Chương 5: Huyền Hổ bán củi
Một lúc sau, bọn họ đã tới đỉnh Ngũ Đài. Đỉnh Ngũ Đài do bốn ngọn núi đông tây nam bắc tạo thành, cũng là mảnh đất ở giữa núi Không Động, cao hơn mặt biển khoảng trên dưới nghìn mét, từ chân núi Không Động đến trấn trên đỉnh Ngũ Đài đã trải thềm đá rộng, đây cũng là tu sửa khi Đường Huyền Tông đến Tử Tiêu Thiên Cung hiến tế cha vào năm Thiên Bảo thứ nhất.
Cho nên phần lớn đạo quán đều dựng ở gần đỉnh Ngũ Đài, vì lên núi có thềm đá tiện lợi, mà hiện nay ở đạo quán Hương Sơn cũng chỉ có hai nhà Thanh Hư Cung và Tĩnh Lạc Cung tọa lạc.
Tử Tiêu Thiên Cung nằm ở giữa đài, còn lại Xích Viên Cung, Huyền Hổ Cung, Thanh Ngưu Quán, Bạch Dương Quán cùng Hoàng Hạc Quán thì chia ra bốn tòa ở bốn phía trên đài.
Bọn họ đi vào đài tây, Huyền Hổ Cung nằm trên mảnh đất bằng giữa đài tây, ngoài ra bên cạnh còn có vài toà đạo quán tự do.
Từ xa, Quách Tống nhìn thấy ngọn đèn lớn, tường vàng cao và mái cong dán giấy tráng kim, dưới ánh mặt trời rạng rỡ lóe ra ánh vàng, so với Thanh Hư Cung cũ nát của bọn họ quả là một trời một vực.
Cam Vũ chỉ vào tòa kiến trúc vô cùng khí thế ở xa xa nói:
- Tiểu sư đệ, đó chính là Thiên điện Tử Tiêu Thiên Cung, nó có thể xem là tòa kiến trúc nguy nga nhất Lũng Hữu.
Quách Tống cũng nhìn thấy tòa đại điện to lớn đứng sừng sững giữa Ngũ Đài, ít nhất cũng phải cao hai mươi tầng, cực kỳ đồ sộ, nghe nói là Thiên tử Lý Long Cơ đặc biệt phê chuẩn, dựa theo Lân Đức Điện của Đại Minh Cung mà xây dựng.
Loại cung điện này là dấu hiệu của Tử Tiêu Thiên Cung, tên là Thiên điện, cũng là nơi thần thánh nhất của núi Không Động.
Nhưng hôm nay bọn họ không đến Tử Tiêu Thiên Cung mà đến cung Huyền Hổ đài tây.
Cung Huyền Hổ chiếm khoảng ba mươi mẫu đất, trong cung cổ thụ che trời, quảng trường rộng lớn, phòng xá rất nhiều, có hơn ngàn đạo sĩ tu hành, nó là đạo quán đứng thứ ba trong sáu tòa chính thống, cùng Xích Viên Cung nằm gần Tử Tiêu Thiên Cung.
Quách Tống đi theo Cam Vũ đến gần tường, nghe thấy tiếng thét đồng đều truyền ra từ bên trong, hình như đang luyện võ.
Cam Vũ tức giận nói:
- Bọn họ ăn lương thực trong kho, đương nhiên không cần khổ cực kiếm ăn, mỗi ngày trừ ăn cơm và ngủ ra thì luyện võ, buổi tối tụ tập niệm kinh văn.
Hai người đi đến trước một cánh cửa rất nhỏ, trên cửa có một tấm biển viết hai chữ ‘Viện Củi’.
Cam Vũ gõ cửa, chốc lát có một đạo sĩ trung niên đi ra, mặc bộ đạo bào màu đỏ tinh tế, hắn ta nhìn thoáng qua Cam Vũ, nhướn mày nói:
- Tại sao chưa phơi khô mà đã mang đến?
Cam Vũ cung kính nói:
- Hồng Viễn phương sĩ, mùa xuân sương lớn rất khó phơi khô, chúng ta đã cố gắng hết sức đưa củi tùng đến, kính xin thông cảm.
Đạo sĩ trung niên ngạo mạn nói:
- Nhận thì được, dựa theo quy củ trừ hai phần, có vấn đề gì không?
- Không vấn đề gì.
Đạo sĩ trung niên lấy ra mấy khối thiết bài từ trong người, chọn lấy một khối đưa cho Cam Vũ.
- Nhận tiền hoặc đổi muối dầu đều được, mang củi vào đi.
Cam Vũ nói với Quách Tống:
- Sư đệ, giúp một tay.
Hai người mang củi đưa vào sân, chỉ thấy trong sân củi gỗ chồng chất như núi, đều là củi ẩm, nào có củi khô. Quách Tống giờ mới hiểu được, đối phương là cố tình vạch ra khuyết điểm để giảm giá tiền, hai phần tiền giảm đi này có lẽ là bỏ túi riêng.
Hai người buông củi, Cam Vũ dẫn Quách Tống đi vào đạo cung bằng một cánh cửa khác, dọc theo đường đi gặp không ít đạo sĩ, thấy hai người bọn họ, một đám mắt đều để trên đỉnh đầu, coi thường bọn họ không thèm để ý.
Tuy nhiên Quách Tống lại phát hiện áo bào của bọn họ màu sắc không giống nhau, hắn kéo tay áo Cam Vũ hỏi:
- Sư huynh, sao màu sắc áo bào của bọn họ không giống nhau?
Cam Vũ bĩu môi nói:
- Đây chính là cấp bậc của bọn họ, đen, xanh, đỏ, vàng, tím, bốn màu áo bào chia ra đại biểu cho đạo đồng, đạo trưởng, phương sĩ, chân nhân và thiên sư, rất nhiều đạo quán tự do cũng học theo chân bọn họ, khiến cho đẳng cấp sâm nghiêm, chúng ta chỉ là đạo quán nhỏ không quan trọng mấy vấn đề này, mặc giống nhau là được rồi.
Quách Tống nhìn áo bào của mình, một chiếc áo màu xám cũ nát, là áo Cam Vũ mặc suốt mười năm truyền lại cho hắn, giặt đến trắng bệch, trước sau vá hai mươi mấy chỗ, giày vải cũ đi nhiều cũng thủng tới mức hai ngón tay cái có thể xuyên qua được.
Áo bào của Cam Vũ cũng không khá hơn.
Là tam sư huynh truyền lại cho y.
Trước kia còn tục gia, quần áo của Quách Tống chỉ mặc ba năm, quần áo mới thuộc hàng vô cùng giá trị, đã bị cắt thành vô số miếng vuông nhỏ, trở thành miếng vá vụn.
Quách Tống hiểu ra, tất cả mọi người đều mặc áo bào rách nát giống nhau, muốn chú trọng cũng không được.
Quách Tống gãi đầu.
- Nhưng lúc đó sư phụ không phải là chân nhân sao?
Cam Vũ hừ lạnh một tiếng.
- Đó là sư phụ khiêm tốn, đệ có biết trước khi xuất gia sư phụ là ai không, nói ra sợ dọa chết bọn chúng.
- Trước khi xuất gia sư phụ là ai? - Quách Tống tò mò hỏi.
Cam Vũ tự biết nói lỡ, hơi hoảng loạn nói:
- Cái này không thể nói, về sau đệ sẽ hiểu.
Quách Tống liếc mắt một cái, trong lòng đầy nghi ngờ, lẽ nào sư phụ là người có tiếng tăm của Đại Đường?
Đi qua một lối cửa tròn, bọn họ cũng đến chính viện, nơi này địa thế trống trải, bốn phía cổ thụ che trời, ở giữa là một tòa đài cao dùng đá hoa cương xây thành, xung quanh còn có lan can, đài cao đá hoa cương chiếm ít nhất khoảng năm mẫu đất, vô cùng rộng rãi, nơi này có lẽ là quảng trường chính của đạo cung.
Mặt trước của quảng trường chính là một điện lớn khí thế khoáng đạt, cao chừng năm sáu trượng, mái cong đấu lương, thật là một bức tranh mạ vàng, trên tấm biển đen lớn viền bạc có viết ba chữ to: Tu Hành Điện.
Chỉ thấy trên quảng trường đá hoa cương sáu mươi tên đạo đồng nhỏ mặc áo bào màu đen đang luyện kiếm, mỗi người bọn họ mặc một bộ quần áo bào sợi đay nhỏ mới tinh, chân đi giày mới, khuôn mặt hồng hào, mắt sáng ngời, tay cầm một thanh kiếm dài, theo sau một gã phương sĩ mặc áo màu đỏ vung tay múa kiếm, bước đi nhẹ nhàng, động tác đều nhịp.
Quách Tống ngây ngẩn cả người, đạo đồng nhỏ kia không phải là đứa bé cùng hắn đến Tiếp Dẫn viện sao? Đạo đồng đứng cao nhất ở giữa là Trương Hổ Nhi suýt chút nữa đánh chết tiền thân của hắn.
Cam Vũ cười nói:
- Đây là đạo đồng mới tuyển nhận năm nay, trước tiên tập trung ở Huyền Hổ Cung ba tháng sau đó lại trở về đạo quán của mình, đệ phải biết chứ.
Quách Tống yên lặng gật đầu, Cam Vũ vỗ vai hắn.
- Đi thôi, sư phụ thường nói, hoa trong phòng ấm đều nở rất đẹp, nhưng cây trong phòng ấm thì lại chưa trưởng thành.
…
Cam Vũ đi vào phòng bếp đổi muối, ngoài cửa lớn phòng bếp, Quách Tống dựa vào một cây đại thụ, chán ngán chờ đợi.
Bây giờ hắn cơ bản hiểu được cách thức hoạt động của các đạo quán núi Không Động, Tử Tiêu Thiên Cung và năm tòa đạo quán chi nhánh ngồi tít trên cao, bọn họ có triều đình cung cấp lương thực, còn có đủ loại tài nguyên phong phú.
Mặt khác, các đạo quán tự do vì sinh tồn, cũng chỉ có thể cung cấp bó củi, sản vật núi rừng, và các loại lao động để đổi lấy vật phẩm sinh hoạt cần thiết, bản thân hắn mỗi ngày chặt củi, trừ phần nhỏ tự dùng ra thì còn lại đổi lấy muối và dầu.
Tuy nhiên Quách Tống có phần không hiểu, bọn họ hoàn toàn có thể cõng bó củi hoặc sản vật núi rừng đi huyện Bình Lương bán, nhất định sẽ bán được giá hợp lý hơn so với Tử Tiêu Thiên Cung, còn có thể mua một ít các loại vải vóc hoặc giày.
Chẳng lẽ ở đây còn có ước định gì sao?
Đang lúc suy nghĩ lung tung, phía sau bỗng nhiên truyền tới tiếng nói u ám lạnh lẽo.
- Quả nhiên là cứt chó thối này.
Quách Tống vừa quay đầu lại, chỉ thấy phía sau xuất hiện mười mấy đạo đồng mặc áo bào đen, mỗi người tay cầm trường kiếm, chính là đám trẻ con thường xuyên bắt nạt hắn ở Tiếp Dẫn Viện. Đạo đồng dẫn đầu bộ dạng cao to lực lưỡng, vẻ mặt dữ tợn, miệng nhe răng cười độc ác, đó là Trương Hổ Nhi suýt chút nữa đánh chết tiền thân của hắn.
Trương Hổ Nhi đánh giá Quách Tống từ trên xuống dưới, nhếch miệng quay đầu cười nói với mọi người.
- Tiểu tử này thật sự đi làm ăn mày rồi.
Mọi người cười ầm lên, có người hô lên tiếng quái dị:
- Hình như tăng cân lên rồi, có phải là uống nhiều nước rửa bát quá rồi không.
- Quách Thảo, dập đầu ba cái cho đạo gia, lát nữa đạo gia sẽ thưởng cho ngươi cái xương gà.
- Ha! Ha! Ha!
Tiếng cười của mười tên đạo đồng càng không kiêng kỵ, Quách Tống dường như trở lại thời gian ở Tiếp Dẫn viện.
Quách Tống không thể nhịn được nữa, vô cùng oán hận nhỏ giọng mắng:
- Một đám chó điên!
- Ngươi nói cái gì?
Mặt Trương Hổ Nhi lập tức lạnh lẽo, đẩy mạnh Quách Tống.
- Tên khốn khiếp, chán sống rồi phải không?
- Sư huynh, đánh hắn! Đập nát mũi hắn. - Đám đạo đồng đứng bên cạnh lớn tiếng giật dây.
Thù hận trong lòng Quách Tống bỗng nhiên bùng lên, tuy rằng Trương Hổ Nhi đánh tiền thân của hắn, nhưng loại đau đớn thống khổ này lại in sâu trong trí nhớ của hắn.
Trương Hổ Nhi luyện võ một tháng, trong lòng đã không kìm nén được, nếu ‘vật giúp luyện’ đưa đến cửa, vậy chỉ có thể trách hắn đáng đời.
Hắn ta cười dữ tợn một tiếng, xiết chặt nắm tay, đánh một quyền mạnh vào mặt Quách Tống, một quyền này đánh cực kỳ cứng rắn mãnh liệt, nếu bị đánh trúng, xương mũi nhất định sẽ bị đánh nát.
Đạo đồng xung quanh thét lên kinh sợ, trong ánh mắt mỗi người đều trở nên hưng phấn, bọn họ vô cùng mong đợi tái diễn màn đánh nhau hơn một tháng trước.
Quách Tống theo bản năng nhanh chóng lùi về phía sau một bước, đây là bộ pháp Cam Vũ dạy hắn, giống như lúc hắn chuẩn bị chẻ củi, động tác cực nhanh. Quyền này Trương Hổ Nhi đánh hụt, không để hắn ta phản ứng kịp, nắm đấm của Quách Tống đã đến trước mặt hắn ta.
“Bịch!
”
Quyền này cứng rắn đánh vào mũi Trương Hổ Nhi, giống như lúc Quách Tống chẻ củi, một đao chuẩn xác không sai bổ xuống, ra quyền hết lực.
Trương Hổ Nhi kêu thảm một tiếng, che cái mũi ngửa mặt ngã xuống đất, máu mũi phun ra.