Lưu Thủy Điều Điều - Tiêu Lâu ( Nước Chảy Xa Xăm)

Lưu Thủy Điều Điều - Tiêu Lâu ( Nước Chảy Xa Xăm)

Cập nhật: 04/10/2024
Tác giả: Tiêu Lâu
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 1,337
Đánh giá:                      
Cổ Đại
     
     

Xe ngựa lặng lẽ dừng lại dưới chân núi Bảo Lâm, gió xuân thổi qua, rèm xe nhẹ nhàng vén lên.

Giang Từ cảm thấy tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, không dễ dàng gì mới bình ổn tinh thần, mới thấy Vệ Chiêu còn chưa xuống xe . Nàng vén tấm lụa xanh che mặt lên, thấy Vệ Chiêu đang nhìn chằm chằm mình, ánh mắt lóe lên, giống như đang chìm đắm trong suy nghĩ.

Nàng nhẹ gọi một tiếng : “Tam gia.

Vệ Chiêu không đáp, thả lỏng thân thể, chậm rãi dựa vào thành xe, các ngón tay của bàn tay phải nhẹ  gõ lên đùi, ánh mắt lại tập trung ở trên khuôn mặt của Giang Từ.

Trong Tĩnh Tư Đình, Bùi Diễm khẽ mỉm cười, nhìn xe ngựa phía chân núi, nắng xuân khiến nụ cười của hắn trông dịu dàng và ấm áp khó tả, gió cuốn bay vạt áo bào của hắn vang lên tiếng xào xạc nhỏ.

Bên trong xe ngựa, Vệ Chiêu nhắm hai mắt lại, gió xuyên qua rèm xe, nhẹ nhàng thổi mái tóc dài của hắn bay lên lại nhẹ nhàng từ từ rơi xuống vai.

Giang Từ ở bên cạnh người Vệ Chiêu, tiếng hít thở cực nhẹ, tay phải nắm chặt vạt váy, nhìn chằm chằm hai mắt nhắm nghiền của hắn

Đàn chim bay ngang bầu trời, tiếng hót truyền vào bên trong xe, Vệ Chiêu đột nhiên mở mắt ra.

Xe ngựa chậm rãi di chuyển, theo hướng bắc mà đi, nụ cười trên mặt Bùi Diễm chợt tắt, hơi cau mày.

Hoa đào bay trong gió xuân bị vó ngựa giẫm xuống đất, một tia bụi bặm trôi giạt từ từ, dọc đường hướng bắc, biến mất ở ngã rẽ chân núi.

An Trừng không dám nhìn khuôn mặt có chút lạnh lùng nghiêm nghị của Bùi Diễm, dè dặt cẩn trọng nói : “Tướng gia, có muốn đuổi…”

Bùi Diễm lắc lắc đầu, nhìn hướng xe ngựa biến mất, chậm rãi cười to : “ Tam Lang à Tam Lang, có ngươi đồng hành, xong một ván này, thật không uổng phí tâm tư của ta!

Hắn quay lại bàn đá ngồi xuống, tay phải cầm quân cờ, gõ nhẹ lên bàn cờ, thật lâu sau, đánh xuống một quân cờ màu đen xuống, nói : “An Trừng.

“Có”.

“Truyền tin gấp cho Kiếm Du, kêu hắn gây thêm sóng gió.

An Trừng dụng tâm nghe xong, nhịn không được nói : “Tướng gia, Vệ Tam Lang đã không lộ mặt thật tới gặp ngài, chúng ta vì sao còn muốn giúp hắn?”

Bùi Diễm cười nói : “Tam Lang luôn luôn lấy danh nghĩa Tiêu Vô Hà liên hệ với chúng ta, cũng không biết ta đã đoán được thân phận thật của hắn, cũng không biết ta đang đợi hắn. Hắn tính tình đa nghi trước khi cục diện chưa được sáng tỏ, vẫn là không dám để ta biết Tiêu Vô Hà chính là Vệ Tam Lang. Cũng thôi, chúng ta cứ giúp hắn một phen, để thể hiện thành ý.

An Trừng xuống núi , Bùi Diễm ngồi trong đình, ngồi chơi cờ với tâm thế thoải mái, khi mặt trời lặn về hướng tây, hắn nhìn thế cờ trên bàn, cười haha: “Tam Lang à Tam Lang, lần này, hy vọng ngươi sẽ không để ta chờ quá lâu!

Giang Từ nghe được Vệ Chiêu dặn dò lão Lâm tiếp tục đi, không khỏi mở to hai mắt nhìn, hồi lâu nói không nên lời, trong lòng nhiều cảm xúc hỗn độn, không thể nói rõ là hạnh phúc hay thất vọng.

Vệ Chiêu liếc nàng một cái, nằm xuống ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Bánh xe lăn đều, đi được vài dặm, Giang Từ mới hồi phục lại tinh thần, nàng cởi chiếc mũ gạc màu xanh, ngồi ở mép ghế, đẩy đẩy Vệ Chiêu : “Tam gia.

“Ừ!

” Vệ Chiêu cũng không mở mắt, đáp nhẹ một tiếng.

Giang Từ trong lòng như có mèo cào, lời nói đến bên môi, lại có chút sợ Vệ Chiêu phân phó lão Lâm quay lại Trường Phong Sơn Trang, chỉ ngồi bên cạnh Vệ Chiêu, ngơ ngẩn không nói.

Xe ngựa nhẹ rung lên, Vệ Chiêu mở mắt ra, nhìn một bên mặt của Giang Từ, lông mi nàng nhẹ run, ánh mắt cũng hình như có chút mơ hồ, đôi môi đỏ bừng hơi hơi mím lại, nhìn không ra là vui mừng hay phiền muộn.

Vó ngựa đạp thanh, dọc theo hướng đông bắc mà đi, mấy ngày sau liền thấy Kinh Thành trước mắt.

Giang Từ ngồi bên ghế, đem trái cây lão Lâm mua ở trên trấn nhỏ lúc trước gọt vỏ, đưa cho Vệ Chiêu.

Vệ Chiêu nhận lấy, nàng lại gọt thêm một quả, thò đầu ra ngoài cửa sổ xe, đưa cho lão Lâm, lão Lâm cảm ơn, rồi cắn trái cây.

Vệ Chiêu nhìn trái cây trong túi, bên trong toàn trái cây, thản nhiên nói : “Ngươi thật nhanh trí, giữ lại quả to cho mình.

Giang Từ mỉm cười nói : “Vệ Đại Nhân quả nhiên là Vệ Đại Nhân, ăn quen sơn hào hải vị, cho rằng cái to chính là cái ngon!

” Nàng cầm lấy một quả trái cây to, gọt vỏ, đưa cho Vệ Chiêu : “ Nếu như thế, chúng ta liền đổi lại đi.

Vệ Chiêu ánh mắt lóe lên, do dự một chút, cầm quả trong tay đưa vào trong miệng. Giang Từ cầm lấy quả trong tay đưa vào miệng, âm thanh giòn vang khiến Vệ Chiêu đoạt lấy quả trong tay nàng, cắn một miếng phía bên kia, hít một hơi, ném lại cho Giang Từ.

Giang Từ cười ha ha, Vệ Chiêu hừ lạnh một tiếng,

ném quả cầm trong tay đi,  gõ vào thành xe.

Lão Lâm dừng xe lại, nhảy xuống trước, bước đến gần nói : “Chủ tử.

“Ở phía trước là cửa hàng Kỷ Gia Trấn.

Phía sau khách trạm, lúc này trăng đã lên quá ngọn cây, ngọn đèn mông lung.

Giang Từ trong lòng mắng thầm Vệ Chiêu cố tình trả thù nàng, lại muốn mình từ giếng xách hơn mười thùng  nước đem vào thùng tắm gỗ lớn trong phòng, mà trên người hắn có thương tích, nước giếng lại lạnh như băng, muốn dùng làm cái gì?

Làm người đứng dưới mái hiên vừa lòng, nàng không thể không cúi đầu, chỉ phải ngoan ngoãn múc nước từ giếng lên, mang vào phòng trong, Nhìn thùng gỗ lớn cuối cùng cũng đã đầy, lau mồ hôi trên trán, cười nói : “Tam gia, nước đầy rồi.

Vệ Chiêu chậm rãi bước tới, Giang Từ thấy hắn cởi áo bào, trong lòng cả kinh, lấy tay thử nhiệt độ nước, hít sâu một hơi nói : “Tam gia, ngài muốn làm gì? Nước này rất lạnh.

Vệ Chiêu lạnh lùng nói : “Đi ra ngoài, ta không dặn dò không được vào.

Thấy lời nói hắn lạnh lùng nghiêm nghị, Giang Từ ngày càng sợ hãi, nhưng cũng chỉ đành ra khỏi phòng. Nàng khép lại cửa phòng, ngồi trên ngưỡng cửa nhà chính, lờ mờ nghe được phòng trong truyền đến tiếng nước chảy, lại sau một lúc lâu lặng yên không tiếng động, trăng đã lên rất cao, vẫn không thấy Vệ Chiêu gọi, nhịn không được dậm chân, xông vào bên trong.

Vệ Chiêu thân trên cởi trần, ngâm mình trong thùng gỗ, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt có chút trắng bệch, mái tóc đen vương trên bờ vai trắng, nhìn vào làm người ta giật mình. Giang Từ lao đến nâng hắn dậy, vội vàng kêu : “Tam gia!

” Ra sức kéo Vệ Chiêu ra khỏi thùng gỗ.

Vệ Chiêu thân cao chân dài, Giang Từ ôm hắn vài lần mới đưa hắn tha ra khỏi thùng gỗ, bất chấp cả người hắn toàn là nước, cắn răng kéo hắn lên giường. Lại vội lấy khăn ra, đang muốn cúi đầu giúp hắn lau khô người, lúc này mới phát hiện hắn toàn thân không mặc gì.

Trước mặt nàng bỗng tối sầm, nhảy lên như thỏ, chạy ra bên ngoài, tim giống như muốn nhảy ra khỏi họng, mắt, chỉ cảm thấy má nóng đến mức không thể nóng hơn, hai chân cũng hơi run rẩy.

Nàng đứng ở cửa hồi lâu, đang định gọi lão Lâm đang canh ở bên ngoài tới, lại nghĩ tới Vệ Chiêu từng nói qua, trên đời này chỉ có nàng cùng Bình Thúc biết thân phận thật của hắn. Dọc theo đường đi, nàng sớm đã hiểu ra, sở dĩ sau khi bị thương Vệ Chiêu giữ nàng lại bên người, đó là không muốn người khác nhìn thấy bộ mặt thật của hắn. Nàng mặc dù không biết Vệ Chiêu vì sao tin tưởng mình như vậy, nhưng hiển nhiên, để lão Lâm nhìn thấy hình dáng Vệ Chiêu là không hợp lý.

Không còn cách nào khác, Giang Từ đành phải cố lấy dũng khí, nhắm chặt hai mắt, mò mẫm đi vào phòng trong.

Va vào mép giường, Giang Từ mò mẫm dùng khăn thay Vệ Chiêu lau khô  nước trên người, như mơ màng cảm thấy được thân thể lạnh lẽo thấu xương, trong lòng nổi lên một cảm giác không thể diễn tả được.

Nàng lôi chiếc khăn ướt dưới người Vệ Chiêu ra, mò mẫm lấy chăn mới đắp lên người hắn, lại một lần nữa như con thỏ chạy vội đến nhà chính, mới thở phào nhẹ nhõm.

Sửng sốt hồi lâu, nàng lại xoay người bước vào phòng, nhẹ nhàng vén chăn lên, miệng vết thương ở vai Vệ Chiêu đã có chút sưng tấy, nhớ tới hắn từ lúc qua khỏi Trường Phong Sơn Trang, luôn không cho nàng giúp hắn thay thuốc. Trong phút chốc, mới chợt hiểu ra, Vệ Chiêu không thay thuốc, ngâm mình ở trong nước giếng lạnh, đúng là cố ý làm miệng vết thương chuyển biến xấu.

Nàng ở bên giường ngồi xuống, đem tóc dài giữa trán của Vệ Chiêu nhẹ nhàng vén ra sau, nhìn chằm chằm khuôn mặt không có huyết sắc của hắn, thở dài một tiếng : ‘Ngài như thế này, việc gì phải làm thế?”

Nhớ tới Đạm Tuyết, Mai Ảnh cùng những ngày ở núi Nguyệt Lạc, Giang Từ có chút ngẩn người, mãi đến khi bị một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy tay phải mới giật mình tỉnh lại.

Vệ Chiêu mặt như sương lạnh : “Ai cho ngươi vào?”

Giang Từ tay bị bóp sinh đau, cố chịu đựng, bình tĩnh nhìn hắn : “Tam gia, ngài đang mạo hiểm cả tính mạng của mình, vạn nhất có mệnh hệ gì …”

Vệ Chiêu lạnh lùng nói : “Chuyện này không cần ngươi lo lắng, ta là mèo không biết xấu hổ, có chín cái mạng, không chết được !

Hắn vén chăn lên, ngây người trong nháy mắt, lại nhanh chóng đắp lại, ánh mắt sắc bén như mũi đao, nhìn phía Giang Từ. Giang Từ lập tức cả mặt đỏ bừng, như muốn nhảy lên mà mà chân lại như nhũn ra.

Vệ Chiêu tức giận hừ một tiếng, đột nhiên vươn tay, điểm huyệt đạo Giang Từ, thấy nàng mềm yếu ngã vào đầu giường, lại nhịn không được dùng lực đẩy nàng ngã xuống đất.

Lão Lâm đang trông coi ở ngoài viện đang lúc thấy có chút buồn ngủ, chợt nghe chủ tử gọi, vội mở cửa viện tiến vào.

Vệ Chiêu đã đội mũ gạc rộng màu xanh, giọng lạnh lùng nói : “Đem nàng đưa đến Thiên Tự Hào của “quán trọ Hồng Phúc ” ở đường lớn phía tây Kinh Thành, ngươi liền quay về đi.

"

“ Vâng”

Vệ Chiêu quay đầu nhìn Giang Từ ngã trên đất, đè vào miệng vết thương bên hông, thân hình chợt nhảy lên, biến mất trong bóng đêm.

Trong Hoằng Huy điện, hoàng đế sắc mặt xanh mét, ánh mắt tựa như một con dao nhỏ, cắt Hộ bộ thượng thư Từ Đoàn làm hắn tâm thần câu liệt, quỳ trên điện run rẩy.

Trang Vương bất đắc dĩ, chỉ phải tiến lên khuyên nhủ : “Phụ hoàng bớt giận, trước mắt cho dù đưa hắn chém cũng vô dụng, vẫn phải nghĩ biện pháp khác.

Tĩnh Vương trong lòng âm thầm đắc ý, vẻ mặt không thay đổi : “Phụ hoàng, nhị ca nói đúng, kho lương xảy ra sơ suất lớn như vậy, thật sự không đoán trước được, còn phải nghĩ biện pháp điều lương từ các nơi khác đến mới được.

Hoàng đế cầm sổ con trong tay ném: “ Điều lương điều lương, điều từ chỗ nào? Tưởng rằng khố lương đầy đặn, có thể tồn tại qua mùa xuân này, mà bây giờ, hơn hai mươi kho lương ở các châu phủ xảy ra nạn chuột, hơn mười châu phủ bị ngập  nước, chẳng lẽ còn để trẫm từ Thành Quận, Trường Nhạc đến Kinh Kỳ điều lương hay sao?”

Đổng Học Sĩ cau mày, cũng thấy khá rắc rối, kho lương xảy ra lỗ hổng lớn như vậy, có thể vượt qua nạn đói mùa xuân năm nay hay không, không thể đoán được, huống chi hiện tại ở tiền tuyến chiến sự khẩn cấp, lương thảo là cũng không thể chậm trễ. Hiện tại trừ Thành Quận ra, khu vực Trường Nhạc cũng có kho lương, có thể giải quyết một phần nhu cầu, Lâu Sơn cùng sông Tiểu Kính phải điều lương từ nơi khác qua. Hắn suy nghĩ nói : “Hoàng thượng, xem ra phải từ dân chúng trưng thu lương thực rồi.

Hoàng đế lại cười lạnh nói : “từ dân chúng điều lương là nhất định rồi, nhưng trẫm hiện tại nhất định phải tra rõ ràng, ai là nội gián của Bạc tặc phái đến trong triều, thế nào năm vừa rồi không xảy ra chuyện như thế này, đến năm nay liền xảy ra chuyện thiếu lương thực?”

Chúng thần nghe hắn nghiến răng nghiến lợi nói, đều cúi đầu thật thấp, không dám thở mạnh, Từ Đoàn càng là sớm xụi lơ trên đất .

Khương Viễn bước nhanh vào điện, Hoàng đế đang định khiển trách, Khương Viễn quỳ bẩm : “Hoàng thượng, Vệ Đại Nhân trở về rồi!

Trong điện chúng thần đều đồng thanh kinh hô, Hoàng đế đột nhiên đứng lên : “ Mau tuyên!

Khương Viễn vội nói: “Vệ Đại Nhân ngài ấy …”

Hoàng đế bước nhanh xuống loan đài, Khương Viễn vội vàng đuổi theo : “ Vệ Đại Nhân ngất xỉu ở cửa cung, thương thế có chút nghiêm trọng, trước khi ngất xỉu nói muốn một mình gặp Hoàng thượng, cho nên vi thần đem Vệ Đại Nhân đến Cư dưỡng các, phái tâm phúc trông nom.

Hoàng đế gật đầu nói : “Ngươi làm rất tốt, nhanh truyền thái y.

Đào nội thị theo ở phía sau vội sai người đi truyền thái y. Hoàng đế lại quay đầu : “Truyền ý chỉ của trẫm, mau đóng cửa cung, bất luận kẻ nào cũng không được ra vào.

Hoàng đế bước nhanh vào Cư Dưỡng các, Khương Viễn dùng ánh mắt ra hiệu, tất cả mọi người lui đi ra ngoài.

Khuôn mặt dưới tấm chăn gấm Tử Linh trắng bệch, Đôi mắt quyến rũ trước kia đang khép chặt, đôi mày đẹp đẽ đen như mực đang cau lại. Hoàng đế trong lòng thắt lại, thăm dò mạch đập của Vệ Chiêu, ôm lấy thân mình lạnh lẽo của hắn trong lòng, nhẹ giọng kêu : “Tam Lang!

Vệ Chiêu khẽ động đậy, nhưng vẫn không mở mắt. Hoàng đế cởi bỏ vạt áo trước của hắn, cẩn thận nhìn vết thương bị trúng tên trên vai cùng kiếm thương bên sườn, trong lòng đau xót, vội kêu lên: “Thái y!

Nhóm thái y chờ ở ngoài, vội vàng đi vào, từ trong tay Hoàng đế đỡ lấy Vệ Chiêu, một vòng chẩn đoán lại bôi thuốc, lại châm cứu, Hoàng đế luôn chắp tay đứng một bên.

Quách Y chính tới bẩm : “Hoàng thượng, Vệ Đại Nhân bị thương tương đối nghiêm trọng, lại bị ngâm ở  nước sông. Từ miệng vết thương có thể thấy, thời gian đó không được trị thương tốt, bắt đầu mưng mủ, mặc dù tính mạng giữ được, nhưng phải điều dưỡng một thời gian dài mới khỏi được.

Hoàng đế gật gật đầu : “Các ngươi đi xuống sắc thuốc rồi đưa tới đây.

Trên giường Vệ Chiêu bỗng nhiên mở hai mắt, yếu đuối gọi : “ Hoàng thượng.

Hoàng đế vội đi đến bên giường, ôm lấy hắn, mọi người hoảng sợ, vội lui ra ngoài. Hoàng đế vuốt ve hai má lạnh như băng của Vệ Chiêu, Vệ Chiêu giống như là có chút mơ màng, lại gọi mấy tiếng "Hoàng thượng", lại lần nữa hôn mê bất tỉnh.

Hoàng đế đành đặt hắn nằm xuống, trông coi bên giường, nắm lấy tay trái lạnh như hàn băng của hắn, chậm rãi đưa chân khí vào cơ thể hắn. Một lát sau, Vệ Chiêu chậm rãi mở to mắt, mỉm cười yếu ớt: “ Hoàng thượng.

Hoàng đế trong lòng vui mừng, giúp hắn đắp chăn, ôn tồn nói : “ Trở về là tốt rồi, trẫm thật sự sợ …”

Vệ Chiêu ho mấy tiếng, Hoàng đế giọng quở trách: “Trẫm luôn luôn phái người ở dọc sông Tiểu Kính tìm ngươi, ngươi giữ được tính mạng, vì sao không cho bọn họ đưa ngươi trở lại Kinh Thành? Còn để thương thế nghiêm trọng như thế này?”

Sắc mặt Vệ Chiêu hơi thay đổi, nhìn ra bên ngoài, Hoàng đế hiểu ý, giọng lạnh lùng nói : “Nói đi, không ai dám nghe lén.

Vệ Chiêu cúi đầu hít một hơi nói : “Hoàng thượng, trong triều có người của Bạc tặc. Thần ngã xuống sông, bị nước sông cuốn tới hạ du, không dễ dàng gì mới nhặt được mạng, sợ người này biết thần nghe lén hắn cùng với Bạc tặc có qua lại, lại phái người trên đường trở lại Kinh Thành đuổi giết thần, cho nên mới bí mật quay về …”

Hoàng đế hừ lạnh một tiếng: “Là ai? Trẫm muốn tru di cửu tộc hắn, mới tiêu mối hận trong lòng!

Vệ Chiêu có chút thở dốc, ánh mắt cũng dần dần có chút mờ mịt, Hoàng đế vội vàng đỡ hắn dậy, Vệ Chiêu cố gắng ghé sát vào tai Hoàng đế, nhẹ nhàng mà nói vài câu.

Mặt hoàng đế biến sắc, để Vệ Chiêu xuống, bước nhanh ra khỏi Cư dưỡng các, gọi: “Khương Viễn.

Khương Viễn vội tới quỳ xuống : “ Hoàng thượng.

“Truyền ý chỉ của trẫm, lập tức bắt lấy Lưu Tử Ngọc. Phong tỏa học sĩ phủ của hắn. Còn có, từ hôm nay trở đi, Kinh Thành thi hành lệnh giới nghiêm, ban ngày người nào ra vào Kinh Thành tiến hành kiểm tra chặt chẽ.

Vệ Chiêu bình tĩnh nhìn những thanh xà  gỗ chạm khắc trên đỉnh đình, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Hoàng đế quay lại trong các, thấy thân hình Vệ Chiêu hơi cong lên, cúi đầu rên rỉ, làm như miệng vết thương đau đớn, vội tới ôm lấy thân mình có chút cứng ngắc của hắn : “Tam Lang!

”.