CHƯƠNG BỊ LẶP, MỜI CÁC ĐẠO HỮU ĐỌC CHƯƠNG TIẾP THEO
Tế Cẩu thấy vậy thì sợ hãi: "Mày, mày muốn làm gì?"
Phương Tri Hành nghiêm túc nói: "Ra ngoài dắt theo chó mà không thắt dây, đúng là không có đạo đức.
"
"Cút đi!
"
Tế Cẩu kiên quyết từ chối, nó tuyệt đối không thể dễ dàng để một sợi dây thừng buộc lên trên cổ mình được.
Phương Tri Hành cười nhạt, lắc lư thòng lọng, khuyên nhủ: "Điều này không trách tao được, ai bảo mày đáng chú ý như vậy chứ.
"
Tế Cẩu nhe răng nói: "Hay là mày giết tao đi, xách một lỗ tai của tao đi theo là được.
"
Phương Tri Hành lắc đầu nói: "Sao tao có thể nỡ lòng hại mày được? Đại trượng phu co được dãn được, mày chịu ấm ức chút nha.
"
Cả người của Tế Cẩu nổi da gà.
Chỉ chốc lát, Phương Tri Hành nghênh ngang đi trên đường cái, còn rất hăng hái.
Cậu dắt một con cự lang trong tay, ủ rũ đi theo ở phía sau, trên gương mặt chó toàn là xấu hổ.
Một lát sau…
Bọn họ đi vào một tửu lâu, ngồi xuống ở đại sảnh, gọi một bàn rượu và thức ăn phong phú.
" y da, thì ra các ngươi ở nơi này.
"
Một thiếu niên đột nhiên chạy đến trước bàn, lau mồ hôi nóng ở trên trán, ngồi xuống không coi ai ra gì.
Phương Tri Hành run sợ, Tế Cẩu thì trừng lớn mắt chó, biểu cảm của Vương Giai Vân cũng cứng đờ.
Thiếu niên của Huyết Phủ bang lần nữa xuất hiện như giòi trong xương, như bóng với hình.
Phương Tri Hành đặt đũa xuống, cậu thản nhiên hỏi: "Tôn giá rốt cuộc là thần thánh phương nào?"
Niên thiếu gãi đầu, cười ngây ngô nói: "Tiểu gia không có đại danh, bang chủ đặt cho ta cái tên là ‘Tiểu Phủ Đầu’.
"
Phương Tri Hành hơi im lặng, sau đó bình tĩnh nói: "Tiểu Phủ Đầu, người quang minh không nói lời mờ ám, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"
Thiếu niên nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng, cười nói: "Ta không muốn thế nào cả, chỉ là muốn đi với các ngươi thôi.
"
Phương Tri Hành không nói bất kỳ từ nào cả, cậu lặng lẽ cầm đũa lên, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.
Tế Cẩu thấy thế thì truyền âm đến : "Thằng nhãi này quá quỷ dị, hắn là cao thủ võ lâm à?"
Phương Tri Hành trả lời: "Không biết, Đồng Tử Xích Huyết của ta không nhìn thấu hắn.
"
Tế Cẩu sợ hãi, cạn lời: "Móa nó, đang đi yên lành, sao đột nhiên lại chọc phải nhân vật này rồi?"
Tiểu Phủ Đầu nghiêng đầu, vẻ mặt si ngốc nhìn Vương Giai Vân, thấy hàng mi thanh tú của Vương Giai Vân nhíu chặt thì cả người không được tự nhiên.
Phương Tri Hành đột nhiên mở miệng nói: "Đêm nay chúng ta ở lại trong thành đi.
"
Vương Giai Vân vội vàng đáp lại: "Được thôi đại hiệp, ta nghe nói khách điếm tốt nhất trong thành là 'Thúy Trúc các' đấy.
"
Phương Tri Hành gật đầu đáp: "Được, cứ ở đấy đi.
"
Một lát sau, Phương Tri Hành ăn uống no đủ thì dắt lấy Tế Cẩu đi ra khỏi tửu lâu.
Vương Giai Vân và Tiểu Phủ Đầu nhắm mắt theo đuôi.
Không lâu sau, bọn họ tìm thấy Thúy Trúc các, thuận lợi vào ở.
Phương Tri Hành thuê 3 phòng, đặc biệt cho Tiểu Phủ Đầu một phòng.
Đóng kín cửa.
Phương Tri Hành ngồi trên ghế, nhắm mắt suy tư.
Tế Cẩu ngồi bên cạnh cậu, trong đầu buồn bực suy xét.
Sau một lúc lâu, Phương Tri Hành mở mắt ra.
Tế Cẩu vội vàng hỏi: "Nói thế nào nhỉ? Hay là tao sẽ dứt khoát đi thử nội tình của Tiểu Phủ Đầu, cắn chết hắn, thấy thế nào?"
Phương Tri Hành kiên quyết lắc đầu: "Không, làm như vậy quá mạo hiểm, lỡ như hắn thật sự là cao thủ ngất trời, chẳng phải chúng ta sẽ toang à.
"
Tế Cẩu cuống cuồng nói: "Vậy có thể làm gì được, cứ để hắn mặt dày bám lấy như vậy à?"
Phương Tri Hành đứng lên, trầm ngâm nói: "Mày canh giữ ở nơi này đi, tao ra ngoài xem xem.
"
"...
. Thôi được.
"
Tế Cẩu bất đắc dĩ đáp lại.
Phương Tri Hành đi đến trước quầy, dò hỏi tiểu nhị khách điếm một chuyện, đợi sau khi có được đáp án lại bảo tiểu nhị khách điếm thuê một chiếc xe ngựa giúp cậu.
Xe ngựa đến rất nhanh.
Phương Tri Hành ngồi vào trong xe ngựa, báo một địa chỉ.
Phu xe điều khiển xe đi nhanh về phía trước.
Khoảng nửa tiếng sau, màn đêm mới buông xuống.
Xe ngựa chậm rãi dừng trước một phân đường.
Phương Tri Hành bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn, trên tấm bảng viết 3 chữ lớn với nước sơn màu vàng kim là "Huyết Phủ bang".
"Là ai vậy?"
4 đại hán vạm vỡ đứng trước cửa có bờ ngực phẳng lộ nhũ, rất là uy phong.
Phương Tri Hành không nói nhảm, cậu đi đến trước sư tử đá trước cửa, vỗ tay nhẹ.
4 đại hán vạm vỡ nhìn cậu một cách khó hiểu.
Giây sau đó, ầm ầm ầm!
Sư tử đá đột nhiên tan vỡ rơi lả tả, hóa thành đống đá vụn.
"A…"
Hô hấp của 4 đại hán vạm vỡ ngưng trệ, hoảng sợ muốn chết.
Lúc này Phương Tri Hành mới lên tiếng nói: "Ta muốn gặp bang chủ của các ngươi.
"
"Xin, xin đợi chút!
" Một người trong số đó nhanh chóng xoay người chạy vào trong như điên.
Không bao lâu sau, tạch tạch tạch, tiếng bước chân lộn xộn truyền đến.
Có hơn 10 người bước ra từ cửa lớn, ai nấy đều cầm búa, có búa Tuyên Hoa, cũng có búa cán dài, búa cán ngắn.
Người được mọi người bảo vệ xung quanh là một ông già hơn 60 tuổi, tóc hoa râm, vóc người to lớn mạnh mẽ, mặc cẩm bào màu đỏ tươi.