Lưu Thủy Điều Điều - Tiêu Lâu ( Nước Chảy Xa Xăm)

Lưu Thủy Điều Điều - Tiêu Lâu ( Nước Chảy Xa Xăm)

Cập nhật: 04/10/2024
Tác giả: Tiêu Lâu
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 1,337
Đánh giá:                      
Cổ Đại
     
     

Lúc này trời đã tảng sáng, Bùi Diễm đứng trong sân, chắp tay nhìn bầu trời màu trắng bạc ở phía đông, cảm thấy lồng ngực âm ỉ đau nhức nên hít một hơi thật sâu,

vận khí áp chế nội thương, đồng thời suy nghĩ tiếp theo nên hành sự như thế nào.

Có tiếng bước chân vang lên, An Trừng vội chạy vào: “Tướng gia, tìm được Kim Hữu Lang rồi!

“ Nói đi".

"Suốt cuộc điều tra, thuộc hạ phát hiện ra chủ nhân của trạch tử là đông gia Tiết Dao của Thụy Phong Đường. Thuộc hạ dẫn người đến khống chế toàn bộ người Tiết gia. Tiết Dao đã uống thuốc độc tự sát. Chúng thuộc hạ không cứu được.

Tìm thấy Kim đại nhân trong mật thất ở biệt viện của Tiết gia.

Bùi Diễm cau mày và chắp tay lại: "tra xét mọi thứ về Tiết Dao và Thuỵ Phong Đường. Ngoài ra, Kim Hữu Lang có bình an không?"

"có chút giống như thần trí không tỉnh táo, nhưng không có nội ngoại thương, có lẽ là sợ hãi quá độ, đã mời đại phu sang chữa trị.

"

Bùi Diễm gật đầu: "Người đứng sau Tiết Dao rút cuộc là ai? Chúng ta phải điều tra cẩn thận.

"

“Tướng Gia nghi ngờ là người của bên nào?”

“Khó mà nói. Người của Thái tử và Trang vương dù có gan dạ đến đâu cũng không dám cấu kết với người Hoàn quốc. Nếu bị bại lộ sẽ bị kết đại tội mưu nghịch bán nước. Vậy tại sao Dịch Hàn nhất định phải bắt cóc Kim Hữu Lang giao cho Tiết Dao, ta rất có hứng thú muốn biết người đứng sau Tiết Dao là ai.

Trong phòng biệt viện Tiết phủ, Kim Hữu Lang vừa mới hết kinh hãi, vẫn còn rất mơ hồ, tuy nhiên, khi nhìn thấy Bùi Diễm đi vào, vẫn nhớ thân phận của người này,

vừa định đi ngủ, Bùi Diễm đã bước tới tiến về phía trước mỉm cười đỡ lấy hắn: "Kim đại nhân,

để ngài hoảng sợ là lỗi của Bùi mỗ.

"

Kim Hữu Lang nhất thời không sắp xếp được suy nghĩ, lại nghe Bùi Diễm nói: "Kim đại nhân đã chịu khổ mười ngày, Bùi mỗ cũng mười ngày ăn ngủ bất an. May mắn thay, Kim đại nhân đã được cứu ra. Đúng là trời xanh rủ lòng thương để bách tính hai nước tránh được khói lửa chiến tranh.

Kim Hữu Lang dần dần lấy lại sự minh mẫn, vội vàng nói: "Cảm ơn Tướng Gia! Chỉ là không biết đầu đuôi sự việc như nào, là kẻ nào đã đưa Kim mỗ tới đây?"

Bùi Diễm thở dài: "Chuyện nói ra thì dài. Kim đại nhân sau khi gặp Lôi phó sứ sẽ hiểu mọi chuyện.

"

Hắn khẽ xua tay, An Trừng dẫn đại phu ra ngoài, Bùi Diễm ngồi xuống bên cạnh Kim Hữu Lang, ánh mắt sắc bén nhìn Kim Hữu Lang có chút hoảng hốt: "Kim đại nhân, dám hỏi một câu, khi ngài bị Tiết Dao nhốt ở đây. Có ai đến tìm ngài không?”

Kim Hữu Lang suy nghĩ một lúc, ngơ ngác gật đầu: “Có một người đeo mặt nạ đã đến gặp ta mấy lần.

“Hắn ta và ngài đã nói những gì?”

Kim Hữu Lang có vẻ lúng túng không hiểu , không muốn nói, nhưng dưới khí thế và uy lực của Bùi Diễm, tính thần hắn dần dần sụp đổ nói đầu đuôi sự việc: “Hắn đến hỏi ta một số chuyện xưa của triều đình nước ta. Hỏi ta có biết hai mươi năm trước, có biết tung tích một ca kĩ Nguyệt Lạc Tộc bị đưa đến Uy Bình Vương phủ, còn hỏi về chi tiết quá trình trước và sau khi luyến đồng Nguyệt Lạc tộc ám sát Uy Bình vương”.

Bùi Diễm trầm ngâm nói: "Kim đại nhân,

đối với chuyện này chắc biết rất rõ?"

Kim Hữu Lang gật đầu nói: “ Không giấu gì Bùi Tướng, ta từng là tổng quản chấp bút nội đình nước ta. Sự thật nội đình nước ta, đều qua tay ta ghi lại rồi thu vào đương thất ( phòng hồ sơ).

"

Bùi Diễm khẽ gật đầu, đỡ Kim Hữu Lang dậy: "Nếu Kim Đại Nhân đã an toàn, xin hãy cùng ta đến diện Thánh, để an chúng tâm. Hòa ước giữa hai nước cũng đã đến lúc ký kết rồi.

"

Hòa ước giữa hai nước được ký kết vô cùng thuận lợi, Bùi Diễm đã tìm ra thủ phạm thực sự, tuy không bắt được Dịch Hàn, nhưng đã chứng thực mọi chuyện do hắn làm và giải cứu Kim Hữu Lang. Người dân Hoàn Quốc có khổ tự biết, cũng biết chuyện này không nên làm lớn chuyện, Xét đến cùng liên quan đến những cuộc đấu tranh phức tạp trong nội cung. Về phần Dịch Hàn sau khi trở về nước có thể bị trừng phạt hay không, có nhân cơ hội tấn công phe phái nhị hoàng tử , nhưng bằng chứng không có trong tay, chỉ có thể đánh gãy răng rồi nuốt vào bụng.

Mà Hoa triều vì để thuận lợi kí hoà ước , cũng không truy xét đến cùng. Hai bên đều ngầm hiểu không nói ra, hỏa hoạn trong đại sứ quán là do người nuôi ngựa vô tình làm đổ ngọn đèn dầu, mới gây ra đại hoả. Kim Hữu Lang đại nhân trong lúc trốn thoát đã rơi xuống sông và được cứu sống, hơn mười ngày sau mới tỉnh lại.

Về phần sứ giả của Tam Quốc biết sự thật và được mời làm nhân chứng, Bùi Diễm đã ra lệnh cho Lễ bộ gửi lễ vật thật hậu hĩnh. Những sứ thần từ các nước nhỏ này đã ngưỡng mộ Hoa triều phồn hoa giàu có và đông đúc, mới đồng ý làm sứ thần, không quản đường xá xa xôi,

quả nhiên kiếm được nhiều tiền, im lặng nhận đại lễ, đem chân tướng nuốt vào bụng.

Người đã tìm được, chân tướng đã được phơi bày và hoà ước đã thuận lợi ký kết ngay sáng hôm đó. Hoàng đế vô cùng vui mừng, đợi sứ thần Hoàn quốc ra về. đã khen ngợi Bùi Diễm rất nhiều. Thái tử mặt mày rạng rỡ đến nắm tay Bùi Diễm khen ngợi, Tĩnh vương tự nhiên có chút đắc ý, Trang vương lúc đầu có chút không vui, nhưng ngay lập đã quay trở lại. trong triều đường, toàn là những tiếng ca tụng, thậm chí ngay cả phái thanh lưu thường ngày rất thận trọng cũng hết lời tán dương.

Bùi Diễm không khỏi sợ hãi, liên tục nói lời khiêm tốn, mãi đến khi hoàng đế hạ lệnh bãi triều, chư thần mới lần lượt giải tán.

Bùi Diễm và Tĩnh Vương cùng bước ra khỏi Càn Thanh Môn, Tĩnh Vương mỉm cười nói: "Thiếu Quân, tối nay ta sẽ bày tiệc rượu trong phủ để chúc mừng huynh.

"

Bùi Diễm vội vàng nói: " Vương Gia , đêm nay không được làm. Ta có chút nội thương, uống rượu không thích hợp, hơn nữa hiện tại không thích hợp ăn mừng, trở về sẽ nói cụ thể với vương gia sau.

"

Khi hai người đang nói chuyện, Vệ Chiêu mặc áo bào ống tay áo rộng, nhẹ nhàng đi tới, mỉm cười với Bùi DIễm nói: “Chúc mừng Thiếu Quân , đã giải được nghi án. Thiếu Quân không hổ là trụ cột của triều đình, lương thần của đất nước.

"

Bùi Diễm mỉm cười nói: "Tam Lang quá khen, Thiếu Quân thật không dám nhận.

"

Vệ Chiêu liếc mắt nhìn Tĩnh Vương, cũng không hành lễ, nhẹ nhàng phất tay áo đi vào Càn Thanh Môn.

Tĩnh Vương nhìn chằm chằm bóng lưng cao lớn tuấn tú của hắn, trên mặt hiện lên một tia căm hận, hừ lạnh nói: “Hắn và nhị ca nhất định là cực kỳ không phục, sợ bị nhị ca xúi giục , trước mặt phụ hoàng đâm thọc đưa chuyện. gây không ít rắc rối cho Thiếu Quân”.

Bùi Diễm mỉm cười nói: "Những chuyện này là không thể tránh khỏi.

"

Giang Từ từ từ tỉnh dậy, hơi nheo mắt vì ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ, thấy mặt trời lên đến đỉnh đầu, nàng vội vàng nhảy ra khỏi giường, nhưng không thấy bóng dáng Yến Sương Kiều đâu cả.

Nàng mặc y phục vào, lẩm bẩm nói: “Sư tỷ cũng không đánh thức ta, hại ta lại ngủ quên.

” Khi đẩy cửa ra, nhìn thấy Thiệu Kế Tông đang ngồi trong sân, nàng vội vàng cười nói: “Chào, Thiệu công tử!

”.

Thiệu Kế Tông không nhịn được cười, chỉ lên trên đỉnh đầu nói: "Quả nhiên còn sớm, mặt trời vẫn chưa xuống núi.

"

Giang Từ có chút xấu hổ, cười cười, nhìn bốn phía: "Sư tỷ ta đâu?"

Thiệu Kế Tông đi tới, từ trong ngực lấy ra một lá thư đưa cho Giang Từ: “ Yến cô nương vừa sáng sớm đã bị Tố đại tỷ gọi đi. Xem ra là chuyện của phụ thân nàng, nên phải đến Hoàn quốc một chuyến. việc này khẩn cấp, không kịp chào tạm biệt cô nương. Nên nhờ ta đưa lá thư này cho cô nương.

"

Giang Từ mở thư ra đọc, biết được sư tỷ đã đi tìm Dịch Hàn, trong lòng có chút mất mát, nhưng lại thầm mừng vì cuối cùng sư tỷ cũng không bị mình liên lụy, thoát khỏi vòng xoáy lớn ở kinh thành, và cuối cùng không biết chuyện mình trúng độc.

Vạn nhất thuốc độc phát tác bỏ mạng, sẽ bớt đi một người phải đau buồn.

Đang suy nghĩ lung tung, Thiệu Kế Tông lại nói: "Giang cô nương, Tướng gia đã biết Yến cô nương rời đi, nên phái người đến đưa cô nương về Tướng phủ, người đang đợi ở bên ngoài phủ.

"

Giang Từ vô cùng bất đắc dĩ, cũng biết rằng mình chạy không thoát khỏi bàn tay của cua lông nên bơ phờ đi theo Trường Phong Vệ trở về Tướng Phủ.

Giờ này đã là giữa trưa, nàng chưa kịp ăn sáng nên có chút đói bụng, lúc quay lại Tây Viên, không thấy Thôi Lượng, vội vàng làm chút đồ ăn, vừa định cầm bát đũa lên thì Bùi Diễm bước vào.

Bùi Diễm bận rộn từ tối qua tới giờ, phải truy lùng Dịch Hàn, lại an bài người khống chế hắn, cùng Dịch Hàn quyết chiến, đến sáng hắn kìm nén nội thương,

chống đỡ lên triều, nên có chút đói bụng. cũng cảm thấy có chút mệt mỏi. Sau khi vào cũng không nói nhiều, hắn lấy bát đũa từ tay Giang Từ rồi bắt đầu ăn.

Giang Từ liếc hắn một cái, đành phải quay lại nhà bếp mang một bát cơm ra. Khi nàng đến phòng bên cạnh, trên bàn chỉ còn lại rất ít món ăn.

Khoảng thời gian này nàng bị Bùi Diễm ức hiếp nhiều như vậy, trong lòng nàng cũng đang kìm nén rất nhiều oán hận, hai loại độc dược quấn lấy cơ thể nàng, khiến nàng có cảm giác như bị một tảng đá đè xuống từng giờ từng phút. Đêm qua lại chứng kiến những buồn vui tan hợp của sư tỷ và Tố Yên, trong lòng thương cảm, hôm nay thân thể lại có chút khó chịu, dưới bụng lạnh đau. Căm phẫn, thương hại, đau lòng, khó chịu nhiều loại cảm xúc khác trộn lẫn vào nhau, khi bị động tác của Bùi Diễm kích động đột nhiên bộc phát.

Nàng đập mạnh bát cơm trong tay xuống bàn, Bùi Diễm ngẩng đầu lên, liếc nhìn nàng rồi lại không để ý đến nàng. Giang Từ không còn khống chế được nữa, Đột nhiên đưa tay hất tung toàn bộ bát đĩa trên bàn xuống sàn, một âm thanh "loảng xoảng" vang lên, các mảnh sứ vương vãi khắp sàn nhà.

Bùi Diễm sửng sốt, khi định thần lại, thấy Giang Từ đang nhìn mình chằm chằm với đôi mắt ngấn lệ, lồng ngực phập phồng dữ dội, như thể nàng đang tức giận cực độ.

Bùi Diễm không khỏi cười lớn nói: "Là ai chọc tức ngươi? Ngươi tức giận như vậy.

"

Giang Từ thực sự muốn đấm vào khuôn mặt tươi cười đáng ghét của hắn vài cái, nhưng cũng biết đây không phải là cách nghĩ tốt hiện nay, nên chỉ có thể hét lên "A" một tiếng lớn, lao vào phòng, dùng lực đóng mạnh cửa lại, dựa vào khung cửa, từ từ ngồi xuống đất, khóc lóc thảm thiết.

Đang khóc,

nàng mơ hồ nghe thấy tiếng gõ cửa, ôm đầu hét lớn: " Cua lông chết tiệt,

mèo không biết xấu hổ, các ngươi đều không phải người tốt, đều sẽ gặp báo ứng!

"

Ngoài phòng tiếng gõ cửa dừng lại, tiếng bước chân cũng xa dần, Giang Từ khóc lớn tiếng, khiến hai mắt sưng đỏ mắt, vừa mệt vừa đói nên liền ngủ ở cạnh cửa.

Trong sân,

Bùi Diễm đứng dưới cửa sổ, lặng lẽ nhìn Giang Từ khóc qua màn cửa sổ, nhẹ nhàng lắc đầu. Đợi Giang Từ ngủ say,

hắn mở cửa sổ, nhẹ nhàng đi vào phòng, cúi người bế nàng lên.

Nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt, hắn khẽ cười một tiếng, bế Giang Từ lên giường, đắp chăn cho nàng, lặng lẽ ngồi bên giường một lúc mới đi ra ngoài.

Giang Từ ngủ chưa đầy nửa giờ đã tỉnh dậy, cảm thấy hai mắt mình sưng lên dữ dội, nhưng cơn đau bụng lại có phần thuyên giảm, nàng thẫn thờ ngồi ngây ra trên giường một lúc nhưng vẫn cảm thấy đói, chỉ đành gắng gượng xuống giường.

Khi vừa mở cửa ra, một mùi thơm xộc vào mũi, bụng nàng cũng phối hợp “ ùng ục” kêu lên, quay đầu lại thì thấy trên bàn bày một bàn ăn vô cùng phong phú. Giang Từ sửng sốt một lát, không nghĩ ngợi liền lao tới bên bàn, vùi đầu vào lấp đầy bụng.

Sau khi ăn thấy thỏa mãn, tâm trạng của nàng dần dần tốt lên, nàng biết bữa ăn nhất định là do cua lông phân phó hạ nhân làm mang tới, khi bước ra khỏi phòng, nàng nhìn thấy Bùi Diễm đang nằm trên ghế tre trong sân, nằm phơi mình trong nắng thu, có cuốn sách che mặt, lắc lư.

Giang Từ cho dù nóng tính, nhưng nhớ tới nhất định phải xin người này giải độc cho mình,

tránh voi chẳng xấu mặt nào, tính mạng quan trọng, nên chậm rãi đi đến bên cạnh Bùi Diễm, nhưng lại không biết mở lời thế nào, nên chỉ biết đứng đó ngơ ngác.

Bùi Diễm bỏ cuốn sách che mặt ra,

nheo mắt nhìn Giang Từ nhàn nhã nói: " ăn no rồi?"

Giang Từ khẽ hừ một tiếng.

Bùi Diễm mỉm cười: "Bây giờ đã no rồi, lại có sức để làm việc rồi. Mau bóp chân cho ta.

"

Giang Từ do dự một lát, đột nhiên đối với Bùi Diễm mỉm cười ngọt ngào: "Được.

" rồi dời chiếc ghế nhỏ, ngồi bên cạnh Bùi Diễm, nhẹ nhàng bóp hai chân cho hắn.

Hôm đó là một ngày nắng đẹp, Nắng chiều thu khiến Bùi Diễm cảm thấy thư giãn dễ chịu. Hắn cả đêm không ngủ, lại bị thương nhẹ, lúc này kế sách đã thành công, hòa ước đã hoàn thành, gác lại đại sự trong lòng, ăn uống no say, lại có Giang Từ nhẹ nhàng giúp hắn xoa bóp hai chân , nên dần dần thả lỏng, trong lòng yên ổn, dần chìm vào giấc ngủ, khi tỉnh dậy thì trời đã chạng vạng.

Bùi Diễm mở mắt ra và nhìn thấy Giang Từ ở bên cạnh, người vẫn đang xoa bóp chân cho hắn, nàng đã phơi nắng suốt buổi chiều, hai má đỏ ửng và trên trán lấm tấm mồ hôi. Bùi DIễm vừa mới tỉnh lại,

có chút hoảng hốt, một lúc sau mới cười nói: "Ta thấy ngươi chính là nha hoàn vô cùng ngốc, có chủ tử nào ngủ rồi còn giúp người ta đấm bóp không?"

Giang Từ cúi đầu thấp giọng nói: "Ta thật sự không có bán thân làm nô lệ, ngài tại sao luôn coi ta như nha hoàn của ngài?"

Bùi Diễm nheo mắt lại: "Ngươi đã vào tướng phủ của ta, còn muốn ra ngoài sao?"

Giang Từ ngẩng đầu nhìn mây chiều dần dần giăng kín trên bầu trời: “ Dù là một con chim bị nhốt trong lồng còn từng giờ từng khắc muốn bay ra ngoài, huống chi là một con người?” Nàng lại nhìn Bùi Diễm , thấp giọng nói: “ Tướng Gia, nếu như không tìm được người kia, ngài thật sự muốn giam giữ ta suốt đời sao?”

“ Một đời ở tướng phủ ta, cẩm y ngọc thực ( ý chỉ cuộc sống giàu sang) , không tốt sao?". Bùi Diễm chậm rãi hỏi.

Giang Từ đột nhiên cười nói: "Tướng Gia, ngài muốn nghe lời nói thật hay lời nói dối?"

"Tất nhiên là lời nói thật , nhưng ta ít khi nghe được lời nói thật lòng.

"

Giang Từ cười nói: "Vậy ta nói thẳng, Tướng Gia đừng trách ta. Trong lòng ta, Tướng phủ này giống như một cái lồng chim lớn. Tướng Gia giống như con đại bàng lớn nhất trong lồng chim lớn này, một đàn chim bay vòng quanh ngài tranh giành để lấy lòng ngài, nhưng lại không có con chim nào khiến ngài cảm thấy an tâm. Nhìn có vẻ như những bầy chim này đang phục vụ Tướng Gia, nhưng trên thực tế, chính Tướng Gia mới là người làm việc chăm chỉ để cung cấp chi phí ăn uống cho đàn chim. Nếu một ngày nào đó Tướng Gia không còn nữa và chiếc lồng chim này hư cũ, tất cả chim trong Tướng phủ sẽ phân tán và đi tìm lồng chim mới!

Bùi Diễm lần đầu tiên nghe được một cách giải thích mới lạ như vậy, sửng sốt một lát sau đó bật cười, cười xong đứng dậy vươn tay, cảm giác sảng khoái, đây là giấc ngủ thoải mái mà từ trước tới nay hắn chưa bao giờ có được đến mức ngay cả những vết thương nhỏ bên trong cơ thể cũng dường như biến mất. Hắn quay đầu nhìn sang Giang Từ mỉm cười: “ Nhưng ngươi tự mình vào lồng chim của ta, có thả ngươi đi hay không còn phải xem tâm trạng của ta có tốt hay không.

Giang Từ vội vàng hỏi: “Vậy Tướng Gia muốn thế nào thì tâm tình có thể tốt lên?”

Đang lúc Bùi Diễm định mở miệng thì Thôi Lượng và An Trừng cùng nhau bước vào Tây Viên. Ánh mắt Bùi Diễm liếc qua trên người Thôi Lượng, chần chừ một chút, nhỏ giọng nói vào tai Giang Từ: "Nếu ngươi có thể phục vụ Tử Minh thoải mái, ta sẽ có tâm trạng tốt, chưa biết chừng có thể giúp ngươi giải độc này.

"

Lần trước Bùi Diễm ra lệnh cho Giang Từ phục vụ Thôi Lượng, Giang Từ vẫn chưa hiểu ý nghĩa của hai từ "phục vụ", bây giờ khi nhìn thấy nụ cười châm biếm trên môi hắn, đột nhiên tỉnh ngộ, vừa tức vừa thẹn không nói nên lời.

Bùi Diễm quay sang Thôi Lượng mỉm cười: "Xem ra hôm nay ở Phương Thư phòng cũng không có nhiều việc, Tử Minh về sớm như vậy.

"

Thôi Lượng cười nói: “Ta xin nghỉ phép mấy ngày, Trình đại nhân biết ta bị thương nhẹ nên cũng không sắp xếp nhiều việc cho ta.

"Vết thương của Tử Minh vừa khỏi, không nên làm việc quá mệt, ngày mai ta sẽ tìm Tử Minh nói chuyện, huynh mau nghỉ ngơi sớm đi.

"

Thôi Lượng vội vàng nói: "Tướng Gia khách khí rồi.

"

Bùi Diễm lại liếc nhìn Giang Từ và dẫn An Trừng ra khỏi Tây Viên.

Thôi Lượng đã hai ngày không gặp Giang Từ, nhìn thấy mặt nàng đỏ bừng, trên trán lấm tấm mồ hôi,

không khỏi mỉm cười nói: “Tiểu Từ sao thế? vừa mới ăn phải ớt à?”

Giang Từ dừng một chút, xoay người nói: “Muội đi nấu cơm.

” Rồi chạy vội vào phòng bếp, đóng chặt cửa lại.

An Trừng theo sát Bùi Diễm, vừa đi vừa nói: “Đã tra rồi,

Thuỵ Phong Hành năm năm trước đã vào kinh thành,

tổng cộng cả nước có mười lăm phân hào. Tiết Dao là người Bình Châu, nguyên quán chỉ có một người tỷ tỷ đã qua đời năm ngoái.

" Tiết Dao ở kinh có có một vợ và một thiếp,

có hai người con, Đã nghiêm hình thẩm vấn nhưng không có kết quả gì. "

“ Các phân hào khác của Thuỵ Phong Hành đã phái người đi thăm dò?”

“đã ra lệnh cho người đi thăm dò, nhưng tam gia Thụy Phong Hành ở kinh thành –“

"Chậm một bước?"

"Đúng vậy, khi các huynh đệ đến tam gia đều đã trống rỗng, sổ sách ghi chép, ngân phiếu, khế đất đều không còn. Tất cả giấy tờ đất đai và ngân phiếu được tìm thấy trước đó trong viện của Tiết Gia, tổng cộng chỉ có một nghìn lượng, so với vị thế của tứ đại cửa hàng Thuỵ Phong Hành ở kinh thành thì còn kém xa. "

Bùi Diễm khẽ khịt mũi: “Người đứng sau hành động rất nhanh. Chúng ta bên này bắt người ở đây, bọn chúng bên kia tiêu hủy chứng cứ và di dời tài sản.

Thuỵ Phong Hành chắc chắn là nguồn kiếm tiền lớn nhất của người này, hãy kiểm tra cẩn thận ,

đừng để sót bất kỳ manh mối nào. "

Đại quản gia Bùi Dương đi tới cúi chào và nói: "Tướng Gia, phu nhân mời ngài lập tức qua đó một chuyến.

"

Bùi Diễm nhìn An Trừng nói : "Ngươi đi trước đi. Thả người nhà của Tiết Dao ra trước, cho người trông chừng xem có thể câu được vài con cá không.

"Hắn ta đi được hai bước rồi đột nhiên quay lại nói: " Đúng rồi , Trọng điểm điều tra Thuỵ Phong Hành có quan hệ gì với ba người không biết đã đi đâu không.

"Tướng Gia nghi ngờ người đứng sau Tiết Dao là Tinh Nguyệt giáo?"

Bùi Diễm cười lạnh: "Trước tiên tìm ba người kia rồi nói.

"

Trên môi nở nụ cười, bước đi nhẹ nhàng, bước vào đông các của Điệp Viên, nhìn thấy Bùi phu nhân đang vẽ một bức tranh hoa cúc mùa thu, hắn vội vàng bước tới hành lễ, nhẹ nhàng nói: “Hài nhi đến thỉnh an mẫu thân.

"

Bùi phu nhân cũng không ngẩng đầu. Một lúc sau mới bình tĩnh nói: “Nghe nói hòa ước đã được ký rồi?”

“ Sứ thần cũng tìm được rồi”.

“ Phải”.

“Đem toàn bộ quá trình kể cho ta nghe...

” Cổ tay thon dài của Bùi phu nhân dùng lực vẽ vài bông hoa cúc xanh bị gió thu cuốn đi.

Bùi Diễm sửng sốt, đành đem toàn bộ quá trình phá án kể lại, chỉ lược bỏ đi chuyện của Giang Từ. ( đọc tiếp chương 28 tại https://youtu.

be/mqahmjBTCHk )

Bùi phu nhân im lặng lắng nghe, không nói gì,

Cây bút trong tay tiếp tục vẽ. Đợi Bùi Diễm kể xong, bà cũng hạ nét bút cuối cùng, lấy ra con dấu và đóng dấu lên góc trên bên trái của bức hoạ. Bà nhìn chằm chằm vào con dấu hồi lâu, chậm rãi nói: “ Con có biết mình đã phạm phải sai lầm lớn không?”