y phục màu đen khiến cánh tay và eo của hắn trông đẹp hơn. Hắn nhìn Thôi Lượng nghiệm thi, trong lòng suy nghĩ về nhiều chuyện lớn, chỉ cảm thấy nguy cơ trùng trùng, từng bước kinh tâm.
Bên ngoài tường vang lên tiếng trống nhẹ nhàng, Thôi Lượng đứng thẳng người lên nhẹ giọng nói, “được rồi”.
Bùi Diễm gật đầu, Thôi Lượng đặt thi thể vào trong quan tài, hai người đậy nắp quan tài lên.
Thôi Lượng cúi người nhặt chiếc túi vải ở dưới đất lên, ngẩng đầu vừa muốn nói chuyện, Bùi Diễm mặt mày biến sắc,
vậy mà xuất hiện thanh trường kiếm phía sau lưng ,
nhanh như chớp, ngăn cản một mũi tên sắc nhọn bắn tới trước mặt Thôi Lượng.
Đám người An Trừng vốn được huấn luyện bài bản, nhanh chóng đánh ra phía ngoài bức tường viện, tiếng leng keng vang lên, ngoài sân có vài người cùng đám người Trường Phong vệ chiến đấu ngang sức.
Bùi Diễm biết Thôi Lượng võ công không cao, những người đang ẩn nấp nơi này, hiển nhiên nhìn thấy Thôi Lượng đã khám nghiệm ra điểm mấu chốt. Cho nên muốn hạ độc thủ. Hắn dùng trường kiếm che chở Thôi Lượng nhảy ra khỏi tường viện, nhìn kỹ hai phe liều mạng đánh nhau.
Nhìn thấy đám người An Trừng dồn ép đối phương vào trong ngõ nhỏ,
Bùi Diễm lạnh lùng nói: “Giữ còn sống”.
An Trừng đáp lại một tiếng, vặn người, đưa đao thẳng lên phía trước ngực, đâm vào người đeo mặt nạ phía đối diện.
Người áo đen đeo mặt nạ đen cũng không hề hoảng sợ, cười khàn khàn nói: "Muốn sống sót, xem ngươi có bản lĩnh này không?" Vừa nói, hắn đột nhiên xoay người, con dao trong tay lóe lên hào quang, chớp mắt chống cự lại đao pháp"Lưu phong thập bát lộ" của An Trừng.
Lúc này trên bầu trời trăng như lưỡi liềm, gió đêm giá rét, Trên đường hơn mười người đang đánh nhau, canh phu sợ tới mức trốn vào trong góc, run rẩy.
Thấy An Trừng lâu chưa hạ được hắn, với lại hắn cảm thấy người đeo mặt nạ này chính là thủ lĩnh, Bùi Diễm lao mình về phía trước, trường kiếm trong tay lóe lên ánh sáng trắng, bay về phía người đeo mặt nạ.
Người đeo mặt nạ biết hắn không thể cản được, nhảy lui về phía sau, An Trừng thừa dịp đánh lên, người đeo mặt nạ ngã về phía cây cầu sắt phía sau, đoản đao trong tay thuận thế di chuyển từ dưới lên trên, chặn lại lưỡi dao của An Trừng.
Bùi Diễm ở trên không trung, Vừa định chém kiếm xuống, sắc mặt thay đổi, trường kiếm với uy thế sấm sét, ném kiếm ngược lại, đầu kiếm đâm xuyên qua tên canh phu đang muốn giết Thôi Lượng. Nhưng lưỡi dao của tên canh phu cũng đã đâm vào phía trước ngực Thôi Lượng.
Người đeo mặt nạ thấy tên canh phu kia đã đắc thủ, cười nói: “ Bùi tướng gia, xin lỗi có việc phải đi”. Hắn giơ tay phải lên, ánh sáng trắng loé lên, An Trừng lùi về phía sau, sương mù bốc lên, người đeo mặt nạ nhân lúc hỗn loạn đã bỏ trốn.
An Trừng khua tay, người Trường Phong vệ chia nhau đuổi theo, hắn quay người chạy tới chỗ Bùi Diễm và Thôi Lượng, thấy Thôi Lượng sắc mặt tái nhợt, từ trong ngực lấy ra một đống mảnh sứ đã vỡ vụn, cười nói: “ Hôm nay, bình thuốc này đã cứu ta một mạng”.
Bùi Diễm kéo áo Thôi Lượng ra xem, mới yên tâm, Nhưng lực đâm của tên canh phu kia rất mạnh, cho dù có bình sứ cản lại, lưỡi kiếm vẫn xuyên một ít vào ngực Thôi Lượng.
Giang Từ đang mơ màng, thấp thoáng nghe thấy tiếng bước chân vang lên trong viện, biết Thôi Lượng trở về,
vội mặc áo bước xuống giường, đốt nến rồi bước đến phòng chính, nhìn thấy Bùi Diễm đỡ Thôi Lượng nằm xuống sập, trong lòng cả kinh, Vội giơ đèn chiếu sáng lao tới: “ làm sao thế?”
Thôi Lượng thấy vẻ mặt lo lắng của nàng, cười nói: “ Không sao, chỉ là vết thương nhỏ”.
Giang Từ đi vào trong phòng lấy thuốc trị thương, Thôi Lượng nhận lấy rồi tự mình rắc thuốc lên vết thương. Giang Từ lấy vải, băng bó vết thương lại, thấy trước ngực hắn chảy máu, cảm thấy đau lòng, rơi nước mắt.
Bùi Diễm không khỏi mỉm cười, Thôi Lượng duỗi tay ra, lau nước mắt cho Giang Từ, cười nói: “ Ban ngày nhìn thấy nhiều thi thể như thế không thấy muội khóc, vết thương nhỏ như này, muội khóc cái gì?”.
Giang Từ quay đầu trừng mắt nhìn Bùi Diễm, “ Ngươi không phải tự cho võ công đệ nhất thiên hạ sao? sao vẫn để Thôi đại ca bị thương?”.
Bùi Diễm đang nghĩ về điều này, cũng không để ý tới lời nói thô lỗ của nàng.
Thôi Lượng cũng gật đầu nói: “ Tướng gia, võ công người cầm đầu kia cũng không bình thường, thiên hạ, người có thể thoát khỏi người và An Trừng, không có nhiều”.
Bùi Diễm cười lạnh: “ Nước ở kinh thành này, càng ngày càng đục rồi”.
Giang Từ chạy vào phòng bếp, đun nước nóng, lau sạch vết máu trên ngực Thôi Lượng, Bùi Diễm quay đầu nhìn thấy, khẽ cau mày nói: “ Ngươi đúng là lúng ta lúng túng, ngày mai ta sẽ an bài một vài người đến hầu hạ Tử Minh”.
Thôi Lượng vội nói: “ không cần đâu, tướng gia, ta chỉ bị thương ngoài da, nếu Tây viện có nhiều người, ta sẽ thấy phiền”.
Bùi Diễm mỉm cười: “ Nói cũng đúng, ta cũng thấy chỗ huynh thật thoải mái, từ ngày mai ta cũng sẽ dùng bữa ở Tây viện”.
Sau buổi chiều sớm, chúng thần cáo lui, hoàng đế lệnh cho Bùi Diễm ở lại.
Trang vương và Tĩnh vương không khỏi nhìn nhau, sau đó nhìn ra chỗ khác, cúi người rời đi.
Hoàng đế nhìn Bùi Diễm cười nói: “ Từ lâu nghe nói Thiếu Quân chơi cờ rất giỏi, nào, đến chơi với trẫm một ván đi”.
Bùi Diễm vẻ mặt điềm tĩnh, cung kính nói: “ Vi thần tuân chỉ” rồi thi lễ, ngồi đối diện hoàng đế.
Sau hàng trăm lần hạ tay, Bùi Diễm cảm thấy như có khối đại thạch đè trước ngực. khiến hắn không thở được, cũng không biết để quân cờ trắng trong tay vào đâu, hoàng đế dựa vào đệm, nhìn hắn hồi lâu, nhấp một ngụm trà, cười nói: “ Ngươi là trong lòng có ý tôn kính, không dám đấu cùng trẫm. nếu không đây sẽ là trận hòa”.
Bùi Diễm đè nén sự khó chịu trong lòng, đứng dậy chắp tay: “ Vi thần không dám, thế cờ hoàng thượng mênh mông sâu thẳm, thần không thể là đối thủ” .
Hoàng đế cười to, đứng lên, chắp tay nhìn cây ngô đồng ngoài cửa sổ, nhàn nhã nói: “ Trong thế hệ trẻ, kỹ năng của ngươi cũng đứng đầu rồi, có hơi giống…”.
Bùi Diễm trên trán lấm tấm mồ hôi, nhưng vẫn bình tĩnh, hơi thở vẫn đều đặn.
Một lúc lâu sau, hoàng đế mới tiếp tục nói: “ xem cờ như người,
, ngươi tâm tư thận trọng, xử lý mọi việc rất bình tĩnh, nắm rõ đại cục, tính cách khá kiên định, so với mấy đứa con trai của trẫm đúng là xuất sắc”.
Bùi Diễm vội vàng quỳ xuống: “ Vi thần không dám”.
Hoàng đế đi tới đỡ hắn đứng dậy, rồi lại nắm tay hắn không buông, nhìn vẻ mặt cung kính lẫn chút sợ hãi của hắn cười nói: “ Ngươi không cần phải thận trọng như thế, trong điện này không có người ngoài”. (TRUYỆN DỊCH BỞI THUY201)
Rồi buông tay ra, đi tới trước bàn lấy một cuốn sổ nhỏ, thở dài: “ Nếu không phải xảy ra chuyện ở sứ thần quán, trẫm định phái khanh đến Ngọc Gian Phủ, thay trẫm cúng tế Khánh Đức Vương.
Hoàng đế như đang chìm trong hồi ức: “ Năm đó, thái tử Văn Khang bạo bệnh mà qua đời, tiên đế muốn trẫm kế thừa ngai vàng, biết rằng nhóm huynh đệ của trẫm nhất định sẽ làm loạn, trước việc lớn này đã gọi Khánh Đức Vương nhập cung, sau khi dặn dò, lệnh người giúp đỡ trẫm, Sau này, nghịch vương làm loạn, nếu không có Khánh Đức vương, Đổng học sĩ, Bạc Công, cùng thúc phụ của ngươi lật ngược lại tình thế, chống đỡ tòa thành sắp đổ này, thiên hạ bách tính, không biết phải chịu bao nhiêu chiến tranh đau khổ. Khánh Đức vương rời trần thế, trẫm mất đi một người thân cận, cũng mất đi một người tri kỉ, ai…”
Bùi Diễm lặng lẽ lắng nghe, chỉ cảm thấy lời nói của hoàng đế, sắc nhọn như lưỡi dao, đâm vào nơi sâu nhất trong lòng hắn, Chỗ bị thương dường như có linh hồn đang gào thét, nhưng lại bị lưỡi dao lạnh lẽo kia đông lại thành băng
Hoàng đế thở dài nói: “ thúc phụ ngươi năm đó có công phò trợ trẫm, sau này lại liên quan đến vụ Nguyệt Lạc làm loạn, trẫm thực sự không phải không muốn bảo vệ hắn, chỉ là chuyện liên quan đến hai nước, chỉ đành để hắn làm người chịu tội thay, bây giờ nghĩ lại, trẫm thực sự có chút không nỡ, hắn chịu khổ nhiều năm như vậy ở U Châu. Đợi chuyện của Hoàn quốc kết thúc, trẫm sẽ hạ chiếu xá tội cho hắn về kinh”.
Bùi Diễm vội vàng nói: “ Thúc phụ tự biết đã phụ thánh ân của hoàng thượng , không dám có chút oán trách, người tại U Châu tu thân dưỡng tính, an dưỡng tuổi thọ, đó là phúc khí của người”.
Hoàng đế gật đầu: “ừ, Tử Phóng so với trẫm thật an nhàn, năm đó trẫm ,
phụ thân ngươi, cùng thúc phụ ngươi, ba người trong giang hồ, đã từng nói qua, chỉ có hắn là người có thể cầm được nhưng cũng buông được, thật sự không kém một chút nào”.
Bùi Diễm cần thận mỉm cười: “ Trong thư thúc phụ vẫn luôn răn dạy vi thần, phải làm một vị tướng tốt, dụng tâm phò tá thánh thượng, thay người báo đáp lòng trung thành chưa trả hết, báo ân chưa báo hết”.
Hoàng đế vui vẻ cười nói : “ Bùi gia đời đời trung lương, thực sự nên khen ngợi, trẫm muốn truy phong cha ngươi làm Định võ hầu, trong vài ngày tới sẽ có ân chỉ, ngươi chú ý tra vụ sứ thần quán, sớm quy án đi”.
Nội thị tiến vào trong điện, quỳ bẩm báo; “ Khởi bẩm hoàng thượng, Vệ chỉ huy sứ cầu kiến”.
Hoàng đế tựa hồ rất vui mừng, như gió xuân thổi qua mặt, khóe mắt hắn thả lỏng cười nói: “ Mau tuyên”, sau đó nói với Bùi Diễm: “ Ngươi đi đi”.
Bùi Diễm bước ra khỏi Diên Huy điện, nhìn thấy Vệ Chiêu từ hành lang tiến tới, Tuy là diện thánh, hắn vẫn mặc cung bào màu trắng, tay áo cuốn nhẹ bay lên, Ánh nắng mùa thu xuyên qua hành lang chiếu vào người hắn, như mây trắng bay ra từ ngọn núi, đẹp đến khó tả.
Bùi Diễm hơi nheo mắt lại, đợi Vệ Chiêu tới gần, cười nói: “ Nghe Trang Vương nói, trong phủ Tam Lang có rượu ngon đến từ Tây Tư quốc, ngày khác ta nhất định đến làm phiền một chuyến”.
Khóe miệng Vệ Chiêu hơi nhếch lên, đôi mắt trên khuôn mặt trắng như tuyết lộ ra tia sáng lấp lánh. Nụ cười của hắn trong trẻo mà thâm u, nói: “ Thiếu Quân bận quá rồi, chỉ sợ ta có gửi thiệp mời cũng không mời đến được”.
Hai người đều mỉm cười, Vệ Chiêu đi qua bên cạnh, bước vào Diên Huy điện.
Bùi Diễm Mơ hồ nghe thấy giọng nói vui vẻ của hoàng đế: “ Tam Lang mau qua đây” , đi nhanh mấy chục bước, cách xa Diên Huy điện, thấy mấy quan nội thị đang ôm một chồng văn thư đi tới. Thấy Bùi Diễm đi đến liền bước sang một bên tránh đường. Bùi Diễm liếc nhìn, nhàn nhã nói: “ Này là hồ sơ cũ, mang ra làm gì?”.
Thái giám đứng đầu vội vàng trả lời: “ Hôm qua hoàng thượng hạ lệnh cho Phương Thư phòng mang hồ sơ lý lịch của các quan viên dâng lên, những thứ này hoàng thượng đã xem xong rồi, nên mang trở về Phương Thư phòng”.
Bùi Diễm ngừng nói vội vã rời khỏi càn thanh môn. người Trường Phong vệ dắt ngựa đến, hắn nhảy lên ngựa, quay đầu, nhìn về phía Hoằng Đức điện. Hai bên điện màu vàng lợp ngói xanh ngọc bích, trước điện long Ngọc trụ uốn khúc, toát ra vẻ sang trọng, uy nghiêm tối cao vô thượng. Ẩn giấu trong đó là sự kiêu ngạo của đế vương, có thể khiến giang sơn khom lưng, vạn dân cúi đầu.
Đêm qua, lưỡi dao tuy rằng rất nguy hiểm, nhưng chỉ là vết thương ngoài da. Thôi Lượng giờ thìn tỉnh giấc, tiến vào phòng bên, từ đó chưa ra ngoài.
Giang Từ cảm thấy khá buồn chán, kế hoạch trong lòng vẫn chưa quyết định, có chút buồn phiền. nhìn thấy một góc Tây viện có mảnh đất trống, mọc đầy cỏ hoang, liền đi lấy cuốc, làm sạch cỏ, xới đất. Khi Bùi Diễm bước vào, đúng lúc nhìn thấy nàng chân trần đứng trên đất, mồ hôi đầm đìa, hai má ửng đỏ.
Bùi Diễm nhìn nàng từ trên xuống dưới, bình tĩnh nói: “ Ngươi đây là đang làm gì vậy?”.
Giang Từ cười nói: “ Làm ra một vườn hoa, tương lai nhất định phải trồng một ít hoa vân la, trong phủ Tướng Gia hoa hiếm lạ không thiếu, chỉ thiếu loại này, không khỏi có chút không được hoàn mỹ.
Bùi Diễm nhất thời sửng sốt nói: “ Đi, thay đổi trang phục, theo ta đi nhận người”. xong liền bước vào phòng bên, Thôi Lượng đang kiểm tra tỉ mỉ bằng chứng lấy được từ hiện trường vụ cháy và xác chết, hai người nhìn nhau mỉm cười, Bùi Diễm lùi ra ngoài...
Giang Từ đã thay xong trang phục bước ra, nheo mắt nhìn Bùi Diễm cười nói: “ Tướng Gia, ta muốn cùng ngài thương lượng một chuyện ”.
Bùi Diễm vừa đi vừa nói: “Nói nghe xem”.
“Ta còn nợ Tố Yên tỷ tỷ bộ y phục, vẫn chưa trả lại cho tỷ ấy, đêm đó lại để tỷ ấy lo lắng một hồi, nên muốn đến Lãm Nguyệt lâu, thứ nhất là để xin lỗi tỷ ấy, hai đến để đưa y phục cho tỷ ấy, ngài xem…”
Bùi Diễm vẫn tiếp tục bước: “ Để An Hoa giúp ngươi mang qua đó là được”.
Giang Từ thầm chửi trong lòng, nhưng cũng không biết làm thế nào, chỉ đành giữ khuôn mặt bình tĩnh đi theo Bùi Diễm”.
Bùi Diễm đưa Giang Từ đến các bộ một chuyến, lại đưa đến phủ đệ của các quan viên, những quan viên này thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà vừa mừng vừa lo) ,
dù nằm trên giường bệnh, cũng ra sức đứng dậy, cảm thấy không thể đến chúc thọ Dung Quốc phu nhân, lại được Tướng Gia đích thân đến thăm bệnh thật sự thấy hổ thẹn.
Sau khi rời khỏi các phủ, đã đến gần trưa, thấy vẫn không có kết quả, biết Tinh Nguyệt giáo chủ có khả năng là một trong ba người không biết đã đi đâu. Hắn suy nghĩ tỉ mỉ về ba người kia, lại cảm thấy không có đầu mối, vừa đi vừa lặng lẽ suy nghĩ, đi đến hiện trường vụ cháy sứ thần quán.
Gió thu ngày càng lạnh, cơn mưa phun từ từ rơi xuống, rơi trên những khúc gỗ đã cháy đen đổ nát hoang tàn, nhìn trông rất thê lương.
Bùi Diễm đưa Giang Từ vào hiện trường vụ cháy, đi chậm rãi một vòng, trong lòng vẫn luôn ghi nhớ chuyện nhanh chóng phải tìm ra Tinh Nguyệt giáo chủ, Đột nhiên Giang Từ phía sau nói: “ Căn nhà lớn như thế này sao lại bị phá bỏ như vậy”.
Bùi Diễm quay đầu nhìn một cái, thấy Giang Từ đang nhìn về phía Bắc sứ thần quán. chính là vào hôm xảy ra vụ cháy, Để ngăn chặn lửa cháy lan sang hoàng thành, Vệ Chiêu lệnh cấm vệ quân phá bỏ ngôi nhà đó.
Bùi Diễm chắp tay đi về hướng ngôi nhà đó, từ Sứ Thần quán vượt qua một bức tường đổ nát, đã đến đã đến ngôi nhà. Hai tên cấm vệ quân từ phía sau bức tường đổ nát đi ra hành lễ: “ Tướng Gia”.
“Không có ai vào Sứ Thần quán chứ?”.
Bẩm Tướng Gia, không có”.
“Ngươi có biết nơi này trước đây là người nào sống không?”. Bùi Diễm nhìn ngôi nhà bị phá huỷ đến mức không thể nhận ra được.
“Nơi này trước đây là lễ bộ dùng để lưu trữ các hồ sơ văn thư, sau này hồ sơ thống nhất chuyển đến Phương Thư phòng, nơi đây để không từ đó đến giờ”.
Bùi Diễm gật đầu đưa Giang Từ vào trong sân đi một vòng, bước đi dần dần chậm lại, tập trung suy nghĩ.
Giang Từ rất thích những dây leo cây Tử Đằng trên bức tường đổ nát, đến chỗ cấm vệ quân muốn mượn một thanh kiếm, cắt một đoạn xuống.
Bùi Diễm ngẩng đầu nhìn thấy, đột nhiên nói: "Chờ chút.
" Hắn đi về phía trước, nhìn bức tường vỡ một lúc rồi hỏi: "Trước khi hỏa hoạn xảy ra, nơi này có người trông coi không?"
Một tên cấm vệ quân trả lời: "Phía sau ngôi nhà này là đường lớn vệ thành, qua đó chính là Hoàng thành.
Trước giờ luôn là Quang Minh Ti canh gác. Ba mặt còn lại của sứ thần quán đều có huynh đệ cấm vệ quân canh giữ,
nhưng chỉ có nơi này không có ai được phái đến. Sợ với Tư vệ môn…”. ( Độc giả có thể ủng hộ cho dịch giả theo stk 19034190878018 techcombank Nguyễn Thị Thuỷ)
Bùi Diễm xua tay ra lệnh cho hai người rút lui, sau đó bước tới kiểm tra kỹ hơn.
Tâm tình Giang Từ nhanh chóng thay đổi, đã hiểu ý của hắn, nghĩ một chút rồi nói: “ Nếu muốn đem một thi thể từ ngoài vào, sau đó đưa một người sống đi ra, vượt qua bức tường này, vừa tránh mặt đoàn sứ thần, người của cấm vệ quân và người Quang Minh ti, rồi lại phóng hỏa người này thật lợi hại”.
Bùi Diễm gật đầu: “Nếu như một người làm ra, người này thật lợi hại, nếu như nhiều người làm ra, thế cục này, thật sự có chút phức tạp”.
Giang Từ nhìn trước sau bức tường đổ nát mấy lần rồi, chạy đến trước mặt Bùi Diễm cười nói: “ Tướng Gia khinh công của ngài nhất định là thiên hạ vô song phải không?”.
Bùi Diễm không hiểu ý của nàng, khẽ mỉm cười:” tự nhiên nịnh hót ta như vậy, là có ý gì?”
Giang Từ bĩu môi: “Ta không phải nịnh hót ngài, ta chỉ là cảm thấy trên đời này cao nhân rất nhiều, chỉ sợ Tướng gia không biết câu nói ‘Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
'" ( Ngoài trời còn có trời cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn).
Bùi Diễm cười nói: “ Ngươi nói cho ta biết, đâu có cao nhân?”.
Giang Từ chỉ tay vào sứ thần quán, lại chỉ tay vào bức tường đổ nát: “ Bức tường này nằm sát sứ thần quán, nếu hung thủ muốn đem sứ thần đại nhân từ phòng chính, vượt qua bức tường vào căn nhà này,
phải nhảy từ trên mái nhà xuống, hắn đem theo một người sống, leo lên mái nhà cao như vậy, nhảy qua bức tường cao thế này, lại phải trốn tránh tai mắt, loại khinh công này, ta thấy trên thế gian này, cũng chỉ có Tướng Gia mới có được”. ( ĐỌC TIẾP CHƯƠNG 22 TẠI : https://youtu.
be/nZL-D2CNYV4 )
Đôi mắt Bùi Diễm đột nhiên sáng lên, cười nói: “ Tiểu nha đầu, lời nịnh hót của ngươi thật đúng”.