Các đạo đồng khác sợ ngây người, bỗng nhiên có người hét lớn một tiếng:
- Đánh chết tên khốn kiếp này!
Mọi người đều nâng thiết kiếm trong tay đổ ập xuống đánh về phía Quách Tống. Thiết kiếm của bọn họ mặc dù không có uy phong nhưng dưới thế kiếm hỗn loạn ẩu đả như thế này, những cái mạng nhỏ đều sẽ giống nhau, rất dễ mất mạng.
Máu nóng của Quách Tống dâng lên tận đỉnh đầu, hắn rút từ sau lưng ra một cây đao bổ củi hét lớn một tiếng, đánh bổ tới nhóm đạo đồng.
“Keng keng! Keng keng!
”
Mấy thanh kiếm trước mặt bị đao bổ củi đánh bay, chúng đạo đồng nhìn vẻ mặt của Quách Tống dữ tợn giống như hổ điên đều sợ tới mức lui hết về phía sau.
Lúc này chỉ có 1 phương sĩ đạo đồng luyện kiếm mặc áo bào đỏ ở phía xa phẫn nộ quát:
- Ai dám làm càn ở Huyền Hổ Cung, các ngươi còn không mau đi bắt hắn!
Vài tên đạo sĩ trẻ tuổi ở bên cạnh xem náo nhiệt lập tức đánh tới hướng Quách Tống.
Ngay trong lúc cấp bách, đột nhiên có một bóng xám lao đến một phen ôm lấy Quách Tống rồi chạy như điên ra ngoài.
Người tới chính là Cam Vũ, y dùng thiết bài ở phòng bếp Huyền Hổ Cung đổi nửa cân muối, quay trở về tìm Quách Tống vừa lúc thấy mấy tên đạo sĩ lao tới bắt Quách Tống.
Trong lòng y căng thẳng, liều lĩnh lao đến.
- Sư huynh, huynh tự chạy trước đi!
Quách Tống bị y vác trên vai xóc nẩy, thật sự khó chịu.
- Đừng nói nhảm, đệ chạy không lại với bọn họ đâu.
Cam Vũ ngựa quen đường cũ lướt nhanh như gió lớn vọt tới trước tường cao ở hậu viện, y không dừng bước, khiêng Quách Tống đạp vài bước lên tường, thân mình đã đến giữa không trung, chỉ thấy tay trái y vung móc sắt lên, đã chuẩn xác móc vào bức tường ở bên cạnh.
Lúc này bốn gã đạo sĩ đã đuổi tới bên ngoài vài chục bước, giơ tay lên đánh ra 2 quả đạn đá bay thẳng đến 2 chân của Cam Vũ.
Quách Tống ở trên vai của Cam Vũ thấy rõ ràng liền khẩn trương nói:
- Phía sau có đánh lén...
.
Không đợi hắn nói xong, đai lưng của Cam Vũ đã bay ra biến thành dây côn, trái phải đều cản hết, đánh bay hai quả đạn đá ra ngoài.
- Hảo công phu!
Quách Tống không kìm nổi cất tiếng khen ngợi.
Thân thể của y nhoáng lên một cái, Cam Vũ đã nhảy xuống bên ngoài tường, Quách Tống chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, chờ khi hắn kịp phản ứng lại thì hai chân đã chạm đất.
- Chạy mau!
Cam Vũ kéo hắn một phen, hai người căng chân chạy về, trong nháy mắt đã chui vào rừng cây.
Vài tên đạo sĩ đứng ở đầu tường nhìn thấy bọn họ chạy vào rừng cây chỉ thấp giọng mắng vài câu, không hề đuổi theo.
Cam Vũ kéo Quách Tống chạy một hơi ra ngoài hai dặm, thấy mấy tên đạo sĩ không hề đuổi theo hắn, lúc này mới dừng bước để thở.
- Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa bị bọn chúng bắt được, đám tạp mao này vô cùng hung ác, rơi vào tay bọn chúng không chết cũng bị bọn chúng lột da.
Quách Tống cũng mệt mỏi thở không ra hơi, hắn áy náy nói:
- Hôm nay.
.
. Liên luỵ.
.
.
. Liên luỵ sư huynh rồi.
- Nói gì vậy, đệ là sư đệ của ta, sao ta lại để cho đệ rơi vào tay bọn họ được.
Trong lòng Quách Tống cảm động, giơ ngón tay cái lên khen từ đáy lòng:
- Võ nghệ của sư huynh quả thực cao minh cực kỳ.
Cam Vũ mặt đỏ lên, đầu lắc như trống bỏi:
- Đó là đệ chưa thấy qua người có võ nghệ cao cường chân chính, trước khi đệ đến, sư phụ có bốn người đệ tử, võ nghệ của ta tốt hơn một chút so với Đại sư huynh, nhưng còn kém xa Nhị sư huynh và Tam sư huynh, hơn nữa Nhị sư huynh có võ nghệ cao cường nhất, nếu hôm nay có huynh ấy ở đây chúng ta căn bản không cần phải chạy trốn chật vật như vậy.
Quách Tống thở dài nói:
- Nếu ta có võ công cũng sẽ không bị nhục.
Cam Vũ cười nói:
- Đệ cho là sư phụ tìm đệ, chỉ là muốn cho đệ học đạo sao? Bốn người chúng ta đều không đủ tư chất, kế thừa bát y của sư phụ chỉ có thể dựa vào đệ thôi.
Hai người lên đường nhỏ, Quách Tống rốt cuộc cũng thở lại bình thường, hắn nghĩ đến một chuyện làm người ta lo lắng, hỏi Cam Vũ:
- Về sau có khi nào bọn chúng không mua củi của chúng ta nữa không?
Cam Vũ nhướng mày:
- Đệ yên tâm, bọn họ sẽ không vì việc nhỏ ấy mà phá hỏng quy củ, bọn họ không mua củi thì ta đi vào trong trấn bán, đỡ phải chịu để bọn họ bóc lột.
Y thật cẩn thận lấy cái bao vải từ trong ngực ra, bên trong là cái bọc giấy nhỏ, được quấn ba tầng trong ba vòng ngoài.
- Cái này là từ ba trăm cân củi đổi lấy được.
- Xem ra bọn họ bóc lột nhiều lắm, mới được nửa cân muối, từng ấy muối không đủ ăn, ngày mai ta còn phải đến một chuyến, ngày mốt lại đến đổi chút dầu, đệ đừng tới nữa.
Quách Tống biết rằng đây là quy củ của núi Không Động, không phải hắn có thể thay đổi là thay đổi, lại hỏi:
- Ngày mai lại đến, bọn họ sẽ không làm khó sư huynh chứ?
- Ta không đi Huyền Hổ Cung là được, đi Bắc Đài Thanh Ngưu quán và Bạch Dương quán, đều giống nhau.
Quách Tống yên lặng gật đầu, Cam Vũ chỉ một tảng đá lớn bên cạnh nói:
- Chúng ta ngồi xuống nghỉ một lát, uống miếng nước!
Hai người ngồi xuống, Cam Vũ đưa hồ lô đựng nước cho Quách Tống, Quách Tống uống ừng ực mấy ngụm, lại đưa cho sư huynh.
- Sư huynh, huynh tính cả đời làm đạo sĩ sao? - Quách Tống hỏi.
Cam Vũ khẽ mỉm cười:
- Ngoại trừ Đại sư huynh, ba người chúng ta chưa từng học qua một quyển sách kinh văn, làm sao có thể vẫn làm đạo sĩ, vào thời cơ chín muồi, sư phụ sẽ để chúng ta xuống núi, ra đi trở thành thuận theo trời đất.
- Sư huynh, sau này huynh muốn làm cái gì?
Cam Vũ ngẫm nghĩ một lát cười nói:
- Giấc mộng của ta là trở thành Kinh Kha, chỉ có cách này mới trở thành thích khách nổi tiếng thiên hạ.
Cam Vũ đang nhìn bầu trời, trong mắt tràn đầy khát khao, chậm rãi nói:
- “Khách nước Triệu phất phơ giải mũ
Gươm Ngô câu rực rỡ tuyết sương
Long lanh yên bạc trên đường
Chập chờn như thể muôn ngàn sao bay
Trong mười bước giết người bén nhạy
Nghìn dặm xa vùng vẫy mà chi
Việc xong rũ áo ra đi
Xoá nhòa thân thế, kể gì tiếng tăm.
”
Đây là thơ sư phụ dạy ta, cũng là giấc mộng cả đời của ta.
***
Đúng lúc hoàng hôn hai người về tới Thanh Hư cung, Quách Tống lại bất ngờ trông thấy Nhị sư huynh Cam Vân quỳ gối trước cửa phòng sư phụ, trên người y lưng đeo một bọc nhỏ đựng y phục, dường như sắp đi xa nhà.
- Sư phụ, đồ nhi đi đây, xin người bảo trọng!
- Ngươi vẫn nói nhảm nhiều như vậy, còn không mau đi!
Trong phòng truyền đến giọng nói không kiên nhẫn của Mộc chân nhân.
Cam Vân rưng rưng dập đầu lạy ba cái, đứng dậy đi đến trước mặt Cam Vũ và Quách Tống:
- Lão Tứ, về sau phải làm phiền đệ chăm sóc sư phụ rồi.
Cam Vũ vẻ mặt hâm mộ hỏi:
- Sư huynh còn trở lại không?
- Có lẽ vài năm sẽ trở về, có lẽ sẽ không trở lại, sư phụ nói, đều xem cơ duyên vậy.
Cam Vân lại vỗ vỗ vai Quách Tống:
- Tiểu sư đệ, bảo trọng!
Nói xong y mở cửa ra đi nhanh xuống dưới chân núi.
Quách Tống nhìn bóng y đi xa, không hiểu hỏi:
- Nhị sư huynh đi đâu thế?
- Sư phụ để huynh ấy xuống núi, haizz… Khi nào thì mới đến lượt ta! - Cam Vũ phiền muộn thở dài.
***
Đến đêm, Quách Tống làm sao cũng không ngủ được, hắn nhớ lại những chuyện đã xảy ra ban ngày.
Hắn không tài nào nghĩ ra, mình mới bổ củi một tháng không ngờ có thể đả thương Trương Hổ Nhi, phương diện này nguyên nhân có thể là Trương Hổ Nhi khinh địch, nhưng quan trọng hơn là, thân pháp của mình rất nhanh, ra quyền cũng mau, khí lực rõ ràng cũng tăng mạnh.
Nhưng.
.
. Lúc này mới một tháng mà! Chỉ dựa vào hai chiêu thức thủ pháp và bộ pháp Tứ sư huynh dạy hắn không có khả năng công hiệu tốt như vậy, chẳng lẽ nguyên nhân là mỗi ngày đều ngồi thiền? Hay là mình ăn linh đan diệu dược gì?
Nghĩ đến linh đan diệu dược, Quách Tống lại nghĩ tới một chuyện, dường như mỗi ngày cơm hắn ăn không giống các sư huynh cho lắm. Đại sư huynh luôn múc một chén lớn đen sì sì gì đó trong nồi khác cho hắn.
Chẳng lẽ nguyên nhân là ở trong này? Trong lòng hắn giống như mèo cào rất khó chịu, muốn hỏi Tứ sư huynh một chút thì phát hiện y đã ngủ.
Trong lúc suy nghĩ lung tung, Quách Tống cũng mơ mơ màng màng thiếp đi, hắn mơ một giấc mộng, mơ mình trong lúc vô ý phát hiện hang động đá vôi sâu thẳm, mặt trên có hai chữ to "Linh Tịch", trong động ánh sáng lập lòe, không ngờ chất đầy các loại vàng bạc châu báu.
Canh năm, Quách Tống giống như thường lệ, tỉnh dậy ngồi tụng kinh, hít thở bằng tiết tấu độc đáo, đại não liền tiến nhập trạng thái minh tưởng. Bất quá không phải là đạo tu tiên, hắn nghĩ đến vũ trụ, thân thể của mình vô hạn phi thăng bay ra hệ Thái Dương, tự do bay lượn ở hệ ngân hà.
Đứng tấn một canh giờ xong các sư huynh đều trở dậy, Quách Tống chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, tinh thần và thể chất đều đạt đến trạng thái tốt nhất.
Lúc này Đại sư huynh Cam Phong đi tới nói với Quách Tống:
- Đệ đi qua rừng trúc bên kia đi, sư phụ đang ở đó chờ đệ.
- Đệ biết rồi!
Quách Tống cũng không rửa mặt, mang giày vào rồi bước nhanh chạy về hướng rừng trúc.
Khoảng cách giữa rừng trúc và đạo quán xa chừng hai trăm bước, đất chiếm ước chừng hơn mười mẫu, thân trúc tươi tốt, thanh tĩnh sâu thẳm, phía trước rừng trúc có một ít đất trồng rau, Mộc Chân Tử đã đứng đây chờ từ lâu.