Trong trận chiến Lạc Phượng Than, Hoa Triều cùng Nguyệt Lạc Tộc đều thương vong, Vương Lãng dẫn tàn quân cùng quân mai phục ở Hổ Khiêu Than hợp lại trở về thành Trường Nhạc Thành, không về tây chinh.
Nhị Đô Tư thấy Vương Lãng lui binh, biết đại sự không ổn. Lúc này việc hắn bán đứng tộc nhân bại lộ, khiến cho trong tộc căm phẫn.
quân ở đỉnh Lưu Hà binh biến, Nhị Đô Tư mang theo thân tín suốt đêm trốn chạy, bị Tam Đô Tư dẫn người bắt được hắn ở sườn núi Tuyết Tùng, chỉ đợi đến "Đầu thất" của Đại Đô Tư Hồng Dạ đưa hắn lên dàn tế, tế vong hồn tộc nhân.
Vệ Chiêu biết sau khi Vương Lãng lui binh, chắc chắn xin chỉ thị Thái tử cùng Đổng Học Sĩ, có hay không lại lần nữa tây chinh, mà triều đình muốn tăng binh tiến đến, cũng cần thời gian, bên ta có thể có thêm thời gian nghỉ ngơi chuẩn bị. Khi đó băng tuyết tan, chỉ cần mưu kế thành công, Nguyệt Lạc Tộc liền có thể tạm thời bình an.
Hắn bố trí binh lực một lần nữa, tinh binh chấn giữ đỉnh Lưu Hà cùng hẻm núi Phi Hạc, cũng phái ra mật thám thường xuyên tìm hiểu động tĩnh Vương Lãng, áp giải Nhị Đô Tư, phụng linh cữu Đại đô tư Hồng Dạ trở về Sơn Hải cốc.
Lúc này, tám vị Đô tư còn lại bốn vị, các vị này đều khuất phục thần uy Thánh giáo chủ, thề sống chết nghe theo, dốc hết sức nguyện trung thành, Vệ Chiêu cuối cùng cũng nắm được binh quyền cả tộc.
Nguyệt Lạc Tộc tuy rằng thương vong thảm trọng, Nhưng đây cũng là lần đầu tiên trong gần trăm năm qua quan binh Hoa Triều phải chạy về thành Trường Nhạc. Trước kia Hoa Triều phái binh "quét sạch", tuy là chỉ có mấy ngàn người, cũng tiến quân thẳng vào, thiêu sát cướp bóc, đánh cho Nguyệt Lạc Tộc Nhân cuối cùng không thể không giao nạp cống vật, đưa tộc nhân làm nô bộc để cầu hòa. Lần này có thể đánh cho sáu vạn đại quân của Vương Lãng chạy về thành Trường Nhạc, thật là hơn trăm năm lần đầu được tự hào.
Vệ Chiêu biết thời cơ đã đến, thừa dịp sĩ khí tộc nhân tăng cao, dân tâm ủng hộ, cùng tộc trưởng và các Đô Tư thương nghị đề xuất, cải cách quân chính.
Mọi người sau khi thương nghị, cuối cùng đồng ý với kiến nghị của Lục Đô Tư, Thánh giáo chủ nhậm chức thánh tướng quân, tất cả quân đội đều do Thánh tướng chỉ huy, tập trung ở Sơn Hải cốc tiến hành huấn luyện, lại theo tình hình điều động đến các nơi.
Mà chế thuế ban đầu do các Đô Tư thu từ địa phận của mình cũng đươc thay đổi, thuế của bốn vị Đô tư đã chết sẽ do tộc trưởng thu, bốn vị đô tư còn lại còn lại thuế sẽ giữ lại một nửa để sử dụng, còn lại đều nộp lên tộc, nuôi quân.
Sau khi mọi việc đã ổn thỏa, bảy ngày sau sự hi sinh của Đại đô tư cùng các tướng sĩ chết trận, Nhị Đô Tư bị đưa ra trảm để tế đàn.
Chính mắt thấy linh cữu Đại Đô Tư hạ táng, máu tươi của Nhị Đô Tư rơi trên đàn tế, ngàn vạn tộc nhân quỳ khóc, Vệ Chiêu thể xác và tinh thần mệt mỏi, lặng lẽ rời khỏi nơi tưởng niệm.
Hắn chậm rãi bước đi, trước mắt không ngừng thoáng hiện những thi thể khắp Lạc Phượng Than, vết máu khắp nơi. gió đêm thổi qua, băng trên cây Tùng vang lên tiếng động, Vài giọt nước rơi trên mu bàn tay Vệ Chiêu, hắn nhẹ nhàng hút đi nước tuyết, chậm rãi đi về phía "Tuyết mai viện".
Giang Từ theo Vệ Chiêu cùng đại quân trở lại Sơn Hải cốc, vẫn là quay lại "Tuyết mai viện". Đạm Tuyết cùng Mai Ảnh sớm nghe tộc nhân thuật lại nàng một mình đi qua cầu, liều chết cảnh báo, cứu tộc nhân thoát khỏi nguy nan, thấy nàng trở về, ôm lấy nàng khóc lớn.
Hai người giữ im lặng không nói chuyện Giang Từ bỏ trốn, Giang Từ cũng biết Vệ Chiêu tạm thời sẽ không để bản thân tự do trong thời gian này, lần này là nàng cam tâm tình nguyện lựa chọn trở về, nàng cũng không hối hận về quyết định ngày đó của mình, ước muốn trốn thoát cũng dần dần phai nhạt trong lòng, an tâm ở lại "Tuyết mai viện".
Đêm đến, ba người đang ở trong nhà đá dùng bữa uống rượu, Vệ Chiêu chắp tay sau lưng bước vào, Đạm Tuyết cùng Mai Ảnh cúi đầu rời đi.
Nghe thấy tiếng bước chân của hai người rời khỏi sân, cửa sân nhẹ nhàng đóng lại, Vệ Chiêu tháo mặt nạ xuống, thở một hơi dài, ngồi trên ghế, cầm bầu rượu trên bàn đá, uống vài ngụm.
Giang Từ biết tối nay tưởng niệm Đại đô tư, ngày ấy trên chiến trường nàng thấy Vệ Chiêu ôm thi thể Hồng Dạ ngửa mặt lên trời hét lên bi thương, đến nay vẫn khó có thể quên. Biết trong lòng Vệ Chiêu đau xót, lặng lẽ nhìn hắn, đột nhiên nói : “Tam gia, ngài định luôn đeo mặt nạ như vậy sao?”
Vệ Chiêu hừ lạnh một tiếng, chỉ ăn và uống rượu. Giang Từ cũng không hỏi lại, thấy hắn uống cạn, liền giúp hắn rót rượu. Thật lâu sau, Vệ Chiêu nhìn phía nàng : “Ngươi không cần nghĩ đến chuyện trốn chạy nữa, đợi đến mùa xuân, ta tự sẽ đem ngươi về Hoa Triều, đưa về bên Thiếu Quân.
”
Giang Từ mặt đỏ bừng, cúi đầu. Sau một lúc lâu nhẹ giọng nói : “Ta không trở về bên hắn, ta muốn trở về nhà mình.
”
“Nhà của ngươi sao ? Ở đâu?” Vệ Chiêu đột nhiên hứng thú. Hắn chỉ biết Giang Từ là một dã nha đầu, lại không biết chính xác nàng đến từ đâu, nhà ở phương nào, hắn cũng từng tra xét qua, nhưng thủ hạ của Bùi Diễm mồm miệng kín kẽ, nên không tra ra được.
Giang Từ bị lời nói của hắn gợi lên nỗi nhớ nhà, đem Đặng Gia Trại miêu tả giống như thiên đường, nhưng trong lòng giữ lại vài phần cảnh giác, luôn luôn không nói ra tên Đặng Gia Trại cùng vị trí cụ thể.
Vệ Chiêu lẳng lặng nghe, ngẫu nhiên hỏi vài câu. Giang Từ nói rất hứng khởi, đem chuyện vui thú từ nhỏ đến lớn lần lượt kể ra, đến khi rượu cạn, trên bàn thức ăn đều hết, hai người mới giật mình khi thấy đã là nửa đêm.
Nỗi đau trong lòng Vệ Chiêu đã dịu đi một chút, hắn đeo mặt nạ vào, thản nhiên nói : “ Ba ngày sau, Nguyệt Lạc Tộc ta mừng năm mới, Sơn Hải cốc cử hành tụ hội, đến lúc đó, ta dẫn ngươi đi xem Nguyệt Lạc Tộc của chúng ta ca múa.
Ngày mười tám Tháng giêng, ngày đầu năm mới của Nguyệt Lạc tộc.
Bởi vì Lạc Phượng Than vừa trải qua đại chiến thảm thiết, để tránh tộc nhân cảm thấy bi thương, năm nay tân xuân tụ hội liền chuyển qua tiến hành ở Sơn Hải cốc.
Ban đêm, Sơn hải cốc khua chiêng gõ trống, đèn đuốc huy hoàng, mọi người chúc mừng năm mới lại đến, đồng thời cũng cầu nguyện sau khi mùa xuân đến, Nguyệt Lạc Tộc có thể vĩnh viễn thoát khỏi cảnh ngày ngày bị nô dịch, dưới sự dẫn dắt của thánh giáo chủ, cùng nhau xây dựng Nguyệt Lạc dân tộc cường đại.
Lúc này, băng tuyết lặng lẽ tan, gió đêm thổi đến cũng giống như mang theo vài phần hơi thở xuân mới.
Một vòng băng nguyệt lặng lẽ treo lên bầu trời đông, Sơn Hải cốc được bao bọc trong ánh trăng trong vắt. Các cô nương Nguyệt Lạc Tộc đều mặc vào trang phục rực rỡ, đầu đội trang sức bạc, nhóm tiểu tử vây quanh lửa trại thổi sênh nhảy múa, thỉnh thoảng cùng các cô nương cười đùa, một mảnh tiếng nói tiếng cười.
Mọi người, âm thầm xóa đi nỗi đau trong lòng, lấy lại niềm vui cùng tin tưởng một lần nữa.
Giang Từ mặc trang phục lễ hội của cô nương Nguyệt Lạc, ngồi trên đài cao. Vệ Chiêu quay đầu nhìn nàng, ánh lửa chiếu lên đôi môi mềm mại của nàng, sáng sớm hôm ấy, nàng tóc búi cao, hình ảnh nàng mặc váy phượng đi qua cầu hiện lên trước mắt hắn, hắn không khỏi kêu : “Tiểu nha đầu.
”
Giang Từ đáp lại, nghiêng đầu nói : “Tam gia, có chuyện gì?”
Khuôn mặt Vệ Chiêu mặt ẩn ở sau mặt nạ, chỉ có một đôi mắt như sao băng trên bầu trời nhìn chằm chằm Giang Từ chậm rãi hỏi: “Ngươi là người Hoa Triều, vì sao muốn cứu Nguyệt Lạc Tộc chúng ta?”
Giang Từ cúi đầu xuống, thật lâu sau, ngẩng đầu nhìn đám người phía giữa sân vừa múa vừa hát, nhẹ giọng nói : “Ta lúc đó không có nghĩ nhiều như vậy. Ta chỉ cảm thấy, người Hoa Triều cũng là người, người Nguyệt Lạc cũng là người, vì sao các ngươi luôn luôn phải chịu người khác bắt nạt? Có lẽ, nếu ta làm như vậy, có thể khiến người chết ít đi một chút, có thể làm Đạm Tuyết cùng Mai Ảnh tránh được một kiếp.
Vệ Chiêu ánh mắt lấp lánh, qua một lúc lại hỏi : “Nếu như, tương lai Nguyệt Lạc Tộc cùng Hoa Triều bùng nổ chiến tranh, lại cho ngươi cơ hội lần nữa lựa chọn, ngươi là giúp chúng ta hay là giúp Hoa Triều của ngươi ?”
Giang Từ nhẹ nhàng lắc đầu : “Ta không biết, ta chỉ hy vọng, mọi người vĩnh viễn không cần lại đánh giặc, bách tính trong thiên hạ, đều như huynh đệ tỷ muội, hòa thuận hòa hợp, ngài đừng ức hiếp ta, ta cũng không ức hiếp ngài, mọi người đều có cơm ăn, có áo mặc, như vậy tốt biết bao!
”
Vệ Chiêu ngửa đầu cười vài tiếng, chỉ cảm thấy đây là điều buồn cười nhất mình từng nghe trong đời, nhưng cũng là làm người ta cảm thấy bi thương. Hắn đang định nói vài lời châm chọc, đã thấy vài tên trẻ tuổi đang xúm quanh Hồng Kiệt con của Đại Đô Tư Hồng Dạ.
Hồng Kiệt là trưởng tử của Đại Đô tư, Sinh ra đã có đôi mày đẹp và đôi mắt sáng, làm nổi bật với hình dáng vốn đã có phần nam tính, có vài phần khí chất anh hào.
Vệ Chiêu thấy Hồng Kiệt đi đến gần, ôn tồn nói : “ A Kiệt, ngươi thế nào vẫn chưa trở về Mộng Trạch Cốc?”
Hồng Kiệt hướng Vệ Chiêu hành lễ : “Thánh giáo chủ, cha từng nói với ta, muốn ta đi theo ngài, vì Nguyệt Lạc tộc ta tận lực cống hiến. Ta không trở về Mộng Trạch Cốc, ta muốn đi theo ngài, vì phụ thân báo thù.
”
Vệ Chiêu cũng không nói nữa, ánh mắt chuyển qua bông hoa đỏ trong tay Hồng Kiệt, hơi sửng sốt.
Hồng Kiệt nhìn về phía Giang Từ bên người hắn, mặt đỏ tai đỏ, nhịn không được sự xô đẩy từ những người bên cạnh, đột nhiên đem bông hoa đỏ đưa tới trước mặt Giang Từ.
Giang Từ không hiểu ý, thấy đóa hoa đỏ cực kì kiều diễm động lòng người, trong lòng yêu thích, liền muốn đưa tay nhận lấy.
Một cơn gió thổi qua, cổ tay Hồng Kiệt tê dại hoa đỏ rơi xuống đất, hắn vội cúi người nhặt lên, lại thấy một đôi ủng màu đen đứng phía trước mình.
Hắn thẳng đứng dậy, thấy Thánh giáo chủ ánh mắt lạnh lùng, chắp tay nhìn mình, không khỏi nói : “Thánh giáo chủ …”
Vệ Chiêu lạnh lùng nói : “ Cha ngươi đi còn chưa đến nửa tháng, ngươi liền vội vã muốn ném hoa đỏ sao?”
Hồng Kiệt đối với vị Thánh giáo chủ này tôn kính như thần, lại vẫn có vài phần nghé con mới sinh không sợ cọp, cứng đầu nói : “ Nguyệt Lạc Tộc Nhân chúng ta cũng không quá để tâm điều này, chỉ tin rằng người chết sẽ chết, người sống nên sống với tiếng cười, cũng không cần phải qua tang kỳ mới thành hôn, để an ủi vong linh người chết, cha nếu là trên trời có linh, thấy ta tìm được người trong lòng, người cũng sẽ vui mừng thay ta.
Giang Từ thế mới biết người trẻ tuổi đưa hoa đỏ cho nàng, là ý muốn cầu hôn, lập tức mặt đỏ bừng, xoay người sang chỗ khác.
Vệ Chiêu quay đầu nhìn nàng, lại nhìn phía Hồng Kiệt, lạnh lùng nói : “ Nàng không phải người Nguyệt Lạc Tộc ta, mà là người Hoa Triều, sao có thể làm tân nương của ngươi?”
Hồng Kiệt ngày đó theo Vệ Chiêu đi Hổ Khiêu Than tác chiến, chính mắt thấy Giang Từ một mình qua cầu, liều chết cảnh báo, đôi mắt sáng, tóc đen của thiếu nữ, tiếng ca uyển chuyển, hình dáng thanh lệ thoát tục, đã khắc sâu vào trong đầu hắn.
Cho đến sau này chạy về Lạc Phượng Than, cha chết thảm, hắn rơi vào tình trạng vô cùng đau buồn, nhưng trong lòng cũng âm thầm cảm kích thiếu nữ này, để mình có thể chạy về Lạc Phượng Than, để có thể mang thi thể phụ thân về.
Nguyệt Lạc bộ tộc cũng không cần phải xong tang kỳ mới được có hỷ sự, trong lòng hắn chọn thiếu nữ này, liền nói với vài vị người bạn, tại đây mấy người khuyến khích, cố lấy hết dũng khí vào ngày đầu năm mới, hướng Giang Từ đưa hoa đỏ tượng trưng cho lời cầu hôn.
Giờ phút này nghe thánh giáo chủ nói nàng chính là người Hoa Triều, không khỏi một mặt mờ mịt, ngơ ngác nói : “ Nàng là người Hoa Triều, vậy vì sao nàng muốn, muốn giúp người Nguyệt Lạc chúng ta?”
Vệ Chiêu phất ống tay áo, Hoa đỏ từ trên đài cao bay xuống, hắn từ trên cao nhìn Hồng Kiệt : “Ta hỏi ngươi, hiện tại ngươi đã biết nàng là người Hoa Triều, ngươi còn muốn cầu hôn nàng sao?”
Hồng Kiệt trên mặt lúc xanh lúc trắng, sắc mặt hắn thay đổi mấy lần, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi, nhặt lên hoa đỏ, lại lần nữa đưa tới trước mặt Giang Từ, lớn tiếng nói : “Ta mặc kệ nàng là người nào, ta chỉ biết, nàng như tiên nữ trên cung trăng, lại thiện lương lại xinh đẹp, bất kể mạng sống của mình, đã cứu mấy vạn người Nguyệt Lạc tộc ta, ta vẫn muốn nàng làm tân nương của ta!
”
Vệ Chiêu nhìn Hồng Kiệt hồi lâu, cười lạnh mấy tiếng, đem Giang Từ mặt đỏ bừng ngồi yên trên ghế kéo mạnh, bay xuống đài cao, biến mất trong bóng tối.
Hồng Kiệt ngơ ngác nhìn hoa đỏ trong tay, lại nhìn hướng hai người biến mất, vô cùng uể oải.
Giang Từ hai má nóng bừng, bị Vệ Chiêu lôi kéo chạy nhanh, tuy là vận khởi toàn bộ chân khí, cũng vẫn theo không kịp tốc độ của hắn, lại chạy một đoạn, vội vàng gọi: “Tam gia!
”
Vệ Chiêu đột nhiên dừng bước buông tay, Giang Từ không có đề phòng,
theo đà lao về phía trước, suýt nữa té ngã, phải bám vào gốc cây to bên đường để giữ vững cơ thể...
Vệ Chiêu không nói gì, bầu không khí ngột ngạt tràn ngập ở bên cạnh Giang Từ. Giang Từ tim đập thình thịch, xua tay vội vàng nói: “ Tam gia, chuyện không liên quan đến ta, thực sự không liên quan…”
Vệ Chiêu nhìn bộ dạng hoảng hốt của nàng, bỗng nhiên cười, tiếng cười dị thường. Hắn chắp tay đi mấy vòng quanh người Giang Từ nhàn nhã nói : “Ngươi nói chuyện không liên quan đến ngươi, thế vì sao Thiếu Quân vì ngươi động tâm, hiện tại ngay cả Hồng Kiệt cũng thế”.
Giang Từ bị hắn nhìn liền cảm thấy tê dại, lại nghe hắn nhắc tới Bùi Diễm, trong lòng cảm thấy chán nản và u sầu không nói nên lời, trừng mắt nhìn hắn một cái, yên lặng đi về "Tuyết mai viện" .
Vệ Chiêu đuổi theo, đi bên cạnh nàng, nhìn vẻ mặt của nàng, hừ lạnh một tiếng, không nói chuyện.
Kinh thành, từ tiết nguyên tiêu trở đi, ở hai thành đông tây đèn được thắp sáng suốt đêm. Nay là ngày thọ thần của Thánh thượng, toàn thành bắn pháo hoa, hoàng cung càng là đèn đuốc huy hoàng, Hương thơm hoàng gia lượn lờ, tiếng nhạc ồn ào,
, nói không hết sự náo nhiệt phồn hoa, không khí thái bình.
Giờ ăn hôm nay, các quan từ ngũ phẩm trở lên đều mặc triều phục, đội mũ miện, xếp hàng vào cung,
, hướng thánh thượng tam khấu cửu bái, cung chúc thánh thượng vạn thọ vô cương.
Bởi vì hoàng hậu qua đời cách đây năm năm, sau đó hoàng đế không lập hậu, tam phẩm cáo mệnh trở lên đều mặc lễ phục, trang điểm theo cấp phẩm, Vào Dục Phương cung hướng hoàng quý phi Cao thị hành lễ, chúc mừng thọ thần Thánh thượng.
Trước cửa Càn thanh, chỉ huy cấm vệ quân đương nhiệm Khương Viễn nhậm chức chưa đến nửa năm, dừng Nhạc Trì, Hắn khuôn mặt tuấn mỹ trang nghiêm, cầm kiếm mà đứng, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm từng quan viên triều đình tiến vào cung điện.
.
Kể từ khi Khương Viễn nhậm chức, làm hết phận sự, đem cấm vệ quân có chút tán loạn lúc đầu chỉnh đốn lại, hắn tuổi trẻ đắc ý, nhưng đã trưởng thành, lại là thứ tử của cố Túc Hải hầu gia, cùng các vương công quý tộc kinh thành đều duy trì tốt quan hệ, trong triều đều khen ngợi.
Mấy tháng nay chỉ huy sứ Quang Minh Ti Vệ Chiêu trở về Ngọc Gian Phủ thăm nhà, hoàng thượng liền dứt khoát đem Quang Minh Ti cũng lệnh Khương Viễn tạm thời cai quản, chỉ chờ Vệ Chiêu hồi kinh giao lại phòng vụ.
Xa thấy kiệu của Đổng đại học sĩ tới, Khương Viễn vội vàng bước lên phía trước, mở rèm, Đổng Học Sĩ mặc y phục vàng tím xuống kiệu. Hắn khẽ vuốt bộ râu dài, mỉm cười vỗ vỗ mu bàn tay Khương Viễn : “Nghe nói huynh trưởng ngươi vào kinh diện thánh, giúp lão phu ta truyền lời, nói mai ta mời hắn qua phủ uống rượu, còn mong Túc Hải hầu nể mặt.
”
Khương Viễn vội cúi người nói : “Đại học sĩ quá khách khí, vãn bối nhất định truyền lời lại!
”
Đổng Học Sĩ cười ha ha : “Vậy ngươi cũng cùng tới đi, nội tử cùng mẫu thân ngươi là chi giao, cũng muốn gặp ngươi, năm đó khi ngươi sinh ra, nàng còn từng ôm qua ngươi.
”
Khương Viễn mỉm cười đáp lời, đưa Đổng Học Sĩ đến Càn Thanh môn.
Phía tây Gia Nhạc môn, một chiếc xe ngựa màu tím chậm rãi dừng lại, một đôi bàn tay mềm mại vén màn xe lên, ánh mắt như nước nhìn về hướng càn thanh môn, một lát sau lại nhẹ nhàng đem màn xe buông.
Khương Viễn đưa Đổng Học Sĩ vào Càn Thanh môn, vừa xoay người, nghe thấy tiếng tranh chấp phát ra từ Gia Nhạc môn.
Khương Viễn nhíu mày, hôm nay là thọ thần thánh thượng,
những cáo mệnh từ Tam phẩm trở vào cung hành lễ với hoàng quý phi, đều từ phía tây Càn Thanh môn, Gia Nhạc môn vào. những cáo mệnh này đều đắc tội không nổi, càng là đương triều gia quyến hiển hách, nếu như xảy ra sai sót cái gì, không dễ giải thích với thánh thượng.
Hắn mang theo vài thị vệ Quang Minh Ti từ Càn Thanh môn bước tới, thấy một cỗ xe ngừng trước cửa Gia Nhạc môn. một nhóm Quang Minh Ti ở Gia nhạc môn đang cùng một thị nữ tranh chấp, xem ra người trong xe không muốn xuống xe, cũng không để Quang Minh Ti kiểm tra có mang cấm vật hay không.
Khương Viễn thấy xe là xe nhất phẩm cáo mệnh, chậm rãi đi đến gần, trầm giọng nói : “có chuyện gì thế?”
Một thị vệ Quang Minh Ti khom người bẩm : “Khương đại nhân, là Dung quốc phu nhân, thuộc hạ chính là theo quy tắc làm việc.
”
Khương Viễn trong lòng nhất thời lộp bộp, Dung quốc phu nhân là thân mẫu Bùi tướng, luôn sống ẩn dật. Lúc thọ thần bốn mươi của bà hắn cũng từng đi tướng phủ chúc thọ, Hoàng đế đích thân phong tước hạng nhất và tặng bảo vật, thánh quyến long trọng, làm hắn có ấn tượng sâu sắc. Bùi tướng trước mắt mặc dù ở Trường Phong Sơn Trang dưỡng thương, quân chính đại quyền đều đã giao ra, nhưng có trở lại cầm quyền hay không, trở về triều đình, chuyện không thể đoán được, vị Dung quốc phu nhân này thực là đắc tội không nổi.
Hắn vẫy tay với thuộc hạ, vững vàng bước về phía trước , dừng lại trước xe ngựa, giọng nói có chút cung kính, nhưng cũng có chút trịnh trọng: “ Chỉ huy Cấm vệ quân Khương Viễn cung thỉnh Dung quốc phu nhân xuống xe, vẫn mong phu nhân tuân thủ cung quy.
”
Màn xe vẫn bất động , Khương Viễn vận lực lắng nghe, bên trong xe tiếng hít thở rất nhỏ, lại cực ổn định.
Hắn chỉ mỉm cười, lại nói : “ Thuộc hạ có hoàng mệnh trong người, đắc tội nhiều. Cung thỉnh Dung quốc phu nhân xuống xe, để tư vệ theo cung quy làm việc.
”
Màn xe vẫn không có chút động, Khương Viễn khẽ cau mày, đang định lại lần nữa mở miệng, Đột nhiên nghe thấy một giọng nói rất nhỏ phát ra từ trong xe, giọng nói cực kì uyển chuyển, nghe không giống giọng của nữ tử bốn mươi tuổi, tựa như thiếu nữ hai mươi tám , ba mươi tuổi: “Sấu Hà’
“Vâng, phu nhân!
” thị nữ mặc áo xanh ngồi trước xe đáp lại, bước tới trước rèm.
Rèm xe nhẹ nhàng vén lên, Một bàn tay thanh tú đeo chiếc vòng ngọc xanh thò ra từ tấm rèm mềm mại đưa thứ gì đó ra, thị nữ Sấu Hà hai tay nhận lấy.
Khương Viễn ánh mắt ngưng lại trên cánh tay ,
cổ tay trắng nõn, ngón tay ngọc thon dài, chiếc vòng ngọc xanh trên cổ tay khẽ run lên, như giọt sương lăn trên lá sen xanh, mắt thấy sắp tuột xuống, biến mất ở phía sau rèm, hắn vô tình khẽ cử động tay phải, đã nhìn thấy thị nữ Sấu Hà đưa ngọc ấn tới trước mặt.
Khương Viễn phục hồi tinh thần lại, nhìn kỹ, vội quỳ xuống : “Cung thỉnh Dung quốc phu nhân vào cung!
”