Vệ Chiêu từ sông Tiểu Kính trở về, làm chấn động trong triều. Từ nội các liên tiếp truyền ra, cả nhà Đại học sĩ Lưu Tử Ngọc bị hạ ngục, càng làm chấn động Triều dã.
Lưu Tử Ngọc vốn là xuất thân danh gia vọng tộc Hà Tây, thừa hưởng thanh danh "Thanh lưu". Thê cữu từng là đại tướng dưới trướng của Bạc Công, nhưng không kiểm soát nhân mã trong tay, chỉ ở trong triều đình điều nhiệm các tướng lĩnh. Sau khi Bạc Công mưu nghịch, các tướng lĩnh phái đến làm việc trong quân lần lượt bị giam giữ, còn Lưu Tử Ngọc thì chưa bị liên lụy đến. Lần này Vệ Chiêu chỉ ra xác nhận hắn là người của Bạc tặc phái tới trong triều làm nội gián, thực là ngoài dự đoán.
Nhưng sau khi Lưu Tử Ngọc bị hạ ngục, Hoàng đế cũng không cho Hình bộ tiến hành hội thẩm, càng chưa đối với Hà Tây Lưu thị tộc tiến hành bắt tội liên đới, làm cho người ta có chút không hiểu.
Vệ Chiêu thương thế tương đối nặng, Hoàng đế sai người đưa hắn chuyển qua tẩm điện của mình là Diên Huy Điện, tự mình chăm sóc. Điều dưỡng được hai ngày, Vệ Chiêu thấy nội thị, thái y, đi lại trong điện, ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày của Hoàng đế, liền xin hồi phủ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Hoàng đế cân nhắc hết lần này đến lần khác, chuẩn thỉnh cầu của hắn, hạ chỉ lệnh thái y viện phái vài y chính tới Vệ Phủ.
Hoàng đế sợ trong Vệ Phủ không có thị nữ, mấy tên tiểu tử hầu hạ không chu toàn, muốn ban cho vài cung nữ, Vệ Chiêu mỉm cười, Hoàng đế thấy hắn mặt mày tràn đầy ý ôn mị triền miên, liền chỉ cười, không nhắc tới nữa.
Vệ Phủ là trạch tử có tiếng tại Kinh Thành, sau viện là núi Tiểu Tú, Dòng nước trong núi Tiểu Tú như ngọc lưu ly, Chảy qua rừng đào trong viện, làm cho rừng đào này tràn đầy sức sống. Lúc này đúng là lúc hoa đào nở rộ, hoa rụng rực rỡ, tựa như tiên cảnh.
Vệ Chiêu nhắm mắt lại, lặng lẽ đứng dưới ánh bình minh, lắng nghe tiếng suối nước chảy, để chân khí trong cơ thể, mở mắt ra, thấy Giang Từ ở một bên dùng cuốc xới đất làm cỏ cho cây đào, thản nhiên nói : “Nhàm chán.
”
Giang Từ cũng không quay đầu, nói : “Vườn đào trong viện của ngài tuy tươi tốt, nhưng không có người chăm sóc, nếu như muốn có quả đào, thì không thể được.
Vệ Chiêu cười : “Vì sao phải làm cho ra quả? Ta chỉ thích ngắm hoa đào, nở rộ rực rỡ, nở rồi lại hóa thành bùn, hà tất suy nghĩ xem có ra quả hay không?”
“ Đã có hoa đào ngắm, lại có quả đào ăn, chẳng phải càng tốt sao ? Hạ nhân trong phủ ngài cũng quá lười biếng rồi, cũng không đến chăm sóc một chút.
”
“ Bọn họ không dám tới.
”
“Vì sao?”
Vệ Chiêu khóe miệng khẽ nhếch lên, chậm rãi nói : “Bởi vì không có mệnh lệnh của ta, người nào vào vườn này, đều chôn phía dưới những cây đào này.
”
Giang Từ thét một tiếng kinh hãi “Aaa”, nhảy lên, lui ra phía sau vài bước, khuôn mặt trắng bệch.
Vệ Chiêu chắp tay nhìn sắc mặt kinh hoàng của nàng, từ từ nói : “Cho nên ngươi nhớ lấy một điều, không nên ra vườn này, cẩn thận người ta lại nhận ngươi như hồn ma oan uống đấy”.
Giang Từ càng là kinh sợ, nàng bị điểm huyệt đạo, bị lão Lâm đưa tới khách điếm, nửa ngày sau, liền có người lặng lẽ đưa nàng ra, sắp xếp ở nhà gỗ nhỏ trong đào viên này, ngoài Vệ Chiêu sớm tối cũng đến đào viên mỗi ngày một chuyến, cả ngày không nhìn thấy ai khác. May mà mỗi ngày vào lúc sáng sớm có người từ lỗ nhỏ của tường bao nhét vào đồ ăn nước uống vào, nàng tự mình làm nên không lo đói. Nàng biết thủ đoạn của Vệ Chiêu, tất nhiên là không dám hành động thiếu suy nghĩ, vườn đào này lại rất hợp với tâm tư của nàng, mỗi ngày làm hoa cỏ, cũng không thấy hiu quạnh vắng vẻ.
Lúc này nghe được lời nói của Vệ Chiêu, nàng thấy toàn thân phát lạnh, vườn này cũng giống như âm khí dày đặc, làm người ta sợ hãi.
Vệ Chiêu xoay người lại, hắn bạch y trắng như tuyết, tóc dài tung bay, nheo mắt lại ngắm hoa đào trong vườn. Giang Từ nhìn thần sắc hắn, bỗng nhiên hiểu ra, một lần nữa nhặt cuốc lên, cười nói : “Tam gia gạt người.
”
“Ồ!
”
Giang Từ vừa xới đất vừa nói : “Tam gia đã không cho người khác vào vườn này, nhất định là cực yêu thích rừng đào này, làm sao có thể, đem người chôn ở đây ?”
Gió buổi sáng thổi đến, thổi chiếc áo bào của Vệ Chiêu kề sát trên người, thấy Giang Từ mang theo một rổ đất cùng cỏ dại đổ vào trong suối, hắn cau mày lại : “Ngươi làm cái gì?”
Giang Từ lấy ra một vài nhánh cây cùng bùn đất, chặn lại hơn phân nửa dòng suối nhỏ, Ánh nắng ban mai chiếu vào người nàng, có một loại ánh sáng nhu hòa. Nàng thấy vạt váy có chút vướng víu, dứt khoát kéo lên bên hông, lại cởi giày thêu ra, đứng trong suối nước, đem một cái cái nia bằng tre chặn ở khe hở, cười nói : “dòng suối này tuy nhỏ nhưng có rất nhiều cá nhỏ tôm nhỏ, bắt từng con một thì hơi phiền phức , phương pháp này rất gọn gàng, qua một lúc nhấc lên, đảm bảo đầy một nia cá tôm.
Nàng đặt chắc chắn chiếc nia bằng tre, đứng thẳng dậy, đưa tay lau mồ hôi trên trán, thấy Vệ Chiêu thần sắc ngơ ngác đứng nhìn chằm chằm hai chân trần của mình, mặt nàng ửng đỏ lên, vội vàng đem vạt váy thả xuống.
Vệ Chiêu chốc lát tỉnh táo lại, xoay người đi, nhưng mà đôi chân trắng trẻo đẹp đẽ kia lại thoáng hiện lên trước mắt hắn, làm hắn bước chân có chút phù phiếm.
Mới bước ra khỏi rừng đào, Giang Từ đuổi tới: “Tam gia!
”
Vệ Chiêu dừng bước chân, nhưng không quay đầu lại.
Giang Từ do dự một lúc lâu, cảm thấy khó mở lời, thấy Vệ Chiêu lại lần nữa cất bước, vô cùng bất đắc dĩ, chỉ đành kêu lên : “Tam gia!
”
Vệ Chiêu quay lưng về phía nàng, lạnh lùng nói : “Nói!
”
Giang Từ thấp giọng nói : “Tam gia, ngài có thể để một nha hoàn đưa cho ta một ít đồ tới ?”
Vệ Chiêu có chút không kiên nhẫn : “Không phải là mỗi ngày người của ta đều mang đồ vào cho ngươi sao?”
Giang Từ ấp úng nói : “Ta không phải muốn mấy thứ này, Tam gia phái nha hoàn đến, ta hỏi nàng một vài thứ.
”
Vệ Chiêu lạnh lùng nói : “Trong phủ ta không có nha hoàn, chỉ có tiểu tử.
”
Giang Từ không tin : “Tam gia nói đùa rồi, ngài đường đường là Vệ Đại Nhân, trạch tử lớn như này, làm sao không có nha hoàn được?”
Khuôn mặt trắng như tuyết của Vệ Chiêu thoáng ửng đỏ, ánh sáng lạnh lùng trong mắt đã có chút dữ tợn, hắn chậm rãi xoay người, thấy đôi môi tươi cười của Giang Từ thanh tú giống như hoa đào phía sau , lại giống như giọt máu đâm vào trong tim.
Giang Từ thấy vẻ mặt ngạc nhiên của hắn, chậm rãi lui ra phía sau hai bước, Vệ Chiêu lạnh lùng nói : “Ngươi muốn thứ gì ? Ta cho người đưa vào cho ngươi.
”
Giang Từ hai má đỏ bừng, lại không thể không nói, cúi đầu xuống, giọng nhỏ nhẹ như muỗi: “Chính là, là đồ của nữ nhân dùng, tiểu tử sẽ không biết, phải hỏi bọn nha hoàn mới được.
”
Sau một lúc lâu không thấy Vệ Chiêu nói chuyện, nàng ngẩng đầu, đã không thấy bóng dáng màu trắng kia.
”
Vệ Chiêu đứng ở cửa hậu viện hồi lâu, Dịch Ngũ tới : “Tam gia, Trang Vương gia tới.
”
“ Ừ! “
“Ngươi, chưa lập gia đình phải không?” Vệ Chiêu chần chờ một lúc, hỏi.
Dịch Ngũ cười, lại tác động đến kiếm thương ở sườn, hít một hơi nói : “Tam gia biết mà, tiểu Ngũ đi theo tam gia, sẽ không nghĩ đến chuyện thành gia lập thất.
”
“ Vậy…” Vệ Chiêu chậm rãi nói : “Ngươi có người thương không?”
Dịch Ngũ bối rối, đi theo phía sau Vệ Chiêu, cười nói : “Cũng không gọi là người thương, thỉnh thoảng đi “Hồng tụ các”, ở đó …” thấy sắc mặt Vệ Chiêu có chút khác thường, hắn vội mang câu nói kế tiếp nuốt trở vào.
Trang Vương đứng trong Đông Hoa sảnh, nghe được tiếng bước chân, quay đầu thấy Vệ Chiêu được Dịch Ngũ đỡ chậm rãi đi tới, vội vàng bước lên phía trước đỡ lấy tay hắn, lại thấy lạnh như băng rùng mình một cái, gượng cười nói : “Tam Lang thế nào bị thương nặng như vậy? Khiến người ta đau lòng.
”
Vệ Chiêu mỉm cười, Trang Vương lại hỏi: “Ngươi đi ra làm gì? Ta đi vào gặp ngươi là được.
”
“Dù sao nằm ở trên giường cũng khó chịu, ra đi dạo.
”
Vệ Chiêu tựa vào ghế, Dịch Ngũ vội lấy ra đệm gấm đặt phía sau hắn.
Ghế tử đàn to và rất rộng, trên đệm gấm, Vệ Chiêu mặc áo bào đơn giản, tóc đen, da trắng như tuyết, có một vẻ đẹp không ai sánh bằng. Trang Vương nhất thời nhìn có chút choáng váng, một lúc lâu sau chuyển ánh mắt, cười nói : “Tin tức ngươi bị thương rơi xuống sông truyền đến, ta lo lắng đến độ không ăn được bữa nào tử tế, lần sau cũng không nên mạo hiểm như vậy.
”
Vệ Chiêu thấp giọng nói : “ Chuyện này không có biện pháp khác, nếu như để Bạc Vân Sơn qua sông Tiểu Kính, Hà Tây sẽ nguy hiểm.
”
Trang Vương gật đầu thở dài : “Bạc tặc tạo phản, thực làm chúng ta trở tay không kịp. Cao Thành ngày hôm qua có mật báo đến, năm vạn nhân mã của hắn hiện tại đang ở phía tây Lâu Sơn, người ngựa của Ninh Kiếm Du ở Lâu Sơn có lẽ sẽ không ngăn chặn được Trương Chi Thành, đang từng bước rút lui, chỉ sợ hiện tại Cao Thành đã cùng Trương Chi Thành bắt đầu giao chiến.
”
Vệ Chiêu thản nhiên nói : “Cao Thành chưa trải qua trận đại chiến lớn nào, để hắn học hỏi kinh nghiệm cũng tốt, tôi luyện thêm, tính khí thế gia của hắn chỉ sợ càng lúc càng lớn.
”
“Chỉ hy vọng hắn thông minh một chút, đừng có cố giúp Ninh Kiếm Du thu dọn tàn cuộc này, để làm cục diện rối rắm, giữ gìn một chút thực lực mới tốt!
” Trang Vương đến sát hơn thấp giọng nói : “Tam Lang, Lưu Tử Ngọc, thật sự là người của Bạc tặc ?”
Vệ Chiêu xê dịch thân mình, nghiêng nhìn Trang Vương : “Vương gia sao lại hỏi chuyện này?”
Trang Vương cười nói : “Ta thấy thời gian trước Tam đệ dốc hết sức chiêu mộ Lưu Tử Ngọc ? Bùi Diễm bị thương nặng lui về ở ẩn, Tam đệ sốt ruột gặp người liền cầu, nếu như Lưu Tử Ngọc thật sự là người của Bạc tặc, ta xem hắn làm thế nào ngẩng đầu lên được nữa?”
Vệ Chiêu cau mày nói : “ Tiếng tăm Tĩnh Vương gia ở ngoài chiêu hiền đãi sĩ, tuy là đối với Lưu Tử Ngọc có thân mật, hoàng thượng cũng không đến mức vì chuyện này mà đi hỏi hắn.
”
“Đúng, phụ hoàng thế nào lại buông lỏng mấy ngày qua, sáng nay mới hạ chỉ, lệnh Hình bộ nghiêm thẩm vụ án Lưu Tử Ngọc?” Trang Vương trầm ngâm do dự nói.
Vệ Chiêu từ từ ngẩng đầu : “Hoàng thượng hạ chỉ thẩm vấn Lưu Tử Ngọc?”
“ Đúng!
” Trang Vương còn chưa kịp nói tỉ mỉ, Vệ Chiêu đã nói : “Vương gia, ta muốn tiến cung, ngài cứ tự nhiên.
”
Dịch Ngũ dìu Vệ Chiêu lên xe ngựa , Vệ Chiêu từ trong tay áo lấy ra một bình sứ, đổ ra một viên dược hoàn nuốt vào. Dịch Ngũ mặt không chịu nổi, quỳ xuống nói : ‘Tam gia, xin bảo trọng thân thể.
”
Vệ Chiêu lạnh lùng cười, lại không nói chuyện.
Thấy Vệ Chiêu sắc mặt tái nhợt, Quấn mình trong chiếc áo bào trắng có tay áo rộng, được nhóm Nội thị dùng bộ liễn ( xe của vua) nâng tới, Đào nội thị vội đến trước đỡ : “Vệ Đại Nhân, Hoàng thượng đang muốn hỏi thương thế của ngài, ngài sao lại không ở trong phủ tĩnh dưỡng, còn tiến cung?”
Vệ Chiêu cười : “ Biết hoàng thượng lo lắng, ta đã tốt hơn nhiều rồi, tới để hoàng thượng xem xem, cũng làm yên lòng thánh tâm.
”
Hoàng đế sớm ở trong các nghe được hai người đối thoại, liền ở bên trong gọi : “ Tam Lang mau vào, đừng để gió thổi”.
Vệ Chiêu đẩy ra nội thị đang đỡ, chậm rãi đi vào trong. Hoàng đế ném cuốn sổ trong tay xuống, đi tới sờ tay hắn, nhíu mày nói : “Lần này tổn thương đến căn nguyên rồi!
’.
Vệ Chiêu thấp giọng nói : “ có thể vì Hoàng thượng bị thương, Tam Lang trong lòng rất vui.
”
Hoàng đế nghe được cảm thấy vui vẻ, theo thói quen liền như muốn ôm hắn vào lòng. Vệ Chiêu thân thể cứng đờ, lập tức run rẩy một chút, hai tay ôm vai. Hoàng đế cẩn thận bắt mạch cho hắn, cau mày nói : “Xem ra phương thuốc thái y viện không có tác dụng.
”
“Cũng không phải phương thuốc của thái y viện không có tác dụng. Là do bản thân Tam Lang có chút nóng vội, sáng nay vận khí.
” Khuôn mặt trắng như tuyết của Vệ Chiêu có chút đỏ ửng, hoàng đế thấy hắn hơi thở có chút hỗn loạn, vội nắm giữ lấy tay hắn, truyền chân khí vào trong cơ thể hắn, đợi hắn sắc mặt tốt hơn, mới buông tay ra.
Vệ Chiêu nằm trên long sàng, đem thân mình chôn trong chăn lụa mỏng màu vàng, buồn bực nói : “ vào lúc quan trọng, lại bị thương, không thể chia sẻ lo lắng cùng hoàng thượng, là Tam Lang không có năng lực.
”
Hoàng đế lắc đầu : “Ngươi trước tiên an tâm dưỡng thương cho tốt, ta còn có nhiệm vụ muốn phái ngươi đi làm!
” Hắn cầm lấy một quyển sổ con trên bàn, mỉm cười nói : “Vì tìm ngươi, người ở dưới cũng mất nhiều tâm tư. Ninh Kiếm Du không biết ngươi đã trở về kinh, phái rất nhiều người dọc sông Tiểu Kính tìm ngươi, nói là mơ hồ phát hiện tung tích ngươi, cái này vội vàng viết vào sổ con, để làm trẫm an tâm.
”
Vệ Chiêu ngẩng đầu nhìn, lạnh lùng nói : “ thật sự để bọn họ tìm được thần, người của Lưu Tử Ngọc cũng sẽ tìm được thần, thần còn không có mạng trở về gặp hoàng thượng.
”
Hoàng đế gật đầu nói :” Đúng, Ninh Kiếm Du gửi văn thư này là lúc không biết ngươi đã trở về kinh, trẫm đã hạ chỉ, lệnh hắn thu hồi người tìm ngươi, cẩn thận bảo vệ cho sông Tiểu Kính!
” Lại nói : “ Lưu Tử Ngọc nổi tiếng nhiều năm, môn sinh đông đúc, có chút vướng tay.
”
Vệ Chiêu nói : “Theo thần thấy, vụ án của Lưu Tử Ngọc, không nên liên lụy quá rộng. Bạc tặc nhiều năm như vậy, cùng các đại thần trong triều cũng có quan hệ chặt chẽ, nếu như khăng khăng trói buộc, sợ lòng người bất ổn.
”
“Trẫm thấy mấy ngày nay lòng người hoảng sợ, cũng biết không thể liên luỵ quá rộng. Ai, không có một việc vừa ý, kho lương xảy ra vấn đề, Nhạc Cảnh Long đã chạy thoát trở về, chỉ sợ Nhạc phiên phản đã là chuyện mấy ngày qua.
”
Vệ Chiêu thở dài : “ Hoàng thượng phải bảo trọng long thể, những tên tặc tử này, từ từ thu dọn là được.
”
Hoàng đế vừa phê tấu chương vừa nói : “năm vạn người ngựa của Cao Thành chỉ sợ không chống đỡ được, Ninh Kiếm Du phải vất vả rồi, người của Vương Lãng còn chưa tới, binh mã Tây nam lại không thể động, trẫm không thể điều mấy tiểu đoàn ở kinh kỳ này đi. “ Đó là đương nhiên, mấy tiểu đoàn này phải bảo vệ an nguy cho hoàng thượng!
” Vệ Chiêu chậm rãi nói : “ sự nguy hiểm tự nhiên của Sông Tiểu Kính cùng Lâu Sơn, có thể ngăn chặn Bạc tặc. Chỉ sợ, Hoàn Quốc lợi dụng lúc chúng ta gặp khó khăn, Ninh Kiếm Du phải cũng hai tuyến tác chiến, thật có chút không ổn.
”
Hoàng đế chính là lo lắng việc này, liền dừng lại bút trong tay : “Ninh Kiếm Du cố thủ sông Tiểu Kính liền không quan tâm tới Thành Quận, Thiếu Quân vết thương còn chưa hồi phục…”
Hắn thấy khó chịu, ném bút đi : “ Một là ngươi, một là Thiếu Quân, đều là người không thể bị thương, không ngờ đều vào lúc này sao lại bị thương!
”
Vệ Chiêu ngửa đầu nhìn hắn, trên mặt hình như có chút ủy khuất, lại có chút tự trách, Hoàng đế cũng thấy không nỡ, liền đổi chủ đề.
Hoàng đế phê xong tấu chương, thấy Vệ Chiêu đã nằm ở long sàng chìm vào giấc ngủ, liền nhẹ bước đi ra khỏi Nội các, dùng tay ra dấu cho Đào nội thị im lặng, mang theo mọi người hướng Hoằng thái điện mà đi.
Vệ Chiêu ngủ hơn canh giờ mới ra khỏi các, Nội thị tiến lên nhẹ giọng nói : “Hoàng thượng đến Hoằng thái điện cùng các đại thần nghị sự, nói nếu như Vệ Đại Nhân tỉnh, liền để ngài hồi phủ nghỉ ngơi.
”
Vệ Chiêu nhẹ "Ừ" một tiếng, như cũ ngồi trên bộ liễn ra cửa cung, Dịch Ngũ tiến lên đỡ hắn lên xe ngựa , Vệ Chiêu lại ăn vào một viên dược hoàn, thở một hơi dài, lạnh giọng nói : “Về đi.
’
Bởi vì Bạc tặc tác loạn, Kinh Thành thi hành lệnh giới nghiêm, màn đêm vừa buông xuống, chợ phía đông của Kinh Thành đã không còn người đi lại.
Ở lối vào phía bắc của Chợ Đông, là một cửa hàng bán son bột phấn nước, thấy hôm nay buôn bán chậm chạp, chưởng quầy có chút uể oải, nhưng cũng biết lúc này quốc nạn trước mặt, chỉ đành không vui dặn dò đóng cửa sớm. Thấy cánh cửa cuối cùng sắp khép lại, thì một bóng đen tiến vào.
Trong cửa hàng ánh nến mờ mịt, chưởng quầy thấy không rõ khuôn mặt người này, chỉ cảm thấy hắn vào cuốn theo một luồng khí lạnh, lại thấy người này thân hình cao lớn, trong lòng rét lạnh, vội hỏi : “ Vị gia này, cửa hàng này của ta chỉ bán đồ của nữ tử, ngài có phải ...
” người áo đen đưa tay đập lên bàn, chưởng quầy nhất thời hoa mắt, sau một lúc lâu mới nhìn rõ là thỏi bạc, vội cười nói : “Gia muốn cái gì, cứ việc dặn dò.
’
Khuôn mặt của người đàn ông mặc đồ đen ẩn sau chiếc mũ gạc rộng màu xanh, giọng nói lạnh như băng: “ tất cả mọi đồ mà nữ nhân dùng,
trong cửa hàng ngươi có thứ gì, đều chuẩn hết cho ta.
”
Chưởng quầy sửng sốt, lập tức phản ứng lại, đem bạc ôm vào lòng, cười nói : “Đã hiểu, Gia chờ chút, lập tức chuẩn bị cho ngài.
”