Đỉnh Thiên Nguyệt. trên vách đá cao vạn trượng, sương đêm ngày càng dày đặc.
Sương mù mùa đông trộn lẫn với băng tuyết tạo thành một lớp sương giá trên lông mày và tóc của mọi người. Đỉnh Thiên Nguyệt cao càng thêm mờ ảo và mù mịt.
Cho dù hàng vạn Tộc nhân Nguyệt Lạc có thắp sáng cây tùng, cũng không thể chiếu sáng Cầu Đặng Tiên quanh năm ẩn trong mây mù".
Từ xưa tương truyền đỉnh Thiên Nguyệt, là nơi mà tổ tiên Nguyệt Thần của Nguyệt Lạc Tộc hạ xuống phàm thế, các thần để người một ngày nào đó có thể trở về tiên giới, ở hai vách núi cách nhau bằng một rãnh sâu được nối liền bằng một cây cầu đá,
hậu nhân được gọi đó là "Đăng tiên".
Đỉnh ở phía đông gọi là đỉnh "Thiên nguyệt ", từ Sơn Hải cốc men theo đường núi mà đi lên. Mà ở phía tây , toàn là vách núi thẳng đứng, từ phía đông Thiên Nguyệt phong có thể men theo cầu "Đăng tiên" mà qua, nên mới có tên "Đỉnh Cô tinh”.
Đỉnh Cô tinh có một động Tinh Nguyệt, tương truyền sau khi Nguyệt thần hạ phàm ở đó tu luyện, là thánh địa của bộ tộc Nguyệt Lạc, ngoài tộc trưởng ra thì không có có kẻ nào được tiến vào.
Đêm nay, Trên đường lên đỉnh Thiên Nguyệt người Nguyệt Lạc đến xem lễ chật ních. Chín đại đô tư, ngoại trừ Ngũ Đô Tư chết dưới kiếm của Tinh Nguyệt Giáo Chủ, còn lại tám vị đều có mặt, vây quanh vị thiếu tộc trưởng sắp lên ngôi và mẫu thân Ô Nhã ngồi trên đài cao ở đỉnh núi Thiên Nguyệt, còn lại tộc nhân địa vị cao thấp xếp thành một hàng thẳng tới chân núi Thiên Nguyệt.
Vệ Chiêu đeo mặt nạ, mang theo mấy vị đại tiểu Thánh cô đeo khăn che mặt đi ra, bước đến đỉnh núi Thiên Nguyệt, đám người hoan hô như sấm. Đi đến đâu thì Nguyệt Lạc Tộc Nhân đồng loạt bái lạy, cung tụng giáo chủ thần uy, đồng thời khẩn cầu trời xanh phù hộ cố tộc trưởng có thể được lên tiên giới, Nguyệt Lạc bộ tộc có thể thoát khỏi bể khổ.
Vệ Chiêu nhẹ nhàng đi trên đường núi, ánh lửa chiếu xuống áo bào trắng, tỏa ra một loại ánh sáng như ngọc bích, làm cho người ta thấy hắn không giống người trong trần thế, mà là trích tiên hạ phàm.
Tuyết trắng khắp nơi trên núi lúc này cũng tan đi, giờ khắc này chỉ có bạch y trên người hắn càng làm hắn giống như thần tiên hạ phàm, cô độc tịch liêu nhìn xuống chúng sinh, nhìn xuống vùng đất rộng lớn này.
Giang Từ sau khi đi ra, liền được Trình Tiêu Tiêu đưa cho một chiếc mũ lụa mỏng xanh che mặt. Trên đường nàng đi tới, nghe được âm thanh hoan hô ủng hộ Vệ Chiêu của Nguyệt Lạc Tộc Nhân phát ra thành tâm thành ý, càng thấy có rất nhiều người nước mắt chảy dài trên mặt, không khỏi nhìn thân hình tao nhã của hắn qua lớp lụa mỏng xanh, trong lòng thầm nghĩ : nếu là người kia, làm việc như vậy, có thể giành được sự ủng hộ của dân chúng Hoa Triều sao?
Đã gần nửa đêm, vầng trăng lạnh lẽo trên bầu trời,
một vài ngôi sao lẻ loi, như ẩn như hiện.
Tiếng kèn hiệu vang lên, hùng hồn thê lương, từ đỉnh núi tới chân núi, một mảnh yên lặng.
Đại đô tư Hồng Dạ đứng lên, sau một hồi trống dồn dập, hắn đưa tay đè xuống, cất cao giọng nói : “Nguyệt thần ở trên cao, tộc trưởng Nguyệt Lạc Tộc mặc dù bị kẻ gian làm hại, lại thoát luân hồi, quay về tiên giới, thực là vinh dự. Hiện tại, chúng ta muốn dùng máu tươi của chính mình kính tạ thần minh, tất cả tộc nhân thành tâm cầu khẩn, nguyện Nguyệt thần vĩnh viễn bảo vệ người của tộc ta!
”
Hắn xoay người bưng lên một chén rượu, đưa tới bên đại tế tư dưới ngọn cờ. Đại tế tư mặt vẽ rất đậm, đầu đội mào, người mặc áo màu xanh, cầm trong tay cầm cỏ tranh dài, hu ta nhảy múa. Dừng múa, tiếp nhận chén rượu trong tay đại đô tư, một ngụm uống cạn, lại đột nhiên nghiêng người về phía trước, "Phù" một tiếng, phun rượu vào đống lửa to đang cháy mạnh trước đài, ngọn lửa bùng lên, thẳng lên bầu trời đêm, đỉnh núi chân núi, ngàn vạn người cùng kêu lên hô to, bái lạy.
Trong tiếng động cao vút thâm trầm ngâm nga, quan tài cố tộc trưởng Mộc Lê được chậm rãi nâng ra. Tám người đàn ông trẻ được vẽ khắp mặt, bên trên cởi trần, bên dưới quấn da hổ khiêng quan tài, bước trên tuyết đọng, đi về hướng "Cầu Đăng tiên" mây mù mờ mịt.
Dưới ánh lửa, ngàn vạn ánh mắt đồng loạt nhìn chằm chằm quan tài màu đen kia, nhìn chằm chằm " cầu Đăng tiên " bao phủ trong đêm sương.
Tám người đàn ông trẻ bước tới cây cầu, đại tế tư hát vang một tiếng, tám người đồng loạt dừng bước, đem quan tài đặt xuống.
Đại tế tư giống như đang tụng kinh, giọng nói như thẳng lên trời cao: “ mời tiên tộc trưởng!
”
Đại Đô Tư cùng Nhị Đô Tư nhìn nhau, cùng bước lên trước, vận lực mở quan tài, trên đài thiếu tộc trường Mộc Phong cùng Ô Nhã khóc lớn, mấy người dìu quỳ lạy bên trong tuyết.
Thi thể của Mộc tộc trưởng đã được xử lý để chống thối rữa, được hai vị Đô Tư từ trong quan tài nâng ra, hắn quấn lại trong chiếc nguyệt bào màu trắng,
bề ngoài như vẫn còn sống, chỉ hai mắt trừng lên, ngửa mặt nhìn bầu trời.
Nhiều người ở đỉnh núi nhìn thấy rất rõ ràng, cùng khóc lớn, người tộc Nguyệt Lạc cùng nhau khóc lóc thảm thiết trên đường lên núi, Giang Từ nghe thấy xót xa trong lòng, cũng lau nước mắt.
Đại đô tư cùng Nhị Đô Tư một người khiêng chân,
một người khiêng vai, nâng Mộc tộc trưởng, chậm rãi đi lên " Cầu Đăng tiên ". Gió lạnh thổi càng lúc càng mạnh, thổi vào cây đuốc mờ mờ ảo ảo, "Cầu Đăng tiên" đối diện " Đỉnh Cô tinh ", tối tăm yên lặng. Những ngôi sao lạnh lẽo ẩn vào bên trong tầng mây, không biết từ đâu thổi đến một cơn gió mạnh, tuyết đọng trên " Cầu Đăng tiên "đột nhiên tung lên dữ dội, tạo thành một đám mây tuyết sương mù khổng lồ.
Tuyết từ mặt đất bay lên đỉnh , Đỉnh "Thiên nguyệt”, cũng chợt có một trận gió lạnh thổi đến, cuốn lấy đám tuyết sương mù, mọi người đều nheo mắt lại. Lại đều nghe thấy tiếng thét kinh hãi,
Trong sương mù chỉ thấy Đại Đô Tư Hồng Dạ quỳ một gối trên đất cõng thi thể tộc trưởng,
đầu vai hắn nghiêng đi, Nhị Đô Tư bất ngờ không kịp phòng bị thi thể tộc trưởng trượt xuống, mắt thấy sắp rơi trong vào sương mù trên cầu .
Trong nháy mắt, Hàng vạn người trên đỉnh núi kinh hô lên, mọi người chỉ hận tuyết và sương mù che mắt, nhìn không được rõ ràng, nhìn thấy thi thể tộc trưởng không thể thuận lợi rơi vào thung lũng, một cảm giác sợ hãi mạnh mẽ dâng trào, như thể thấy tộc Nguyệt Lạc sắp xảy ra thảm hoạ, trầm luân biển khổ.
Đúng lúc này, " Đỉnh Cô tinh" lại truyền tới một cỗ gió lạnh, tuyết và sương mù ngày càng dày đặc, toàn bộ ánh lửa trên " Đỉnh Thiên nguyệt" mờ đi. Mọi người ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy bên trong sương mù, thi thể tộc trưởng Mộc Lê sắp sửa rơi trên cây cầu, trong nháy mắt lại bay lên bầu trời, giống như một ngôi sao băng trắng, chậm rãi như vẽ một đường cung trên không trung, bay ẩn vào trong bầu trời đen đối diện "Cầu Đăng tiên".
Cảnh tượng trước mắt tới quá nhanh, mọi người trong nháy mắt, đã không thấy thi thể tộc trưởng, trố mắt đứng nhìn, không biết là ai hét lớn:
“Tộc trưởng lên trời, tộc trưởng trở về tiên giới rồi !
”
Tiếng hò hét, giống như lửa rơi vào trong dầu đang cháy, toàn bộ " Đỉnh Thiên nguyệt phong" một mảnh sôi nổi.
“Tộc trưởng lên trời, tộc trưởng trở về tiên giới !
”
“Nguyệt Lạc Tộc ta có hi vọng rồi!
”
“ Quả nhiên là nguyệt thần hạ phàm, giáo chủ là Nguyệt thần chuyển thế, người đến cứu vớt tộc nhân chúng ta!
”
Trên mặt tuyết , giữa sơn đạo, Tiếng hoan hô cùng cầu phúc vang lên như sấm, người dân Nguyệt Lạc cùng hướng tới cầu Đặng Tiên bái lễ. Tuyết lạnh thấm ướt đầu gối bọn họ, bọn họ hoàn toàn không cảm thấy gì, Sau đó tất cả đều quay về phía bóng dáng màu trắng kiêu hãnh đứng trên đỉnh núi, cúi xuống bái lạy
Vệ Chiêu thân hình tự nhiên nhàn nhạt đứng ở đầu " cầu Đăng tiên”, ánh mắt liếc nhìn đại đô tư Hồng Dạ, Hồng Dạ mỉm cười. Vệ Chiêu lại nhìn vào bóng tối phía đối diện, chậm rãi giơ tay, đợi mọi người yên lặng,
Giọng nói lạnh lùng và mạnh mẽ của hắn vang vọng giữa núi non : “Tộc trưởng thăng thiên, Tinh Nguyệt thần sẽ bảo hộ tộc của ta, không còn đau khổ, vĩnh hưởng an yên!
”
Đạm Tuyết cùng Mai Ảnh vui mừng bái lạy, nước mắt tuôn trào. Giang Từ lại không cúi đầu, trên đỉnh núi , ngoại trừ thiếu tộc trưởng cùng Vệ Chiêu, chỉ còn nàng đội mũ lụa mỏng xanh che mặt, đứng yên một chỗ.
Nàng nhìn thật lâu thân ảnh màu trắng kia, chợt thấy người này tựa như ngọn lửa dưới ánh trăng, Thắp sáng trái tim hàng vạn người, nhưng đồng thời, cũng đang tự thiêu đốt chính mình...
Mấy trăm năm qua chỉ nghe đồn, hôm nay tộc trưởng "Thăng thiên" đã thật sự xuất hiện, Nguyệt Lạc Tộc Nhân dâng trào cảm xúc, đại điển lên ngôi của thiếu tộc trưởng Mộc Phong cùng đại điển sắc lập "Thánh giáo" kết thúc trong tiếng reo hò, Vệ Chiêu từ trong tay tân tộc trưởng Mộc Phong tiếp nhận biểu tượng tượng trưng cho vô thượng quyền uy "Thánh ấn", rồi bay xuống núi.
Phía sau không ngừng truyền đến tiếng reo hò, tiếng hát, khoé miệng Vệ Chiêu nhếch lên, mang theo đám người Trình Doanh Doanh trở về, Giang Từ cùng Đạm Tuyết Mai Ảnh đi trở về "Tuyết mai viện".
Trình Doanh Doanh xoay người đóng cửa lại, cùng Trình Tiêu Tiêu hành lễ : “ Chúc mừng giáo chủ!
”
Vệ Chiêu thản nhiên nói : “Ta nói, các ngươi ở trước mặt ta không cần nhiều quy củ như vậy.
”
Trình Doanh Doanh vén mạng che mặt,
: “Không biết bọn Tô Tuấn khi nào có thể xuất động.
”
Trình Tiêu Tiêu cười nói : “ Dù sao cũng phải chờ mọi người ở “ Đỉnh Thiên Nguyệt” về hết, bọn họ mới có thể đi ra.
”
Vệ Chiêu khẽ gật đầu : “ Mọi người làm không tồi. Phối hợp rất tốt’
Trình Doanh Doanh còn muốn nói, Trình Tiêu Tiêu lại kéo nàng, hai người hành lễ ra khỏi phòng, Trình Tiêu Tiêu thấp giọng nói : “Tỷ tỷ, tỷ thật không hiểu sao? Giáo chủ nếu đã nói không cần khách khí, chúng ta không cần đứng ngốc ở trước mặt ngài nữa.
”
Vệ Chiêu chậm rãi đi đến trước bàn ngồi xuống, suy nghĩ đại sự.
Trước mắt, "Thiên táng" cuối cùng thuận lợi kết thúc, hắn cùng Tô Tuấn Tô Nhan và đại đô tư Hồng Dạ toàn lực phối hợp, lại lợi dụng tuyết sương cùng đặc chế "Thiên tàm thù ti", để tộc trưởng giống như " đi Lên trời", khôi phục niềm tin của tộc nhân, cũng đạt được hình tượng Tinh Nguyệt Giáo là "Thánh giáo" cùng bản thân là"Nguyệt thần hạ phàm".
Nhưng làm thế nào để đối mặt với tình thế khốc liệt đang ập đến? liệu có thể đợi được đến mùa xuân sang năm.
, Bùi Diễm có thật sự phối hợp với mình? Lão tặc kia liệu sẽ luôn sống trong lừa dối không, thực là không thể đoán được. Phải sớm nắm trong tay binh quyền của tộc, sớm sắp xếp càng sớm càng tốt mới được.
Đêm, dần sâu lắng. Vệ Chiêu nghe được tiếng hoan hô trên " Đỉnh Thiên nguyệt" dần dần biến mất, biết các tộc nhân hưng phấn lần lượt giải tán, nhẹ nhàng chạm vào môi: “Nguyệt thần hạ phàm? Ta cũng không biết, bản thân còn có tư cách làm…”
Hắn vừa cởi đi áo bào, "cốc cốc" Tiếng gõ cửa vang lên, hắn nhanh chóng đeo mặt nạ lên, lạnh giọng nói : “Ai?”
Một giọng nói rụt rè vang lên Vệ Chiêu nhận ra được là tỳ nữ của Ô Nhã mẫu thân thiếu tộc trưởng Mộc Phong, A Trân : “Giáo chủ, thánh mẫu mời ngài nhanh chóng tới một chuyến.
”
“Chuyện gì? !
”
“ Thiếu tộc trưởng, không, là tộc trưởng giống như bị phong hàn, tình hình có chút không ổn, thánh mẫu mời ngài đi qua xem một chút, nói ngài …”
Vệ Chiêu kéo cửa đi ra, nhẹ nhàng bước về hướng Sơn Hải Viện nơi ở Mộc Phong và Ô Nhã. Đi tới trước sảnh Sơn Hải viện, A Trân hành lễ nói : “Giáo chủ, thánh mẫu ở hậu hoa viên.
”
Vệ Chiêu mặt không biểu cảm, theo A Trân mà đi, lúc này đã là giờ sửu, Trên đường đi tới, trong Sơn Hải viện yên tĩnh không người. Góc tây của hậu hoa viên, có một noãn các nhỏ, màn che được vén lên, trong các trải bằng nỉ gấm, lò than ấm áp.
A Trân vén rèm, Vệ Chiêu mặt lạnh lùng bước vào, chỉ thấy Ô Nhã một mình ngồi trên ghế trong các, mặc bộ đồ lụa đỏ, mỉm cười nhìn mình.
Tấm rèm được hạ xuống trong chốc lát, gió nhẹ thổi qua, Vệ Chiêu người thấy một mùi hương như có như không, như lan như xạ thơm ngát, xộc thẳng vào trong mũi, giống như nước suối nước nóng chảy qua hai gò má, lại giống như rượu nóng chảy vào trong cổ họng.
Hắn xoay người bỏ đi, Ô Nhã gọi to: “Vô Hà!
”
Vệ Chiêu dừng bước chân, lưng đưa về phía Ô Nhã, lạnh lùng nói : “Còn mời người ngày sau gọi ta một tiếng giáo chủ!
”
Ô Nhã chậm rãi đứng lên, nhẹ bước đến phía sau Vệ Chiêu, ngẩng mặt lên, khẽ thở dài: “Vô Hà, lão giáo chủ năm đó ở trước mặt ta nhắc tới ngài, tràn đầy vui mừng. Nhiều năm như vậy, ta luôn nghĩ, ngài khi nào mới chân chính xuất hiện, để ta hiểu rõ, vì sao năm đó lão giáo chủ lại thích ngài đến vậy. Bây giờ cuối cùng đã gặp ngài, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của ta.
”
Vệ Chiêu im lặng không nói. Ô Nhã cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói : “Hiện nay đại cục đã định, ta cũng có thể buông xuống trách nhiệm nặng nề, nhớ tới lời lão giáo chủ từng nói với ta, trong lòng này…”
Vệ Chiêu chậm rãi xoay người lại : “Sư phụ người, từng nói cái gì?”
Ô Nhã trên mặt tươi cười giống như mật như nhu, giọng nói nhẹ nhàng như nước, cúi đầu thở dài : “ Lão giáo chủ năm đó truyền dạy Ô Nhã một bài hát, ngài nói, nếu có một ngày giáo chủ đại nghiệp thành công, liền để Ô Nhã vì ngài tấu bài hát này, coi như là người…”
Vệ Chiêu chần chờ một lúc lâu,
cuối cùng ngồi xuống chiếc ghế gỗ, thấp giọng nói : “Đã là bài hát của sư phụ, vậy mời tấu đi.
”
Ô Nhã cuốn lấy ống tay áo tay phải ra sau người, bước sen nhẹ nhàng, nụ cười thản nhiên, ngồi xuống trước bàn đàn. Lần lượt đánh mười hai sợi dây của đàn Nguyệt Lạc khẽ hát :
“ Ngắm trăng lặn, hoa Ngọc già nở, ngô đồng xanh biếc bay phất phơ. Đã bao lần cười trước gió xuân,
ngày tháng hai ở Quan Sơn, giống như núi biển thường trực, thở dài trong khí phách hùng hào, đều ẩn trong sương mù”.
Vệ Chiêu cúi đầu yên lắng nghe, mơ hồ nhớ lại, năm đó ở "Ngọc già sơn trang", tỷ tỷ cùng sư phụ ở dưới ánh trăng đánh đàn thổi tiêu, diễn tấu bài hát này. Bên tai tiếng đàn uyển chuyển, tiếng ca mềm mại trầm thấp, hắn dần cảm thấy có chút mơ hồ, hương thơm trong các khiến hắn khẽ run lên.
Loại cảm giác này từ trước đến nay chưa từng có, làm hắn có chút khó chịu, đang định cử động hai chân, tiếng đàn ngày càng thấp, giống như cây thuỷ sinh trong làn sóng mùa xuân, lại giống như cơn gió đầu hạ, khiến hắn có chút lười di chuyển.
Ô Nhã ngước mắt nhìn Vệ Chiêu, ánh mắt có chút mê ly. Tiếng đàn cuối cùng cũng dừng lại, nàng bưng lên chén sứ men xanh chậm rãi đi tới bên người Vệ Chiêu quỳ xuống, ngẩng mặt lên, khuôn mặt kiều mị giống như tràn đầy nước: “Vô Hà, ta tôn kính lão giáo chủ như thần minh, phụng lệnh hắn, nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, trông chờ nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có thể gặp được ngài, vì ngài bất kể sinh mạng. Ngài nếu là thương tiếc cho Ô Nhã tỷ tỷ ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, thì uống cạn chén rượu này.
”
Trên mặt của nàng đỏ ửng, tay bưng chén rượu lại trắng như ngọc, rượu sóng sánh, Vệ Chiêu cúi đầu nhìn, giống như thấy khuôn mặt sư phụ gợn lên trong chén rượu.
Hắn chậm rãi nhận chén rượu, đưa lên mũi ngửi ngửi, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Một cỗ nhiệt nhẹ lướt qua ngực, hắn đặt chén rượu xuống, những ngón tay dài của Ô Nhã chạm vào ngực hắn.
Vệ Chiêu thân thể cứng đờ, tay Ô Nhã duỗi ra chạm vào trong vạt áo choàng của hắn, ngón tay mảnh khảnh của nàng, thuận theo vạt áo bào mà xuống, Vệ Chiêu lại cảm thấy cảm giác ngứa ngáy lúc trước lại lần nữa truyền đến. Trong mũi, mùi thơm thoang thoảng từ tóc của Ô Nhã ngày càng nồng, hắn còn chưa kịp phản ứng, Ô Nhã đã áp sát vào lòng hắn.
Áo lụa đỏ của nàng ta không biết từ bao giờ đã từ vai rơi xuống, như hoa mẫu đơn, nở rộ trước mắt Vệ Chiêu. e thẹn như hành, mềm mại như mây trôi, sáng chói như ngọc trắng, khiến Vệ Chiêu hít một hơi lạnh, hai tay theo bản năng đẩy ra, Ô Nhã lại vặn eo, đem sự mềm mại trước ngực mình đưa vào lòng bàn tay hắn.
Trong lòng bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp mà mềm mại, đó là một loại cảm giác giống như muốn nắm giữ cùng muốn khống chế, Hai tay Vệ chiêu như đông cứng lại. khi cúi đầu xuống, vòng eo uyển chuyển thoáng qua trước mắt, làm hắn bất giác ngẩng đầu lên.
Tay phải của Ô Nhã men theo bụng dưới hắn mà xuống, mặt vẫn ngước lên nhìn hắn, Chiếc lưỡi mềm mại giống như cố ý, giống như vô tình liếm bên môi. Trong các ánh lửa than tràn đầy, ánh lên hai gò má hồng hào cùng vẻ mơ màng trong mắt tựa như ảo giác. Mà thân thể nàng giống như đang khẽ run, cổ họng cũng phát ra tiếng ngâm nga khe khẽ…
Vệ Chiêu thấy trong lòng bàn tay như có ngọn lửa đang thiêu đốt, cơ thể cũng như bốc cháy, mà Ô Nhã trước mắt giống như kia nguồn nước mát duy nhất, có thể làm ngọn lửa này hòa tan, để dập tắt sự hỗn loạn trong cơ thể.
Tay Ô Nhã tiếp tục đi xuống phía dưới, Vệ Chiêu không nhịn được ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua Nguyệt Lạc cầm ở một bên, thân hình chấn động. Bỗng nhiên hét lên một tiếng lớn, tay trái khống chế hai tay Ô Nhã đem nàng ném xuống ghế dài, thân mình hắn bay lên, đi nhanh ra, bước qua tấm rèm, nhảy vào trong tuyết bên ngoài các.
Tuyết dưới chân hắn,
Gió trước mặt mang theo một tia lạnh buốt , cánh tay phải Vệ Chiêu run rẩy dữ dội, tay trái vỗ nhẹ vào cây tuyết tùng trong sân, Tuyết trên cành rơi xào xạc khiến tuyết và sương mù giăng kín bầu trời. Hắn bay vòng nhiều lần trong tuyết và sương mù, rồi biến mất sau bức tường ở hậu hoa viên.
Trong cơn gió đêm lạnh lẽo, Vệ Chiêu chạy vội về nơi hắn ở Kiếm Hỏa Các, tứ chi cứng đờ như bị đông cứng trong băng, từ miệng xuống , dường như có một ngọn lửa đang bùng cháy lên, như làm nguội thanh kiếm nung, khói nhẹ bốc lên.
Quanh mình hết thảy giống như dần dần mờ đi, trước mắt hắn tái hiện lại thứ trắng mềm kia. Hơi ấm dường như vẫn còn trong lòng bàn tay, trong lòng còn có chút rung động nhẹ nhàng. Mười mấy năm qua, hắn chỉ thức quỳ gối nhẫn nhục, lại chưa từng biết, hóa ra thế gian còn có thứ hắn muốn nắm trong tay, khát vọng đi chinh phục sự dịu dàng phóng túng đó.
Hắn không ngừng đánh vào tuyết trong viện, trước mắt một mảnh mê man, không biết là thấy không rõ quang cảnh bầu trời đầy tuyết sương, hay là không thấy rõ con đường phía sau lối rẽ cuộc đời.
Bông tuyết chậm rãi rơi xuống chiếc mặt nạ đen của hắn, hắn quỳ trên tuyết, kịch liệt run rẩy.
Trên bầu trời, ngôi sao cô đơn, lạnh lùng nhìn hắn.
Trong đầu hắn một mảnh mờ mịt hỗn độn, một điều chưa từng có không thể nói hết ra bằng lời,
một loại mong muốn đang bùng cháy trong ngực hắn, như ngọn lửa thiêu đốt, lại như một con rắn độc hung hiểm …”