Sáng sớm hôm sau, trời quang đãng trong xanh, đúng là khó có được một ngày trời nắng vào mùa đông.
Vệ Chiêu xơ xác ngồi trên ghế, ngực như trống rỗng khó chịu. Hắn đã suy nghĩ cẩn thận, đêm qua bị Ô Nhã ngầm hạ mê hương, đàn "Mị âm", bản thân hắn mặc dù đã dập được ngọn lửa kia, nhưng mê hương lại sử dụng thêm mị âm, làm chân khí hắn có chút hỗn loạn.
Cái làm cho hắn cảm thấy khó chịu nhất là cảm giác chưa từng trải qua kia, thật sự hắn chưa từng đối mặt qua, như một cú đấm khiến hắn choáng váng, lại giống một con độc xà từng giờ từng phút cắn nuốt trái tim hắn.
Hắn ngồi lâu trên ghế, tận đến rạng sáng, mới giật mình nhớ hôm nay là ngày đầu tiên sau khi thiếu tộc trưởng cùng các Đô Tư nghị luận chính sự, cũng quan hệ đến việc có được chấp chưởng binh quyền hay không, thuận lợi qua mùa đông hắn đem chân khí đang cuồn cuộn trong cơ thể áp xuống, đi đến Sơn Hải Đường.
Hắn chậm rãi đi vào Sơn Hải Đường, tất cả mọi người đã đến. Tân tộc trưởng Mộc Phong ngồi ở trên chiếc ghế gỗ đàn hương lớn, có chút bất an cùng nhút nhát, thấy Thánh giáo chủ bước vào, quay đầu nhìn a mẫu Ô Nhã.
Trên gương mặt Ô Nhã lộ ra nụ cười dịu dàng, khẽ gật đầu. Mộc Phong đứng lên, thân ảnh non nớt không quá cao, đang định chạy xuống nhào vào lòng Vệ Chiêu, thì nghe được Ô Nhã ho một tiếng ra hiệu, lại vội dừng lại bước chân, giả bộ chín chắn, trong mắt lại vẫn có vẻ sùng kính, ngẩng đầu nói : “ Thánh giáo chủ, mời về thánh tọa.
”
Vệ Chiêu hơi cúi đầu nói : “Tộc trưởng ưu ái, hổ thẹn không dám nhận. Mời tộc trưởng nhanh lên vị trí, bắt đầu cùng các Đô Tư nghị chính.
”
Mộc Phong trong lòng hận không thể ngay tức khắc giải tán, giữ lấy giáo chủ, thỉnh cầu người dạy hắn võ nghệ, nghe xong lời Vệ Chiêu nói, chỉ phải quay lại chỗ ngồi.
Hắn do dự một lúc, mới nhớ đầy đủ lời a mẫu dạy, lại bị ánh mắt sáng quắc hơn mười người nhìn chằm chằm, giọng có chút run run : “ Mong Nguyệt thần che chở, tiên tộc trưởng đã quy tiên giới, chấn hừng tộc ta có hi vọng, cũng vọng các vị Đô tư đồng tâm hiệp lực, yêu thương tộc nhân, cùng chống kẻ thù bên ngoài, để ánh sáng Nguyệt thần chiếu sáng khắp nơi của Nguyệt Lạc…”
Vệ Chiêu ngẩng đầu nhìn Mộc Phong, Mộc Phong liền thấy có chút sợ sệt, ngừng lời nói.
Đại đô tư Hồng Dạ vội nói: “Lời của tộc trưởng nói đúng lắm, vẫn là phòng bị Hoa triều phái binh tới, dù sao chúng ta đã giết Cốc Tường cùng với tám vạn quan binh, Hoa Triều chỉ sợ sẽ không để yên.
”
Nhị Đô Tư đang lo lắng vì điều này, vị trí núi của hắn nằm ở phía đông núi Nguyệt Lạc, giáp ranh với Hoa Triều, một khi chiến sự nổi lên, bộ cấp cùng lãnh thổ của hắn là đứng mũi chịu sào, nghe vậy liền nói : “Như ta thấy, tộc trưởng hiện mới đăng vị, Nguyệt Lạc ta binh lực không đủ, vẫn là không nên cùng Hoa Triều khai chiến. Không bằng viết thư cho triều đình, thỉnh cầu sửa lỗi, dâng nhiều cống vật cùng nô bộc hơn, để triều đình không phái binh đến đàn áp chúng ta, mới là thượng sách.
”
Lục Đô Tư trước nay cùng Nhị đô tư bất hòa, cười lạnh nói : “ Nhị Đô Tư lời này sai rồi, tiên tộc trưởng được quy tiên giới, đây là trời cao để Nguyệt Lạc Tộc Nhân chúng ta từ giờ không cần nghe lệnh của Hoa Triều nữa, không cần phải làm nô làm bộc. Thánh giáo chủ là “Nguyệt thần hạ phàm”, có ngài dẫn dắt, chúng ta mới tiêu diệt được Cốc Tường cùng tám ngàn quan binh. Hiện tại chính là lúc chúng ta rửa sạch sỉ nhục, đây là thời cơ rất tốt để chấn hưng Nguyệt Lạc Tộc, sao lại có thể lại hy sinh tộc nhân, đưa đến Hoa Triều nhục mạ cầu hòa?”
Đại Đô Tư gật đầu : “Lục đô tư nói có lý, hiện tại không nói trước được là đánh hay không đánh được, giờ tiên tộc trưởng được quy tiên giới, đây là thiên ý chỉ rõ tình hình, còn muốn tăng thêm cống vật nô bộc, quỳ gối cầu hòa Hoa Triều, chỉ sợ các tộc nhân sẽ không đồng ý!
”
Nhị Đô Tư cúi đầu, đêm qua "Thiên táng", cố tộc trưởng "Đăng tiên" mà đi, hắn cũng chấn động dữ dội, lúc đó không tự chủ được cũng quỳ xuống, hoan hô theo mọi người. Nhưng đêm dài thanh tĩnh, hắn cẩn thận suy nghĩ lại, thấy có chút không đúng, trong lòng hoài nghi là Tinh Nguyệt Giáo Chủ ở sau lưng dùng mưu, lại không có chứng cớ, mà tộc nhân quá tin tưởng, chỉ có thể đem nghi vấn áp xuống đáy lòng.
Gần lúc bình minh, hắn mặc đồ đen che mặt, lặng lẽ qua " Cầu Đăng tiên", từ đối diện đỉnh cô tinh xem xét một lúc, không phát hiện dấu vết gì, lúc này nghe Đại Đô Tư nói như vậy, chỉ có thể im lặng.
Vệ Chiêu ngồi trên ghế dựa lớn, ngồi bình tĩnh bất động, quanh người tản ra khí thế uy nghiêm.
Ô Nhã ngồi một bên cầm tách trà lên, khẽ nhấp một ngụm, khóe mắt liếc nhìn Vệ Chiêu. Ánh mắt như băng lãnh của hắn khiến trong lòng nàng lo lắng, cân nhắc vài lần, cười nhạt mở miệng nói : “Các vị đô tư, ta mặc dù đã là thánh mẫu, nhưng đối với quân quốc đại sự không hiểu.
Vì thế những việc khác ta không nói, Ta chỉ biết là, phu quân của ta, cha của tộc trưởng đương nhiệm của Nguyệt Lạc Tộc là chết dưới tay của người Hoa Triều. Cho dù là người bình thường, thù giết cha còn không đội chung trời, huống chi là tộc trưởng chí cao vô thượng của tộc ta ?”
Lục Đô Tư căm giận nói : “Thánh mẫu nói rất đúng, tộc nhân chúng ta nhiều năm như vậy, chịu ức hiếp còn chưa đủ sao? Hiện tại ngay cả tộc trưởng cũng chết trong tay bọn chúng, sao có thể nhắm mắt làm ngơ!
”
Nhị Đô Tư trong lòng biết chuyện không thể đảo ngược,
im lặng một lúc, ôn hòa cười : “ Nếu đã như thế, ta cũng không có ý kiến gì, mọi người thương lượng một chút xem làm như thế nào chống ngoại xâm đi.
”
Đại Đô Tư trong lòng cười lạnh, thong dong nói : “Trước mắt cũng không có biện pháp khác, không có gì cần thiết hơn là mượn chỗ của nhị đô tư, ngoài ra cũng phải điều động trọng binh từ chỗ các đô tư khác, cho đông tuyến khu vực Lưu Hà, phòng bị người Hoa Triều đến tập kích.
”
“Lưu Hà Phong là con đường duy nhất để quan binh từ thành Trường Nhạc đến tấn công, nhưng còn hẻm núi Phi Hạc thì sao? Vương Lãng chỉ cần phái người vòng qua phía bắc sông Đồng Phong Hà men theo hẻm núi Phi Hạc xuống, là có thể vào thẳng Sơn Hải cốc.
“ Hẻm núi Phi Hạc, cũng phải phái trọng binh phòng thủ!
” Đại Đô Tư trầm ngâm nói : “Cho nên hiện tại các đô tư đều phải hợp tác vững chắc mới được. Theo ta thấy, đều đem binh lực các nơi đến Sơn Hải cốc, sau đó chuẩn bị vận chuyển lương thực cho mùa đông, lại tự quyên góp bạc mua binh khí. Dưới sự chỉ huy thống nhất của tộc trưởng, thống nhất phân phối, như vậy mới có thể bảo đảm sự chân thành đoàn kết của tộc nhân dốc lòng cho chiến sự trước mắt, nếu làm theo ý mình, sẽ bị phân tán….
”
“Ta không đồng ý!
” Thất Đô Tư đứng lên, Vẻ mặt béo tròn kích động : “Các ngươi muốn cùng Hoa Triều khai chiến, ta không ý kiến, nhưng muốn đem binh sỹ của ta cuốn vào, để bọn họ thay các người nộp mạng, vậy thì không được!
”
Vệ Chiêu đột nhiên ngước mắt, ánh mắt chợt lóe. Lục Đô Tư hiểu ý, mỉa mai nói : “Thất Đô Tư không phải yêu quý thủ hạ của ngươi sao, ta thấy người là vì yêu quý lương thực cùng bạc của ngươi! Khó trách địa phận núi của ngươi sản xuất nhiều “Thiết trảo ba” à!
”
Trong Sơn Hải đường ồn ào tiếng cười lớn , người người đều biết Thất Đô Tư yêu tiền tài như mạng, bị người ngầm gọi là “Thiết trảo ba”. Bởi vì địa phận của hắn ở phía tây, cách xa Hoa Triều, từ trước đến nay chưa từng bị ảnh hưởng bởi chiến tranh, chính là hai mấy năm trước có trận đại chiến, hắn cũng không chịu chút ảnh hưởng nào. Luôn sống an nhàn sung sướng, chuyện trong tộc cũng không quan tâm, trước mắt bỗng nhiên muốn hắn giao ra binh lực, còn muốn giao ra lương thực cùng với bạc, so với giết hắn còn khó chịu hơn.
Thất đô tư bị mọi người cười có chút không nhịn được, cả giận nói : “Các ngươi muốn đánh trận muốn báo thù, đó là chuyện của các ngươi, dựa vào cái gì muốn ta giao người giao tiền? a mẫu ta bị bệnh nặng, ta phải nhanh chóng trở về chăm sóc thuốc thang, cáo từ trước!
” Nói xong hướng chỗ tộc trưởng Mộc Phong ngồi thi lễ, xoay người bước ra ngoài.
Bát Đều Tư ngồi kế bên hắn, hai người lại là đường huynh đệ, cũng đồng thanh nói, thấy hắn mượn cớ tức giận rời đi, cũng vốn là không muốn xuất binh xuất tiền, cũng đứng lên : “Hóa ra di mẫu bệnh nặng, ta cũng phải đến thăm, a huynh, đợi ta với!
”
Nhị Đô Tư trong lòng mừng thầm, chỉ cần thất, bát đô tư rời đi, tức các đô tư nghị chính bất thành, không có biện pháp thống nhất ý kiến trong tộc, liền không thể cùng Hoa Triều khai chiến. Bản thân hắn nhiều năm cùng Vương Lãng âm thầm thành lập quan hệ, chỉ cần lại kính hiến nhiều tài vật cùng tiện nô, liền bảo đảm được yên ổn.
Vệ Chiêu lạnh lùng xem mọi người tranh cãi, trên mặt cứng ngắc không có một tia biểu cảm, nhưng hai mắt lại càng ngày càng sáng, sáng đến đáng sợ, tay phải hắn buông xuống bên cạnh ghế, có chút run run.
Mắt thấy Thất, Bát đô tư đã đi tới trước cửa Sơn Hải đường, Ô Nhã đẩy nhẹ Mộc Phong, Mộc Phong trong lòng sợ hãi, nhịn chịu nổi đau bị a mẫu nhéo tay trái, run giọng nói : “Nhị vị đô tư xin dừng bước!
”
Thất Đô Tư ở cửa dừng bước chân, bản thân hắn mang đến mấy trăm thủ hạ, dũng khí càng lớn, quay đầu liếc nhìn Mộc Phong : “Tộc trưởng, ta phải trở về phụng dưỡng a mẫu, thất lễ !
”
Mấy trăm thủ hạ của Bát Đô Tư cũng đông loạt bước tới, tụ tập trước đại sảnh,
. Thất, Bát đô tư nhìn nhau cười,
rồi bước đi.
Vệ Chiêu ánh mắt đảo qua Đại Đô Tư cùng Tô Tuấn che mặt đang đứng cạnh bên, hai người đều khẽ gật đầu. Vệ Chiêu nhắm mắt lại, lại đột nhiên mở, một tiếng rồng ngâm, sau lưng hàn kiếm nhanh như tia chớp được rút ra khỏi bao, như sấm,
sét trên bầu trời. Trong nội đường mọi người không kịp nhìn, bóng trắng như một quả cầu, kiếm khí xẹt qua chiếc bàn dài, bay thẳng ra ngoài. Đột nhiên hơn mười người vây quanh Thất Đô Tư lần lượt ngã xuống, máu tươi phun ra, Thất Đô Tư kêu một tiếng thê lương thảm thiết, "Phụt" ngã trên tuyết.
Cảnh tượng này xảy ra đột ngột, mọi người không kịp phản ứng, chỉ phát ra tiếng thét kinh hãi, Vệ Chiêu đã rút ra trường kiếm, ánh mắt lạnh lẽo nhìn phía Bát Đô Tư.
Bát Đô Tư thấy trong mắt Vệ Chiêu tràn đầy sát khí, có chút kinh hoảng, nhưng hắn dù sao cũng từng vượt qua sóng to gió lớn, vung tay : “ Lên!
”
Mấy trăm thủ hạ đồng loạt công hướng Vệ Chiêu, Bát Đô Tư được bao quanh bởi hơn mười tên thủ hạ nhanh chóng hướng chân núi chạy đi.
Vệ Chiêu cười lạnh một tiếng, bay lên trên không, trường kiếm trong tay phát ra ánh sáng lấp lánh, làm hơn trăm người thấy hoa mắt. Hắn đã phiêu nhiên hạ xuống, lại giống như đạp ca( vừa múa vừa hát) mà lên, một đường bước qua hơn mười đỉnh đầu, cuối cùng tới đỉnh đầu của một người cuối cùng trong đám đông, hắn lại hét lên một tiếng lớn, như đại bàng giương rộng đôi cánh, . nhẹ nhàng hạ xuống trước mặt Bát Đô Tư đang nhanh chóng chạy trốn.
Bát Đô Tư suýt nữa đụng vào người hắn, vội vàng thu bước, vung lên ngọn giáo trong tay, xoay sang một bên mà chạy. trường kiếm trong tay Vệ Chiêu đưa ngang, vận lực đánh gãy ngọn giáo, Bát Đô Tư bị cổ đại lực này làm lảo đảo, Vệ Chiêu đã nhanh tay điểm huyệt đạo ở cổ, Bát Đô Tư toàn thân mất lực, hai tay rũ xuống.
Trước Sơn hải đường một mảnh hỗn loạn,
người trong nội đường đều ra xem, bên ngoài thủ hạ của thất, Bát đô tư mắt thấy chủ tử có lẽ đã bị giết, hoặc bị bắt,
đều hỗn loạn.
Tô Tuấn sớm đã đi ra khỏi Sơn Hải đường, vung tay phải lên, phía sau tường cao của sơn hải đường bất ngờ nhảy ra hơn nghìn người, cao giọng kêu : “Bắt lấy kẻ mưu hại tộc trưởng, những tặc nhân tác loạn!
”
Trong tiếng ồn ào, Vệ Chiêu nhìn Bát Đô Tư đang giãy dụa trong tay mình, môi khẽ cử động, Bát Đô Tư mặc dù sợ hãi, nhưng cũng nghe được rõ ràng.
“Bát Đô Tư, Thất Đô Tư có hai con trai phải không ?
Bát Đô Tư không rõ Giáo Chủ vì sao vào lúc này còn hỏi chuyện này, nhưng mạng đang nằm trong tay hắn, chỉ biết gật đầu như mổ thóc...
Vệ Chiêu cười lạnh một tiếng, đưa Bát Đô tư lên cao một chút, bên tai hắn nhẹ giọng nói : “Nếu hai con trai của Thất Đô Tư đều bạo bệnh bỏ mình, có phải địa bàn của Thất Đô Tư nên đưa cho đường đệ duy nhất kế thừa phải không ?”
Bát Đô Tư trong đầu trống rỗng, suy nghĩ rất lâu mới hiểu được hàm nghĩa lời hắn nói, kinh hãi, sau thì mừng rỡ, vội gật đầu không ngừng.
Vệ Chiêu hừ lạnh một tiếng, buông lỏng ra, giải huyệt đạo cho hắn.
Bát Đô Tư kinh hoàng, cố tự khống chế nhịp tim đang đập dữ dội, quay lại đầu lớn tiếng nói : “Ta là bị ép buộc, là Thất Đô Tư bức ta cùng hắn tác loạn, ta toàn lực ủng hộ tộc trưởng !
”
Vệ Chiêu thấy Tô Tuấn đã dẫn người bắt hết thủ hạ của Thất Đô Tư, lại thấy thủ hạ của Bát Đô Tư đồng loạt buông binh khí, biết đại cục đã định, cười haha , bình tĩnh quay lại Sơn Hải đường.
Ô nhã vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế, thấy Vệ Chiêu tiến vào, chỉ cảm thấy hàn khí thấm vào da, rũ mắt xuống.
Thất Đô Tư chết, Bát Đô Tư cho thấy rõ ủng hộ lập trường tộc trưởng, nghị chính liền có thể tiến hành thuận lợi. Mọi người thương nghị quyết định, các địa bàn của đô tư đều điều động chủ lực tinh binh, quyên ra lương tiền, do tộc trưởng sắp xếp chỉ huy, vấn đề tác chiến cụ thể, toàn quyền giao cho Thánh giáo chủ cân nhắc quyết định.
Vệ Chiêu căn cứ vào mật báo nhận được từ sớm,
ước tính binh mã của triều đình khả năng sẽ trong vòng mười ngày từ đỉnh Lưu Hà tây tiến hoặc theo hẻm Phi Hạc nam tiến, Lệnh cho Tam, Tứ đô tư sau khi thảo luận chính sự kết thúc nhanh chóng chạy về địa bàn núi của mình, Tam đô tư bố trí binh lực hướng đỉnh Lưu hà , mà Tứ đô tư đưa binh lực đến hẻm Phi Hạc.
Mọi chuyện đã định, mọi người rời đi, đã là giữa trưa, bên ngoài Sơn Hải đường, Vệ Chiêu lặng yên đứng, cúi đầu nhìn chỗ nền đất nơi Thất Đô Tư bỏ mình ngã xuống, nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân nhẹ, hắn cúi người : “ Tộc trưởng!
”
Ô Nhã nắm tay Mộc Phong, trên mặt vẫn là mỉm cười ôn nhu, nhẹ giọng nói : “Giáo chủ thần uy, mẫu tử ta ngày sau còn phải dựa vào giáo chủ.
”
Vệ Chiêu trong lòng cười lạnh, nhưng biết tình hình trước mắt, không thể trở mặt với nàng, còn phải lợi dụng nàng cùng Mộc Phong để chỉ huy các đô tư. Mà nàng, cũng phải mượn lực hắn để đối kháng các vị đô tư như sói, như hổ, bảo vệ vị trí tộc trưởng của Mộc Phong. Cho dù trải qua chuyện đêm qua nhưng hai người ngoài mặt còn phải duy trì hợp tác quan hệ.
Hắn rũ mắt xuống, giọng lạnh thấu xương : “Đây là bổn phận của bản giáo chủ, xin tộc trưởng yên tâm.
”
Ô Nhã mỉm cười gật đầu : “Như thế rất tốt, chỉ là đứa nhỏ Mộc Phong này, luôn ngưỡng mộ giáo chủ, mong được theo giáo chủ luyện tập võ nghệ, không biết giáo chủ có nguyện thay Ô Nhã dạy dỗ cho nó
Vệ Chiêu im lặng không nói, thật lâu sau, cúi người ôm lấy Mộc Phong,
nhẹ nhàng bước vào phía sau sảnh đường.
Ô Nhã nhìn thân ảnh mảnh khảnh của hắn, cười khổ một tiếng, trên mặt lại hiện lên một tia không cam lòng.
Trường Phong Sơn Trang, Suối Bảo Thanh.
Bùi Diễm cau mày, xem mật báo quân tình từ Ninh Kiếm Du truyền đến, tay phải cầm một quân cờ ngọc đen nhẹ nhàng đặt trên bàn cờ.
Trên bàn cờ gỗ lim, Thế trên bàn cờ hai quân đen trắng giằng co, chỉ có thể giết khó hoà giải. Bùi Diễm buông mật báo, suy nghĩ một lát, đang định gọi người, An Trừng lao
“Tướng gia, lão Hầu gia đã trở về rồi!
”
Bùi Diễm cả kinh, nhanh chóng đứng lên, đi ra bên ngoài, An Trừng thuận tay lấy áo da cáo trên ghế, giúp hắn mặc thêm.
“ Có ai khác nhìn thấy không ?” Bùi Diễm sắc mặt có vài phần nghiêm túc.
“Không có!
” An Trừng đáp : “ Lão Hầu gia đi lỗi bí mật đến “Bích vu thảo đường”, tiểu nhân về đông các nhìn thấy ám ký, vào mật thất, mới biết là lão Hầu gia đã trở lại, lão Hầu gia lệnh tướng gia tức khắc đi gặp người.
”
Bùi Diễm men theo đường núi, nóng ruột chạy vội xuống, thẳng đến "Bích vu thảo đường", An Trừng sớm đem ám vệ ở gần đó dời đi, tự mình canh giữ trước cửa đông các.
Bùi Diễm bước vào căn nhà nhỏ ở Đông các, tay phải ấn vào chỗ hoa văn chạm trổ ở trụ giường của chiếc giường gỗ, vận lực kéo mấy vòng xung quanh, tiếng " cạch cạch" vang lên, phía sau giường một mặt vách tường chậm rãi chuyển động. Thân hình hắn loé lên, lảo đảo bước vào bên trong mật thất, đem cơ quan trở về như cũ, nhanh chóng men theo bậc đá đi xuống,
đi qua hành lang, tiến vào một gian mật thất, quỳ phía trước một người : “Diễm nhi bái kiến thúc phụ!
”