Lưu Thủy Điều Điều - Tiêu Lâu ( Nước Chảy Xa Xăm)

Lưu Thủy Điều Điều - Tiêu Lâu ( Nước Chảy Xa Xăm)

Cập nhật: 04/10/2024
Tác giả: Tiêu Lâu
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 1,337
Đánh giá:                      
Cổ Đại
     
     

Bùi Diễm cẩn thận suy nghĩ, không thể hiểu được, chỉ đành chắp tay nói: "Hài nhi ngu dốt.

"

Bùi phu nhân cho tay vào trong chậu đồng rửa sạch, cẩn thận lau khô, thở dài nói: "Ta hỏi con, năm đó phò trợ Thánh thượng đăng cơ là tứ đại công thần, Khánh Đức Vương, Đổng Học Sĩ, Bạc Công và thúc phụ con, đều là những hạng người thế nào?"

Bùi Diễm cúi đầu đáp: "Khánh Đức Vương thông minh có tính toán, nhưng thiếu sự khoan dung, Đổng Học Sĩ nho nhã đoan chính, nhưng quá cổ hủ, Bạc Công dũng mãnh thiện chiến, nhưng suy nghĩ có chút kém cỏi, thúc phụ người…. "

Bùi phu nhân bước đến bên cạnh hắn, nhìn hắn một lúc, nói: "Khánh Đức Vương chỉ mới bốn mươi tám tuổi, đột nhiên ngã bệnh, con cho rằng, hắn bị bệnh, thật là bị bệnh sao?"

Bùi Diễm giật mình, không dám đáp lại.

Bùi phu nhân bình tĩnh nói: "Hai mẹ con chúng ta, còn có gì mà không dám nói?"

"Mẫu thân là hoài nghi, Khánh Đức Vương công cao áp chủ, thế lực quá lớn, cho nên Hoàng Thượng người….

"

"Trong các triều đại, quân vương tối kỵ chính là thần tử công cao áp chủ, càng kị tay cầm quân chính đại quyền, thông minh tài giỏi, thần tử dã tâm cao dũng mãnh. Trong tứ đại công thần, thúc phụ ngươi năm đó trẻ tuổi khí thế, người đầu tiên bị thanh trừ, giáng chức xuống U Châu; Khánh Đức Vương vừa chết, Binh quyền thuế má mười dư châu quanh Ngọc Gian Phủ rơi vào tay triều đình, tám vạn nhân mã bị thánh thượng dần dần phân chia, Đổng Học Sĩ là người cổ hủ, lại tự cho mình thanh cao, Thánh thượng mới dung nạp hắn, còn phong nữ nhi của hắn làm Thái Tử Phi, còn Bạc Công … "

"Bạc Công tử trung với hoàng thượng, trong tứ đại công thần, Hoàng Thượng đối với hắn là thoải mái nhất.

"

Bùi phu nhân mỉm cười: "Chưa hẳn như vậy, con người Bạc Công , nhìn có vẻ ngu trung, đầu óc ngu đần, ta nhìn trong bốn người này, ngược lại hắn là người thông minh nhất.

"

Bùi Diễm dần dần hiểu được ý lời nói của mẫu thân, trong lòng bàn tay đã lấm tấm mồ hôi thấm ra.

Bùi phu nhân liếc nhìn hắn rồi nói tiếp: "Con thân là Tả Tướng, Binh bộ, Lễ bộ, công bộ thực quyền cả ba bộ hiện đều trong tay con ; con thân là Kiếm Đỉnh Hầu, tám vạn nhân mã Trường Phong Kỵ có thể thao túng thế cục thiên hạ, con ủng hộ Tĩnh Vương, một hoàng tử được sinh bởi một cung nữ hèn kém ở Hoán Y Cục có thể cùng Trang Vương cạnh tranh, ngang vai ngang vế.

"Hoàng Thượng trước đó có thể dung túng cho con, là muốn dùng con kiềm chế phe phái Trang Vương và Đào Tướng, duy trì cân bằng cục diện chính trị, cũng muốn mượn Trường Phong Kỵ để kiềm chế Bạc Công, để mười vạn binh mã của hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng hiện nay, tài năng của con đã lộ, thực lực cũng biểu hiện ra bên ngoài, chèn ép phái Trang Vương không ngẩng đầu được lên, con nói, Hoàng Thượng sẽ nghĩ như thế nào?"

Bùi Diễm rùng mình, nhất thời không nói nên lời.

"Vụ án sứ thần, con thận trọng, kế hoạch đều hiện rõ, để người cảm giác con tâm cơ như biển, con tung tin đồn khiến Dịch Hàn rơi vào bẫy, con có thể khiến hắn trong kinh thành không có chỗ đặt chân, con để hắn có thể theo con trốn thoát theo con đường đã vạch sẵn , tâm cơ, thủ đoạn này của con, ai cũng sẽ lo sợ nếu nghĩ đến?”

"Còn nữa, ta đã sớm nói với con, thực lực thật sự của Trường Phong Vệ, không đến thời điểm mấu chốt nhất không được để lộ. Nhưng lần này, vì bắt Dịch Hàn, con lại huy động toàn bộ Trường Phong Vệ. Theo con nói lại, kinh thành đêm qua, ngoại trừ hoàng cung, toàn kinh thành đều dưới sự khống chế của Trường Phong Vệ. Con nói, Hoàng Thượng có nghĩ rằng, nếu một ngày kinh thành xảy ra chuyện, Trường Phong Vệ này của con, có thể còn đáng sợ hơn cả Cấm Vệ Quân cùng Quang Minh Ti “.

Bùi Diễm cúi đầu nói: "Là hài nhi cân nhắc không chu toàn.

"

" Tâm cơ của Hoàng Thượng, còn nhiều hơn con. Hắn hôm nay trên triều khen ngợi con, tức là đã là cảnh giác với con, hắn càng khen con, tức càng là đưa con đặt phía trên lò lửa. Chưa kể đến Thái tử và Trang Vương, ngay cả Tĩnh Vương cũng sẽ có chút ghen tị đối với con, sau này chắc chắn sẽ có phòng bị. Nếu như lại có người nào đó xúi giục, con nói, Hoàng Thượng cùng các triều thần sẽ nhìn con như thế nào?"

Bùi Diễm nhớ tới trên triều Vệ Chiêu vào cung sau cùng nhìn hắn với một nụ cười đầy ẩn ý trên môi. Bùi Diễm trong lòng run lên, cúi đầu không nói.

Bùi phu nhân liếc nhìn hắn, nhẹ nhàng nói: "Ta vốn đã trải một con đường tốt cho con, nhưng con cứ như vậy, làm cho Hoàng Thượng càng thêm hoài nghi con có dã tâm cuồn cuộn. Ai, đêm đó ngược lại là ta lỗ mãng, suy cho cùng con đang tuổi trẻ tràn đầy chí khí, nhưng thế cũng tốt, cứ coi như chuyện này để con rèn luyện đi”.

Bà bước đến phía trước cửa sổ, ngắm nhìn cả vườn hoa cúc, im lặng thật lâu, chậm rãi nói: "Kế sách bây giờ, chỉ có cách con rời triều một thời gian mới là thượng sách, Hoàng Thượng nếu muốn binh quyền, hãy giao ra một phần đi.

"

Bùi Diễm quỳ xuống khấu đầu: "Hài nhi Tạ mẫu thân dạy bảo.

"

Bùi phu nhân cười một tiếng, lộ ra vẻ đẹp mê người, trên mặt lại lộ ra nỗi buồn, nhìn về phía khoảng không tối đen ngoài cửa sổ, than nhẹ một tiếng, nói: "Ta đoán chừng mấy ngày nữa, Hoàng Thượng bố trí xong xuôi, sẽ tuyên con một mình tới diện thánh, nên đối phó như thế nào, không cần ta nói thêm nữa. Nhưng mà con yên tâm, hắn sẽ không hạ độc thủ với con, con chỉ cần thông minh chút là được.

"

Bùi Diễm chỉ khấu đầu, cũng không lên tiếng, Bùi phu nhân lại nói: " Trước khi con rời triều đi, hãy phân phó Thôi Lượng giải quyết chuyện đó trước, con cho Thôi Lượng một nha đầu,

là muốn thu phục tâm ý của hắn? Nghe nói nha đầu kia trù nghệ không tệ, khiến con đều không trở về Thận Viên dùng cơm,

thật sự hiếm thấy.

"

Bùi Diễm giật mình, khẽ cau mày,

không dám ngẩng đầu, thấp giọng nói: "Con thấy Tử Minh dường như cảm mến nha đầu kia, liền phái nàng ta đến Tây Viên phục vụ Tử Minh.

"

"Thật sao?" Bùi phu nhân nhẹ giọng nói: "Nếu thật sự là như thế, ta cũng an tâm rồi.

"

Bùi Diễm hành lễ , chuẩn bị rời đi, Bùi phu nhân đột nhiên nói: "ngày hai mươi lăm tháng này là ngày tốt, ta nghĩ thay con đem Sấu Vân Nạp làm vợ lẽ, con có ý kiến gì không?"

Bùi Diễm dừng bước chân , một lúc lâu sau khẽ nói: "Mọi chuyện Hài nhi đều nghe mẫu thân làm chủ.

"

Ánh trăng sáng chiếu, sáng đến mức làm người ta sợ hãi,

sương đêm cũng dày đặc lạ thường. Bùi Diễm đứng trong vườn rất lâu cho dù sương lạnh đọng lại trên hai hàng lông mày, hắn cũng không cử động dù chỉ một chút.

Sấu Vân cầm áo choàng đi đến bên cạnh hắn, dịu dàng nói: "Tướng Gia, ban đêm gió lạnh sương dày, mặc thêm y phục đi.

"

Bùi Diễm mặc cho Sấu Vân thay mình khoác áo choàng lên, cúi đầu nhìn nàng một cái, đột nhiên nắm chặt ở cánh tay phải của nàng. Sấu Vân nhất thời hoảng loạn, trong mắt hiện lên sợ hãi và bất an, một lát sau mới từ từ bình tĩnh lại, nở nụ cười dịu dàng ngước lên nhìn Bùi Diễm.

Bùi Diễm nhìn rất rõ, hừ một tiếng rồi đưa tay đẩy nàng ra,

rồi đi ra bên ngoài. Sấu Vân đuổi theo mấy bước, thấy hắn nhanh chân bước ra Thận Viên, thân hình lay động, rồi lùi lại hai bước, ngồi xuống chiếc ghế đá trong vườn, khóe mắt rơi xuống vài giọt nước mắt.

Bùi Diễm cho dừng đoàn tùy tùng, một mình trong tướng phủ chậm rãi bước đi, khi trăng lên cao, mới phát hiện đã đi đến cổng Tây Viên. Lính canh Trường Phong Vệ tới hành lễ, hắn xua tay ngăn lại, nhẹ nhàng đẩy cửa gỗ Tây Viên ra.

Trong viện, Phòng Thôi Lượng ở đã tối om, dường như đã đi ngủ, Trong phòng Giang Từ vẫn có ánh nến mờ ảo. Bùi Diễm chậm rãi đi tới trước cửa sổ, qua khe cửa sổ nhìn vào bên trong, nhưng trong phòng lại không có ai.

Hắn sửng sốt, quay đầu nhìn phòng Thôi Lượng ở, tiến lên trước hai bước, rồi lại ngừng lại. Lúc lâu, hắn đột nhiên quay người, lại va vào ai đó.

Giang Từ bưng chậu nước, bị Bùi Diễm va vào, toàn thân ướt sũng, tức giận nói: "Tướng Gia, nửa đêm nửa hôm,

người như du hồn vậy? !

"

Bùi Diễm không khỏi mỉm cười: "Ngươi đêm hôm khuya khoắt còn bưng chậu nước, giống Du Hồn hơn cả ta.

"

Gió đêm thổi đến, quần áo Giang Từ ướt đẫm, không khỏi hắt hơi một cái, Bùi Diễm cảm giác nước miếng bắn tung tóe trên mặt mình, cau mày, đẩy Giang Từ ra: "Thật sự là không có quy củ, không biết đứng xa một chút à.

"

Giang Từ Nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của hắn, tức giận nói: "người đang muốn hắt hơi, ai có thể khống chế lại, không tin ngài thử hắt hơi một cái xem.

"

Bùi Diễm dùng tay áo lau mặt: "Nhanh đi lấy cho ta chậu nước tới.

"

Giang Từ bất đắc dĩ, đành phải lại bưng chậu nước tới,

thấy Bùi Diễm cũng không động đậy, biết hắn đã quen được người khác phục vụ, đành phải lại vắt khăn nóng, lau lung tung tại trên mặt hắn mấy lần, đem khăn nóng ném vào trong chậu, quay người rời đi.

Lần trì hoãn này, trên người nàng càng thêm ẩm ướt, nàng vừa đi vừa hắt hơi liên tục hơi thở dần dần nặng nề.

Nàng đi vào phòng, đã thấy Bùi Diễm đi theo vào, buồn bực nói: "Tướng Gia, đây là phòng của ta, ta muốn thay y phục, cũng phải ngủ, làm phiền ngài ra ngoài.

"

Bùi Diễm mỉm cười, đi đến giường nằm xuống, hai tay gối sau đầu,

nhắm hai mắt lại nhàn nhã nói: "Đây là phủ đệ của ta, ta muốn ngủ chỗ nào thì sẽ ngủ chỗ đó. Ngươi cứ thay đi, ta không nhìn là được.

"

Giang Từ với hắn cũng không có biện pháp gì, đánh cũng không đánh lại, lại đang ở trong địa bàn của hắn, lại uống phải độc dược của hắn, chỉ đành chạy sang phòng bên, thay sang y phục sạch sẽ, cũng không trở về phòng mà đi ra sân, ngồi trên ghế đá nhìn lên vầng trăng sáng trên bầu trời, nghĩ về những gánh nặng trong lòng.

Sư tỷ vội vã đi tìm Dịch Hàn như vậy, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, phải nghĩ biện pháp đi gặp Tố đại tỷ một chuyến, hỏi cho rõ ràng, còn phải cầu xin Tố Đại tỷ chuyển lời của mình cho Vệ Tam Lang, có thể cùng hắn gặp mặt một lần, nghĩ biện pháp lấy được thuốc giải mới được, chỉ là cua lông ở đây có chút phiền phức, chẳng lẽ thật sự phải nghe theo hắn, đi cùng Thôi đại ca…

Đang lúc suy nghĩ vẩn vơ, Bùi Diễm lại ngồi bên cạnh nàng, ánh mắt nhìn nàng có chút phức tạp. Giang Từ đứng dậy định đi , nhưng Bùi Diễm lại giữ chặt cánh tay trái của nàng, nhẹ giọng nói: "Dù sao ngươi cũng không ngủ,

đi theo ta.

"

Hai người trong tướng phủ chậm rãi đi , Bùi Diễm thấy Giang Từ không ngừng ngáp dài, không khỏi mỉm cười nói: "Ngươi thật đúng là tham ăn lại tham ngủ,

nếu như quan chức trong triều đều là bộ dạng như ngươi thì chúng ta không cần thượng triều, không cần làm việc rồi.

"

Giang Từ yên lặng đi vài bước, đột nhiên quay đầu lại nói: "Tướng Gia, ta hỏi ngài một vấn đề.

"

"việc gì?"

"Ngài mỗi ngày cùng người khác tranh qua đấu lại, tính tới tính lui, sống không thấy mệt mỏi sao?"

Bùi Diễm cười lớn, chắp tay đi bên cạnh Giang Từ , nhàn nhã nói: "trong trò chơi tranh qua đấu lại, tính tới tính lui, vừa căng thẳng vừa kích thích, có thể mang đến cho ta hứng thú vô cùng, nếu đấu thắng còn có thể mang đến cho ta rất nhiều lợi ích, ta tại sao phải cảm thấy mệt mỏi? Ta lại muốn xem xem, trên đời này, còn có người nào có thể khiến ta cảm thấy mệt, cảm thấy chán nản!

"

Giang Từ nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy đôi mắt sáng ngời đẹp đẽ của hắn, thần trí bình tĩnh, thân hình cường tráng Cảm giác cô đơn và buồn bã tồn tại trước đó đã biến mất không dấu vết.

Đêm khuya lạnh lẽo, Giang Từ đi theo Bùi Diễm trong tướng phủ một lúc, mới cảm thấy lạnh, chỉ nhìn Bùi Diễm không nói thêm gì nữa, khi đến hành lang, cuối cùng nhịn không được nói: "Tướng Gia, bây giờ không còn sớm, ngài vẫn là sớm về nghỉ ngơi đi, ta thực sự là buồn ngủ.

" Nói xong quay người định rời đi.

Bùi Diễm duỗi chân phải ra, Giang Từ lảo đảo ngã về phía trước, Bùi Diễm đưa tay ra ôm lấy nàng, khẽ cười nói: " Đừng để răng cửa rơi mất.

"

Giang Từ không thể nhịn được nữa, nắm tay đấm hắn, Bùi Diễm ngăn từng cái, thấy mặt nàng đầy lửa giận nên nới lỏng tay một chút, Giang Từ phẫn nộ đấm một quyền vào lồng ngực của hắn.

Nhìn thấy Bùi Diễm ôm ngực ho mấy tiếng , khóe miệng còn rỉ ra máu, Giang Từ không khỏi sửng sốt, không thể tin nhìn nắm đấm của mình, chỉ bằng công lực của mình, có thể gây nội thương cho thiên hạ đệ nhất cao thủ?

Bùi Diễm nhìn bộ dáng ngơ ngác của Giang Từ, lại ho thêm mấy tiếng, bỗng nhiên đổ về phía sau.

Giang Từ kinh hãi, vội chạy tới đỡ lấy hắn,

lo lắng hỏi: "Ngài làm sao rồi?"

Bùi Diễm nhắm chặt hai mắt, khóe miệng vẫn rỉ máu, Giang Từ vỗ mạnh vào hai má của hắn: "này, ngài đừng có chết, ngài chết rồi ta phải làm sao? Không có thuốc giải, ta sống thế nào được?"

Nàng hoảng sợ trong giây lát, thấy mặt Bùi Diễm đã bị mình vỗ đến sưng đỏ, lúc này mới nhớ tới gọi người, nhưng âm thanh chưa kịp ra khỏi họng, đã bị một bàn tay che miệng lại, giọng nói bị bóp nghẹt.

Bùi Diễm mở mắt ra, im lặng nhìn nàng một lát, sờ khuôn mặt bị nàng vỗ đến sưng đỏ, hít một hơi khí lạnh, rồi đưa tay lên môi, một tiếng huýt còi sắc nhọn phá vỡ sự yên tĩnh trong Tướng Phủ, hơn mười người từ các hướng vọt tới.

Giang Từ đứng sững sờ, mắt nhìn đám Trường Phong Vệ đỡ lấy Bùi Diễm, nhìn thấy mấy người tiến tới bắt lấy hai tay mình ra sau lưng, mắt thấy ánh mắt Bùi Diễm lóe lên nhìn mình, bên tai còn nghe tiếng ho và giọng nói hắn: "Không cần làm khó nàng, đưa nàng về Tây Viên cho Tử Minh, không có mệnh lệnh của ta , bất kỳ người nào không được vào Tây Viên.

" Nhìn thấy hắn nói xong câu đó dường như lại hôn mê bất tỉnh.

Trong đầu Giang Từ một mảnh mơ hồ, trong lúc mơ hồ bị Trường Phong Vệ đưa về Tây Viên, Thôi Lượng nghe thấy động tĩnh khoác áo đi ra, thấy Giang Từ bị Trường Phong Vệ áp giải về, cả kinh nói: "Sao vậy?"

Một Trường Phong Vệ cúi đầu nói: "Thôi công tử, Giang cô nương đả thương Tướng Gia, Tướng Gia lệnh chúng ta đưa Giang cô nương về giao cho Thôi công tử.

"

Thôi Lượng vội vàng hỏi : "Làm sao có thể làm Tướng Gia bị thương? Bị thương có nặng không?"

"Tướng Gia dường như bị thương khá nặng, tình huống cụ thể chúng ta không biết.

" nhóm Trường Phong Vệ hành lễ rồi lui ra ngoài.

Thôi Lượng quay người nhìn về phía Giang Từ, thấy nàng đang ngơ ngác nhìn nắm tay phải của mình, miệng nhỏ nhắn há to, vội vàng vỗ nhẹ hai má của nàng, Giang Từ từ từ bừng tỉnh, không ngừng lắc đầu: "Không, không phải muội, muội làm sao có thể làm ngài ấy bị thương? !

"

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Thôi Lượng cau mày.

Giang Từ giơ nắm đấm diễn tả: " Muội đánh ngài ấy một quyền như này, ngài ấy liền ngã xuống, nhưng ngài ấy võ công thiên hạ đệ nhất, muội sao có thể đả thương ngài ấy được. Không đúng, ngài ấy nhất định là có âm mưu quỷ kế gì!

"

Thôi Lượng cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, đang định hỏi thêm thì thấy Giang Từ hắt hơi mấy cái, nàng mặc bộ quần áo hơi mỏng, vội vàng nói: “ Muội mau vào trong nghỉ ngơi ta đi xem Tướng Gia.

"

Hắn vội vã đuổi tới Thận Viên, lại bị ngăn lại. Thủ vệ Trường Phong Vệ nói Bùi tướng trọng thương cần tĩnh dưỡng , bất kỳ người nào cũng không gặp, đành phải buồn rầu quay về.

Thôi Lượng biết một quyền của Giang Từ không có khả năng làm Bùi Diễm trọng thương, ngày thứ hai khi nghe ngóng cụ thể, mới biết Bùi Diễm từng cùng người trong võ lâm giao chiến, hình như bị thương, lúc đấy đã nôn ra máu, cho nên khi Giang Từ "Hành thích" hắn, mới khiến cho thương thế hắn thêm nghiêm trọng, phải nằm liệt giường.

Thôi Lượng không biết vì sao đêm qua Giang Từ lại cùng Bùi Diễm tranh đấu, nhưng những ngày qua cũng nhìn ra hai người có chút không ổn, hỏi Giang Từ, nàng lại ấp úng. Thôi Lượng cảm giác nàng dường như có chút tâm sự, không khỏi có chút lo lắng, buổi tối ở sân vườn ngẫu nhiên gặp An Trừng, nghe lời hắn nói Bùi tướng "bị ám sát", Hoàng Thượng nổi trận lôi đình, chỉ sợ Giang cô nương sẽ bị trị tội, trong lòng càng lo lắng.

Ngày hôm đó gió thu thổi mạnh và có mưa phùn. Thôi Lượng đang chuẩn bị đi Phương Thư Phòng ứng mão, An Trừng vội vàng đi vào, nói Bùi tướng mời Thôi công tử tới. Thôi Lượng vội vàng theo hắn đến Thận Viên, đi vào chính các, thấy Bùi Diễm mặc áo choàng, nằm trên ghế bập bênh, sắc mặt có một chút tái nhợt, thấy hắn đi vào liền mỉm cười nói: "Tử Minh,

mau ngồi xuống!

"

"Tướng Gia hồi phục nhanh như vậy, làm ta lo lắng mấy ngày nay.

" Thôi Lượng nhìn kỹ Bùi Diễm, thấy hắn trừ sắc mặt tái nhợt một chút, thì không có biểu hiện gì khác, nên cũng yên tâm.

Bùi Diễm cười nói: "Ta căn nguyên tốt, tuy lúc ấy bị thương nặng, nhưng điều dưỡng mấy ngày nay, tốt hơn nhiều rồi.

"

Thôi Lượng nhớ tới Giang Từ, vội nói: "Tướng Gia, Tiểu Từ muội ấy….

"

Bùi Diễm xua tay, khẽ nhíu mày: "Ta đang vì chuyện này mà đau đầu, ta vốn muốn đem chuyện nàng làm ta bị thương giấu đi, không biết ai truyền ra ngoài, lại để Thánh thượng biết được, chỉ sợ ….

"

"Ta đã hỏi qua Tiểu Từ, nàng cũng không phải cố ý làm tổn thương Tướng Gia, lại nói, Với công lực của nàng, cũng không đả thương được Tướng Gia, Tướng Gia bị thương, vẫn là vì cùng người trong võ lâm giao đấu, không thể trách Tiểu Từ được.

"

"Tử Minh nói rất đúng, nhưng người ngoài chỉ biết nàng là hạ nhân của ta, lại đả thương chủ tử, nếu không trừng trị, uy nghiêm Tướng Phủ ta ở đâu?. Ta thân là trọng thần triều đình, nàng công kích ta, chính là công kích triều đình, nếu không tiến hành trị tội, chỉ sợ không bịt miệng được mọi người.

"

Thôi Lượng im lặng thật lâu, khẽ nói "Vậy có biện pháp nào cứu nàng?" ( Đọc tiếp chương 29 tại : https://youtu.

be/Y9-p0cj-DhA )

Bùi Diễm suy nghĩ một lát, nói: "Ta chỉ có thể hết sức che đậy giúp nàng, chỉ hy vọng Thánh thượng không truy cứu chuyện này mới tốt.

"

"Ta thay mặt Tiểu Từ bái tạ Tướng Gia!

" Thôi Lượng đứng dậy cúi đầu nói.

Bùi Diễm vội vàng đỡ hắn dậy, ho khan mấy tiếng, tay đặt lên ngực nói: "Tử Minh không cần đa lễ như vậy, chuyện nhỏ như thế, nào đủ bái tạ, đúng lúc ta đang có chuyện, muốn nhờ Tử Minh giúp đỡ.

"