Hổ Khiêu Than, dưới cầu, sông băng chậm rãi chuyển động. Trên cây đại thụ bên cạnh cầu dây, Giang Từ chậm rãi nhắm mắt lại.
Ánh nắng ban mai xuyên qua kẽ lá, Giang Từ đột nhiên mở hai mắt, khẽ cắn môi, thầm nghĩ trong lòng : chỉ có đánh cược một phen, Nguyệt Lạc thần, phù hộ ta, phù hộ tộc nhân của người đi.
Nàng dùng toàn bộ chân khí, như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng bay xuống. Trong rừng quan binh Hoa Triều chưa thấy rõ, nàng đã bước đi vui vẻ, bước lên cầu.
Không biết khi nào, chiếc kẹp tóc bằng tre của nàng đã rơi xuống, gió thổi mái tóc đen của nàng bay cao. Nàng nhìn chằm chằm Vệ Chiêu đã dừng lại bên kia cầu dây, vừa đi vừa hát, tiếng ca vui vẻ hân hoan, giống như một tiểu cô nương sơn thôn sáng sớm đi ra bờ sông cất lên tiếng hát đối.
“Mặt trời ló dạng và chiếu sáng sườn núi, sáng thức dậy đi bắt cá
Núi đối núi đến đá đối đá, Mưa từ trên trời rơi xuống sông
Nước sông thanh thanh nước sông dài, ngàn dặm sông dài bao nhiêu cá
Muội muội ta tới bắt vài con, về nhà cho tình ca ca của ta
Chỉ chờ mặt trăng leo dốc núi, ca gõ cửa đến hát đối cho ta nghe.
”
Ánh nắng ban mai chiếu lên người nàng, phượng hoàng thêu trên váy xếp ly theo bước chân nàng như đang nhảy múa trong gió, sắc mặt nàng dần tái nhợt, môi hơi run lên, nhưng tiếng ca vẫn trấn định không thay đổi.
Trong rừng, bọn quan binh Hoa Triều có chú sửng sốt, rất nhiều người giơ cung tiễn trong tay lên, lại bởi vì trưởng quan không có hạ lệnh, lại đồng loạt quay đầu nhìn Đổng phó tướng.
Đổng phó tướng trong đầu quay cuồng : thiếu nữ này không biết từ đâu xuất hiện, nhưng nhìn nàng trên lưng có túi hành lý, đi lại thoải mái, giống như một thiếu nữ sơn thôn, sáng sớm vô tình đi qua nơi này, nếu là vội vàng bắn chết nàng, chẳng phải là rõ ràng nói cho Tiêu Vô Hà biết bên này có người mai phục?
Nếu như nàng chỉ là một sơn thôn thiếu nữ, chỉ cần đợi nàng qua cầu, Tiêu Vô Hà vẫn giữ nguyên kế hoạch qua sông, khi đó bên ta vẫn có thể phục kích hắn.
Mà nếu như thiếu nữ này cảnh báo Tiêu Vô Hà, chẳng phải là mình thất bại trong gang tấc sao?
Hắn trong đầu nhanh chóng suy xét, cân nhắc mãi, cuối cùng cảm thấy không thể bắn chết thiếu nữ này, nói rõ cho Tiêu Vô Hà là có tập kích, dù sao nếu nàng cảnh báo, trước mắt bắn chết nàng cũng đã muộn rồi. Nhẹ giọng nói : “Chờ xem, tình hình không ổn thì bắn chết nàng!
”
Vệ Chiêu nheo mắt đứng đối diện bên đầu cầu, lẳng lặng nhìn Giang Từ từng bước một đi tới.
Mặt trời buổi sáng tuyệt đẹp trải rộng trên sông băng, phản chiếu ánh sáng rực rỡ. Ngàn vạn tướng sĩ nhìn chăm chú, thiếu nữ kia, tóc đen tung bay, vạt váy nhẹ cuốn, phượng hoàng trên váy như đang nhảy múa ở trong gió.
Tiếng ca của nàng giống như chim sơn ca giữa núi rừng, uyển chuyển tươi đẹp, trong sáng hoàn hảo, không có chút cặn nào, nhưng ánh mắt nàng lại giống như ngọn lửa rực cháy, làm cho người ta giống như nhìn thấy phía trước như có núi đao biển lửa, địa ngục Diêm La.
Nàng từ đầu bên kia cầu dây đi tới, bước chân nhẹ nhàng, mặt nàng tựa như một khối ngọc trong suốt, đắm mình trong ánh nắng ban mai. Đôi mắt như nước mùa thu dán chặt trên người Vệ Chiêu, không di chuyển lấy một chút.
Nàng đi đến giữa cầu, tiếng ca dần cao hơn, giai điệu thay đổi, bài hát là một bài hát truyền thống của Nguyệt Lạc tộc, “ Minh Nguyệt ca”.
[Mặt trời lặn phía tây núi, Trăng mọc ở đằng đông, gió thổi mạnh trăng như lưỡi câu
Ngô đồng dẫn chim phượng hoàng, mặt trăng một nửa sáng, mây đen che phủ bầu trời và mặt trăng mây che một nửa”
Ngọc điện quỳnh lâu trăng tròn trên bầu trời. Sóng nước trong veo dâng cao, trăng khuyết;
Trăng sáng soi bóng ta, thở dài nhìn bóng cô đơn và buồn bã
Trăng sáng soi trong lòng, mây trắng trôi đi khó quay về
Trăng lưỡi liềm soi sáng xa ngàn dặm, nghìn vạn người khóc thương nhớ cố hương. ".
Dưới ánh nắng ban mai, hai vạn Nguyệt Lạc Tộc Nhân yên lặng nhìn nàng từ đầu cầu bên kia nhẹ đi đến gần, mà Vệ Chiêu cuối cùng cũng nghe được giọng nói rất nhanh và nhẹ nhàng của nàng giữa lời bài hát: “Có mai phục!
”
Hắn mi mắt nhẹ nhàng run lên, trên mặt thần sắc vẫn không thay đổi, đợi Giang Từ đi tới gần chút, cuối cùng hắn ngước mắt lên và nhìn sang phía bên kia.
Trong rừng, Đổng phó tướng nghe được Giang Từ hát câu kia " nghìn vạn người khóc thương nhớ cố hương" cắn âm rất nặng, liền thấy sự tình không ổn, cho đến khi thấy Vệ Chiêu liếc nhìn về hướng bên này, biết đã bại lộ, tức giận đoạt lấy cung tên từ người bên cạnh, bật hơi kéo cung, mũi tên đen gào thét mà lao ra, bắn thẳng đến chỗ Giang Từ.
Âm thanh xé gió trong không trung, Vệ Chiêu đã di chuyển người, lao thẳng tới Giang Từ cách đó vài trượng, ngay khi mũi tên sắc nhọn sắp đâm vào lưng Giang Từ trong nháy mắt, hắn đã ôm lấy nàng, lăn trên cây cầu.
Một trận gió lạnh thổi qua, cầu nhẹ nhàng lắc lư, Vệ Chiêu ôm Giang Từ thấy sẽ lăn xuống cầu. Tô Tuấn phản ứng kịp, nhảy ra, Trình Doanh Doanh đồng thời ném sợi dây từ trong tay áo ra, Tô Tuấn một tay nắm lấy sợi dây mềm, thân hình vội bay tới, túm lấy Vệ Chiêu.
Trong lúc đó nhanh như tia chớp Vệ Chiêu quay thắt lưng xoay người, hét một tiếng dài, cánh tay trái vẫn ôm lấy Giang Từ, tay phải mượn lực kéo Tô Tuấn, nhảy vọt lên giữa không trung, màu trắng thân ảnh như chim nhạn giữa bầu trời bao la nhẹ nhàng trở lại trước đội hình.
Ngàn vạn mũi tên từ bờ bên kia phóng tới, Nguyệt Lạc Tộc Nhân cùng kêu lên tức giận, người cầm khiên nhanh chóng tiến lên, che cho cung thủ đánh trả.
Vệ Chiêu nhanh chóng thả Giang Từ xuống, kiếm phát ra ánh sáng lạnh, chém về phía cầu. Đám người Tô Tuấn Trình Doanh Doanh hiểu ý, dưới sự yểm trợ của các cung thủ, tất cả đều vung kiếm, một lát sau, cây cầu cáp bị gãy và rơi sang bên kia sông Đồng Phong.
Vệ Chiêu hét lớn: “ Đội tên yểm trợ,
đội phía sau đổi thành đội phía trước, toàn lực tiến lên, chạy tới Lạc Phượng Than!
Cánh tay phải hắn duỗi ra, ôm lấy eo Giang Từ, đem nàng ném cho Trình Doanh Doanh, thân hình như một mũi tên trắng, chạy về hướng đông.
Trình Doanh Doanh tay phải ôm chặt Giang Từ, lập tức đuổi theo. Nguyệt Lạc Tộc Nhân thấy thay đổi nghiêm trọng, nhưng cũng không kinh hoảng, đội hình ngay ngắn,
đội phía sau đổi thành đội phía trước, chuyển hướng đi về phía đông đến Lạc Phượng Than.
Bờ sông đối diện, Đổng phó tướng tức giận ném mạnh cây cung trong tay xuống, hét lớn: “Truyền lệnh đi xuống, nhanh chóng chạy về Lạc Phượng Than!
”
Lời nói của hắn nghiêm nghị, nhưng trong lòng lại biết, bên hắn được Nhị Đô Tư của Nguyệt Lạc Tộc âm thầm thả qua đỉnh Lưu Hà, lại là đi vào lối đi bí mật gập ghềnh hiểm trở dọc theo phía bắc ven sông Đồng Phong, khởi hành trước vài ngày, tới Hổ Khiêu Than mai phục, Muốn quay lại Lạc Phượng Than trước Tiêu Vô Hạ, thực là khó như lên trời.
Giang Từ bị Trình Doanh Doanh lôi kéo chạy nhanh theo phía sau Vệ Chiêu, nàng mấy ngày bỏ trốn, một đêm không ngủ, vừa rồi lại vật lộn bên bờ vực giữa sống và cái chết, dần dần cảm thấy kiệt sức, bước chân loạng choạng, Trình Doanh Doanh đem nàng giữ chặt, mới không ngã xuống đất.
Vệ Chiêu quay đầu nhìn lại, thấy đại quân đã bị hắn bỏ cách một khoảng khá xa, tuy là trong lòng hắn đang lo lắng, lo lắng cho Lạc Phượng Than, Đại Đô Tư Hồng Dạ cùng hai vạn nhân mã, nhưng cũng biết sốt ruột vô dụng. Bản thân võ nghệ cao cường đến đâu, một mình đuổi tới cũng vô ích.
Hắn dừng lại, đợi Trình Doanh Doanh kéo Giang Từ đến gần, cánh tay phải dùng sức, nhấc bên eo Giang Từ, Giang Từ ở không trung quay cuồng, rồi hạ xuống trên vai hắn.
Vệ Chiêu vác theo một người, vẫn bước đi một cách thoải mái, đi trong tuyết giống như một cơn gió thổi, phía sau hai vạn tướng sĩ dùng toàn bộ sức lực, mới có thể miễn cưỡng đuổi kịp hắn.
Gió lạnh thổi vào mặt, Giang Từ gục trên lưng Vệ Chiêu, tóc dài ở trong gió tung bay, thỉnh thoảng chạm vào má Vệ Chiêu.
Vệ Chiêu cau mày, lạnh lùng nói : “giữ lấy tóc của ngươi!
”
Giang Từ có chút thẹn thùng, vội vàng gom tóc dài đang bay của mình vào lòng bàn tay này mới phát giác bao đồ đã rơi trên cầu. Trên người không có thứ gì có thể buộc tóc.
Nàng nghĩ nghĩ, xé vạt áo, đem tóc dài buộc chặt lại.
Vệ Chiêu sốt ruột chạy không ngừng, đột nhiên hỏi : “ Vì sao làm như vậy?”
Giang Từ sửng sốt, sau đó mới hiểu ra, sau một lúc lâu nhẹ giọng nói : “ Ta nghe lén bọn họ nói, muốn huyết tẩy Sơn Hải cốc, đồ cốc ba ngày, nghĩ đến Đạm Tuyết cùng Mai Ảnh, liền…”
Ánh mắt Vệ Chiêu dần dịu dàng, lại không nói nữa.
Lạc Phượng Than, ở phía đông núi Nguyệt Lạc, phía tây đỉnh Lưu Hà, bên bờ sông Đồng Phong
Thời cổ đại tương truyền, Nguyệt thần là cưỡi chim phượng hoàng bảy màu hạ phàm, Trong cuộc chiến chống lại ác ma tàn phá nhân gian, phượng hoàng bảy màu nhiều lần liên tiếp cứu chủ, cũng nhiều lần cứu giúp Nguyệt Lạc Tộc Nhân trong lúc nước sôi lửa bỏng.
Nhưng đến một năm, Hồng Ma tàn sát bừa bãi. Nguyệt thần bị thương trong trận chiến với Hồng Ma, phượng hoàng bảy màu vì cản trở Hồng Ma ra tay tàn nhẫn với chủ nhân, đã lao mình vào bên trong biển lửa, đẩy lui được Hồng Ma, nhưng nó lại ở trong ngọn lửa bay lượn mà đi, không bao giờ trở về nữa. Hậu nhân liền đem nơi nó niết bàn gọi là Lạc Phượng Than, chỉ hy vọng nó có thể lại lần nữa xuống nhân gian, tìm về chủ cũ, lại lần nữa cứu vớt Nguyệt Lạc Tộc Nhân.
Mấy trăm năm qua, Nguyệt Lạc Tộc Nhân đối với Lạc Phượng Than có cảm tình sâu đậm. Hàng năm vào mười tám tháng giêng, ngày đầu năm mới của Nguyệt Lạc Tộc, đều sẽ ở chỗ này cử hành lễ long trọng, châm lửa, ca hát nhảy múa, khẩn cầu phượng hoàng có thể xuống một lần nữa.
Đầu giờ thân, sau nửa ngày hành quân cấp tốc, Vệ Chiêu mang theo hai vạn nhân mã chạy tới Lạc Phượng Than.
Dưới ánh nắng mùa đông,
, Lạc Phượng Than giống như địa ngục nhân gian, Đỉnh núi tuyết hai bên bờ, giống như hai cánh tay hướng lên trời, chất vấn trời xanh, vì sao muốn dựng lên màn thảm kịch này.
Đại đô tư Hồng Dạ cả người là máu, Dẫn đầu hai vạn binh sĩ tử chiến bên sông Đồng Phong, hắn bước chân loạng choạng, kiếm thế trên tay dần dần chậm lại, dưới sườn phải đao đâm , máu tươi vẫn đang rỉ ra.
Hắn dẫn binh đuổi tới Lạc Phượng Than, biết cho dù có bị Vương Lãng đánh bại, cũng là một ngày sau. Thấy binh lính có chút mệt mỏi, liền lệnh dựng trại nghỉ ngơi, không ngờ ngay khi vừa dựng trại, bất ngờ đầy trời hỏa tiễn vây quanh.
Bất ngờ không kịp phòng bị, vội vàng ứng chiến, tuy rằng này hai vạn binh sĩ thề sống chết chiến đấu, nhưng vẫn bị mấy vạn quân binh Hoa Triều từng bước bức tới bờ sông, Nhìn thấy binh lính của Nguyệt Lạc lần lượt ngã xuống, Hồng Dạ trước mắt dần dần mơ hồ, trường kiếm trong tay mờ mịt chém ra, nếu không phải binh lính bên người đỡ lấy, hắn đã rơi vào bên trong sông băng.
Hắn cảm thấy mất máu quá nhiều, trước mắt rất nhiều ảo giác, chuyện cũ đã ở trước mắt vào thời khắc sinh tử, đồng loạt dâng lên trong lòng.
Năm mười tuổi. cha đã bí mật đưa mình yếu ớt tới Tinh Nguyệt cốc, bái Tinh Nguyệt Giáo Chủ đương thời làm sư phụ.
Năm mười một tuổi đại sư huynh cùng nhị sư tỷ thành thân, Tinh Nguyệt cốc tràn ngập tiếng nói tiếng cười, giăng đèn kết hoa, bản thân mỉm cười hướng bọn họ muốn kẹo mừng.
Năm mười chín tuổi, đại sư huynh chết ở trận chiến cùng Hoàn Quốc, nhị sư tỷ vì báo thù cho phu quân, bỏ lại hai đứa con, lấy thân phận ca cơ đi Hoàn Quốc, nhưng không bao giờ quay lại.
Năm hai hai tuổi, sư phụ qua đời, tam sư huynh Giang Hải Thiên tiếp chưởng Tinh Nguyệt Giáo, bản thân cũng phải đi về kế thừa Mộng Trạch Cốc. Trước khi chia tay, Tam sư huynh mang theo hai đứa con của đại sư huynh, nhìn mình : “A Dạ, ngươi hãy chờ, ta muốn bồi dưỡng ra một anh hùng cho Nguyệt Lạc Tộc. Hơn mười năm sau, hắn trở về như Nguyệt thần hạ phàm, cứu vớt tộc nhân chúng ta, đến lúc đó, ngươi liền giúp hắn một tay đi.
”
Sau này, tam sư huynh cũng đã chết, một thiếu niên trẻ tuổi tên là Tiêu Vô Hà kế thừa chức vị giáo chủ, sau đó Bình Vô Thương tìm đến mình, bản thân liền biết, Tiêu Vô Hà kia , con trai của đại sư huynh, rốt cục cũng trở về. Bản thân đợi hơn mười năm, rốt cục cũng đưa hắn trở lại, rốt cục cũng đến ngày Nguyệt Lạc bộ tộc chấn hưng.
Nhưng vì sao, Nhị Đô Tư muốn bán đứng tộc nhân, thả quân địch qua đỉnh Lưu Hà? Chí lớn của mình chưa thành, không thể tận mắt chứng kiến ngày Nguyệt Lạc lập quốc, đã phải rời khỏi trần thế, không cam tâm, thật sự là không cam tâm!
Không cam lòng làm hắn trở nên bấn loạn, Hồng Dạ giận dữ hét lên, phun ra một ngụm máu, liền xuất ra chiêu thức liều lĩnh, mang theo binh lính tấn công quân địch đang tới như thủy triều.
Trong trận chiến khốc liệt, mũi kiếm hắn do chém giết quá mức, mũi kiếm cong lên, sắc mặt hắn càng ngày càng đáng sợ, ánh mắt lại càng ngày càng sáng. Cuối cùng, khi trường kiếm trong tay hắn xuyên qua ngực của một tên Hoa Triều, một ngọn giáo bạc cũng đâm vào bụng hắn.
Hắn phun ra một ngụm máu tươi, bên tai nghe được một tiếng hét giận dữ quen thuộc, ngẩng đầu, dùng chút sức lực cuối cùng mở đôi mắt mờ mịt của mình ra, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng màu trắng đó lần nữa. Trong lòng hắn buông lỏng, khẽ mỉm cười, chậm rãi quỳ xuống Lạc Phượng Than.
Vệ Chiêu giống như điên cuồng, nhanh như chớp quét qua vô số quân địch, mũi kiếm khuấy động máu bay đầy trời.
Hắn như mây trắng đáp xuống bên cạnh người Hồng Dạ, ôm lấy thân thể đang dần dần lạnh như băng, hai tay run rẩy, nhìn nụ cười vui vẻ yên lòng trên mặt Hồng Dạ, lòng như có vạn tiễn xuyên tâm, không khỏi ngửa mặt hét lên bi thương.
Nhiều năm trước, Tỷ tỷ hắn mỉm cười vui mừng chết trước mặt hắn, mà nhiều năm sau, Lục sư thúc mỉm cười, ngã vào bên trong vũng máu.
Vệ Chiêu chỉ cảm thấy đất trời mênh mông, bản thân lại mất đi một người chí thân, nỗi đau xé lòng lại lần nữa dâng lên, vì sao, ông trời muốn ban cho mình một cuộc đời đau khổ như vậy, vì sao phải để hắn hết lần này đến lần khác trải qua sinh ly tử biệt?
Hắn đột nhiên ngẩng đầu, ngửa mặt lên trời hét lớn, ống tay áo bào chuyển động, mang theo thanh kiếm bên mình, nhanh như sấm sét, điên cuồng như gió mưa, lao thẳng vào bên trong quân địch.
Trường kiếm trong tay khiến hàng nghìn bóng kiếm xuất hiện, khí tức cực mạnh, như dời núi lấp biển, giống như cuồng phong sóng lớn, đánh đâu thắng đó, kiếm đi tới đâu, quan binh Hoa Triều ào ào ngã xuống.
Tiếng giết chóc động trời, hai vạn binh sĩ Nguyệt Lạc Tộc Nhân tới nhìn thảm cảnh Lạc Phượng Than dần dần đỏ mắt rồi, máu trên tuyết tan, không ngừng chảy xuống sông Đồng Phong.
Quan binh Hoa Triều mặc dù đông hơn, nhưng lúc trước cùng hai vạn nhân mã của Đại Đô Tư Hồng dạ kịch chiến nửa ngày, thương vong nghiêm trọng lại sớm đã sức cùng lực kiệt, bị Vệ Chiêu mang đến hai vạn tinh binh tới , không lâu sau thành đại loạn, từng bước lui về phía sau.
Điều làm cho bọn họ kinh hãi, vẫn là cái thân ảnh màu trắng tả hữu xung đột. Thân ảnh kia như ma, lại như một vị thần, hắn giết đến nơi nào, nơi đó xác chết khắp nơi, máu chảy thành sông.
Vương Lãng đứng ở đồi cao bên Lạc Phượng Than, cau mày xem toàn trận Lạc Phượng Than, thật lâu sau, thở dài: “Truyền lệnh xuống, rút quân!
”
Tiếng kèn vang lên, quan binh Hoa Triều ào ào rút lui về phía hạ du, Vệ Chiêu mang theo tinh binh Nguyệt Lạc Tộc truy đuổi. Quan binh Hoa Triều vừa đánh vừa lui, trên đường đi, không ngừng có người ngã xuống, không ngừng có người ngã vào bên trong sông băng
Vương Lãng cau mày : “ Tiêu Vô Hà này, thật đúng là không thể xem thường!
’
Bên cạnh hắn một người nói : “Tướng quân, chúng ta vẫn là đi trước đi, chỗ này rất hung hiểm. Tuy rằng thái tử hi vọng chúng ta có thể chiếm Sơn Hải cốc, bình định biên giới phía tây, nhưng xem tình hình hiện tại, chỉ có thể đem việc “thanh tiễu” này ngày sau giải quyết.
Vương Lãng biết lời nói của sư gia có lý, chỉ đành phất tay áo xoay người, xuống hướng đông mà đi.
Quân Hoa Triều một đường tan tác, Nguyệt Lạc Tộc Nhân lại càng giết càng dũng cảm, bọn họ đau lòng vì hơn vạn tộc nhân thương vong,
không tiếc thân mình, đem quan binh Hoa Triều đánh giết tơi bời, quân lính tan rã.
Vệ Chiêu trong đầu dần dần khôi phục thanh tỉnh, trên đường tới, hắn đã suy nghĩ cẩn thận, chắc chắn Nhị Đô Tư cấu kết với địch, sớm thả quân địch tới Hổ Khiêu Than mai phục. Ngay khi mình cùng Hồng Dạ xuất phát, lại yên lặng thả quân binh của Vương Lãng đi đường bí mật qua đỉnh Lưu Hà, lúc này nếu tiếp tục truy đuổi, vạn nhất tàn quân của Vương Lãng cùng người của Nhị Đô Tư liên hợp phản công, thắng bại khó nói, huống chi còn có quân mai phục ở Hổ Khiêu Than đang chạy tới.
Hắn thân hình bay lên, đuổi theo vài tên binh lính Hoa Triều, chém bọn chúng dưới kiếm, ngạo nghễ đứng trên đỉnh Lạc Phượng Than, bên sông Đồng Phong, cất cao giọng nói : “Tặc tử Hoa Triều nghe đây, Nguyệt Lạc tộc ta, cùng các ngươi thề không đội trời chung, sẽ báo huyết hải thâm thù này!
”
Trong gió lạnh, giọng nói lạnh lẽo của hắn kích động hai bờ sông Đồng Phong, Tất cả Nguyệt Lạc Tộc Nhân nhìn hắn, chiếc áo choàng trơn của hắn tung bay, áo bào trắng nhuốm máu loang lổ, ánh mặt trời chiếu xuống chớp động đầy màu sắc. Mọi người tựa như nhìn thấy Nguyệt thần xuống cùng phượng hoàng bảy màu một lần nữa, lại lần nữa cứu vớt Nguyệt Lạc Tộc Nhân…
Trong đám người, không biết là ai bắt đầu hát một bài:
[Phượng hề hoàng hề
Khi nào quay về tây,
Cánh bay làm lông vũ rung động,
Ngô đồng Nguyệt Lạc mọc gai,
Không thấy phượng hoàng hai hàng nước mắt ta rơi.
Phượng hề hoàng hề
Khi nào quay về phía tây,
Rõ ràng lông vũ hướng về phía mặt trời,
Bay lên bốn bể cất tiếng hót
Buông bỏ quân tử ta làm trái tim ta như sôi sục.
Phượng hề hoàng hề
Đến nay về phía tây,
lông vũ huy hoàng bay vút lên bầu trời,
Thẳng lên cửu tiêu liếc nhìn chim yến tước,
Mở gông xiềng của ta để ta không bi thương.
]
Vừa mới bắt đầu là một người hát, dần dần có một vài người tham gia, sau đó có nhiều người tham gia hơn và cuối cùng mọi người đều hát lớn tiếng. Tiếng hát vang dội vang vọng trên chiến trường ngổn ngang xác chết và vang vọng tận trời xanh...
Giang Từ đứng im lặng dưới gốc cây lớn bên cạnh Lạc Phượng Than, nghe tiếng hát giản dị mà chân thành, biết bọn họ là từ trong đáy lòng kính sợ bội phục vị Tinh Nguyệt giáo chủ này, nàng nhìn thấy khuôn mặt của những người dân Nguyệt Lạc sống sót sau thảm họa đều mệt mỏi, đầy máu và bùn, nhưng trên khuôn mặt hào phóng ai cũng thể hiện sự tôn kính. Trong lòng không khỏi nóng lên, nước mắt trào ra.
Nàng nhìn về phía Vệ Chiêu, thân hình cao lớn tuấn tú vẫn bất động, gió cuốn bay áo bào trắng của hắn, trên áo bào lấm tấm máu ,
giống như những chấm mai đỏ trên tuyết. Khuôn mặt của hắn ẩn sau chiếc mặt nạ, nhìn không ra biểu cảm gì, chỉ có đôi mắt như viên ngọc khẽ lay động. Hắn nghe tiếng ca của tộc nhân, bỗng nhiên cúi đầu nhìn nhìn chiếc áo choàng trắng dính đầy máu, khẽ cười một tiếng : “ Lông vũ huy hoàng? lông vũ của ta, đã sớm bị vấy bẩn rồi…”