Sau khi tiến Trúc Cơ thành công Ninh Hinh dành mấy tháng để làm quen với vận dụng linh lực. Không tệ, mỗi lần thăng cấp lên thì thực lực cũng có chênh lệch rất lớn, Ninh Hinh cảm giác nàng có thể trong nháy mắt giết chết Yêu thú tam giai rồi, xem ra đánh chết được Yêu thú ngũ giai trong Bí cảnh Linh Lung là may mắn của nàng.
"Ninh Hinh, chúc mừng, ngươi hiện tại đã là tu sĩ Trúc Cơ rồi.
" Mục Thủy Lam chân thành nói.
"Yên tâm, hiện tại ngươi không phải Luyện khí đại viên mãn sao, nhưng mà ta nói cho ngươi biết, ngươi không thể ăn Trúc Cơ đan, sư phụ ta nói làm vậy đối với tu luyện về sau không tốt, nên thuận theo tự nhiên lên Trúc Cơ, khả năng là khá mất thời gian, nhưng về sau thì lại càng có lợi.
"
"Đừng lo lắng, lời ngươi nói ta đều nhớ kỹ rồi, sẽ không ăn đan dược để tăng tu vi.
"
"Ừ, biết được thì tốt.
"
Khi tích linh lực lên Trúc Cơ, Ninh Hinh đã hấp thụ rất nhiều linh lực, ngoại trừ dùng cho Trúc Cơ, thì còn lại đều là dùng cho thần thức và hồn lực, hiện tại Ninh Hinh đã tu luyện Thần Hồn quyết đến tầng hai, thần thức của nàng so với tu sĩ cùng cấp cao hơn một bậc, còn lực công kích gì gì đó nàng còn chưa phát hiện ra; hồn lực thì tác dụng của nó Ninh Hinh không rõ ràng lắm, hình như không có tác dụng. Còn có một phần linh lực, nàng cảm thấy nó đã bị cái hắc đỉnh trong đan điền hấp thu rồi, nàng đã hỏi qua Đạo quân Thanh Mộc, người nói không có hại.
Trải nghiệm ở Bí cảnh Linh Lung khiến Ninh Hinh biết rằng nàng rất thiếu kinh nghiệm chiến đấu, cũng không hiểu rõ các tu sĩ khác lắm, cho nên nàng quyết định thừa dịp Trúc Cơ thành công trở về nhà rồi thuận tiện đi ra ngoài rèn luyện.
"Sư phụ, ta muốn xuất môn rèn luyện, người thấy được không?" Ninh Hinh thấp giọng hỏi Đạo quân Thanh Mộc.
"Ngươi nên rèn luyện nhiều một chút, đây là đan dược ngũ phẩm trở xuống, sau này ngươi xem ta chế đan dược ngũ phẩm, hy vọng lúc ngươi trở lại sẽ là một Luyện đan sư Ngũ phẩm.
"
"Đã rõ, sư phụ.
” Đối với nàng có lòng tin vậy à.
"Trước khi ra ngoài đến động phủ của ta, ta sẽ chuẩn bị một số thứ cho ngươi"
"Cảm ơn sư phụ" Ninh Hinh vui vẻ nói.
Sau khi thông báo cho Lâm Lạc, hắn biết nàng sẽ về nhà, thuận tiện xuống núi rèn luyện, ngày về cũng chưa xác định, Lâm Lạc đưa cho Ninh Hinh một khối ngọc bội khác, đây là ngọc bội phòng ngự, có thể liên tục cản mười đòn công kích của tu sĩ Kim Đan hậu kỳ. Nàng cũng không khách khí với Lâm Lạc, đưa cho hắn một vò rượu Linh dược do Ninh Hinh ủ ra, đây là thứ tiêu biểu cho sự thành danh của nàng về sau. Sau khi uống nó có thể nhanh chóng chữa lành vết thương trên cơ thể mà không có bất kỳ tác dụng phụ nào, ngược lại còn mạnh hơn.
Trước khi trở về nhà, nàng vẫn phải nói một tiếng với đệ đệ nên Ninh Hinh đã đi đến Bảo Khí phong.
Những đệ tử này nên xưng hô như thế nào đây? Ninh Hinh nghĩ đến rối rắm.
"Này, ai vậy, ngươi đang làm gì, nếu không có việc gì thì nhanh lên" Một giọng nói ngạo mạn vang lên. Lần này nàng không có thay đổi dung mạo, cũng không mặc đồng phục đệ tử, xem ra rất nhiều đệ tử của Thiên Nhất tông không biết nàng.
Ninh Hinh quay lại và nhìn một nhóm người đang đi về phía nàng.
"Này, nói ngươi đấy, làm cái gì, ngươi không thể tùy tiện ra vào nội phong được.
" Vẫn chính là tu sĩ kiêu ngạo vừa rồi.
"Ta ra vào không được, vậy thì ai mới được? Loại như ngươi à?” Ninh Hinh nhàn nhạt hỏi.
"Ngươi...
. ngươi.
.
.
" Tu sĩ ngạo mạn kia có lẽ không ngờ Ninh Hinh sẽ tranh luậnvới hắn, cả buổi hắn cũng không nói nên lời.
“Thẩm Thông, đừng nói chuyện vô nghĩa với loại người này, cứ đánh đi.
" Giọng nói của một nam tu sĩ trẻ tuổi khác vang lên.
"Ừ, Ninh Hạo, ngươi nói đúng.
"
Tên tu sĩ ngạo mạn kêu tên kia đánh nàng chính là Ninh Hạo, Ninh Hinh cẩn thận nhìn hắn, năm năm không gặp, hắn so với lúc còn nhỏ có chút thay đổi, khuôn mặt nở ra, rõ ràng lớn lên thành một mỹ nam, không nhìn kỹ thì có lẽ Ninh Hinh thật sự không biết người trước mặt chính là tên kiêu ngạo đến từ Mục phủ, Ninh Hạo.
Nhìn Ninh Hinh chằm chằm vào Ninh Hạo, gã kia lập tức hét lên: "Ngươi đang nhìn cái gì vậy? Chưa từng thấy qua mỹ nam sao, nhìn qua chắc ngươi cũng chẳng có thân phận gì.
”
"Được nha Mục Ninh Hạo, mấy năm rồi không gặp, xung quanh còn có cả chân chó nữa.
" Ninh Hinh giễu cợt nhìn Ninh Hạo.
Nghe Ninh Hinh nói, Mục Ninh Hạo cẩn thận nhìn nàng, sau đó nhảy dựng lên: "Là ngươi, Mục Ninh Hinh, ngươi dám bước ra khỏi Vân Hải phong rồi hả? Ở đây làm gì?" Ninh Hinh là một trong số ít người có thể khiến tâm tình của hắn thay đổi.
"Đây là nhà ngươi? Ta đi nơi nào ngươi quản làm gì, nhìn bề ngoài có vẻ ngươi sống không tệ, đúng là cáo mượn oai hùm rất thuần thục.
” Ninh Hinh vừa nói vừa nhìn tu sĩ Thẩm Thông kiêu ngạo kia.
Thẩm Thông nghe Ninh Hinh và Ninh Hạo nói chuyện, hắn làm sao không biết vị này chính là sư tổ nhỏ tuổi nhất Thiên Nhất tông, bây giờ trong lòng hắn cảm thấy hối hận, tại sao lại đắc tội với nàng? Hắn chỉ cầu nàng không để ý đến mình, hắn đi theo Mục Ninh Hạo mấy năm, tự nhiên nghe được uy danh của đích tiểu thư Mục gia.
Cuối cùng, các tu sĩ ở Bảo Khí phong thấy Ninh Hạo gây chuyện liền gọi Ninh Ý tới.
"Tỷ tỷ, sao ngươi lại đến đây?"
"Ta không thể đến Bảo Khí phong sao?"
"Đương nhiên có thể, đi thôi, đi tới động phủ của ta.
" Hắn không để ý tới những người khác, kéo Ninh Hinh đi.
"Đây là tỷ tỷ của Ninh Ý?"
"Chúng ta có nên gọi nàng là tiểu sư tổ không?"
"Hai tỷ đệ họ lớn lên thật giống nhau.
"
"Đúng vậy, bọn họ đều là tuấn nam mỹ nữ, người Mục gia đúng là rất đẹp, vị này ở Vân Hải phong mười năm không xuất hiện, lần này đi ra ngoài là vì sự tình gì đây?”
Nhìn mọi người xung quanh đang bàn tán về tỷ đệ Ninh Hinh, Ninh Hạo tức giận xắn tay áo trực tiếp rời đi, thậm chí hắn còn quên mất mình đang làm gì ở Bảo Kỳ Phong.
"Ta muốn xuất môn rèn luyện, trước khi ra ngoài liền đến gặp đệ. Nhân tiện, lần trước ta nhờ đệ nhờ cậy Viêm Dương sư tổ luyện giúp ta pháp khí phi hành, thế nào rồi?” Ninh Hinh nói.
"Đây là pháp khí phi hành tỷ muốn.
" Pháp khí phi hành là dựa theo yêu cầu của Ninh Hinh mà luyện chế, tốc độ phải nhanh và khả năng phòng ngự phải tốt.
"Pháp khí phi hành này Viêm Dương sư tổ luyện trong ba tháng, phía trên có khắc trận pháp Phòng Ngự lục phẩm, có thể ngăn cản công kích của tu sĩ Kim Đan, tốc độ cũng rất nhanh, có thể so sánh với tốc độ của tu sĩ Kim Đan, hình dáng cũng được luyện theo yêu cầu của tỷ, tỷ phải cảm tạ Viêm Dương sư tổ rồi.
" Ninh Ý nói.
"Đúng vậy, đây là hai vò rượu Linh dược, ngươi giúp ta đưa hắn.
” Ninh Hinh lấy ra hai vò rượu đưa cho Ninh Ý.
"Không biết lần này ta sẽ ra ngoài bao lâu. Đây là đan dược ta chuẩn bị cho ngươi để mở rộng gan mạch. Nếu hết đan dược, ngươi phải tự mình đi thu thập. Tắm thuốc không được gián đoạn, biết không?” Nhìn cách điều chế thuốc tắm, Ninh Ý ước chừng đếm được hơn hai trăm loại, mỗi loại có thời hạn cũng khác nhau. Hắn đột nhiên không muốn tỷ tỷ ra ngoài rèn luyện nữa, muốn hắn thu thập nhiều linh dược như vậy, cần bao lâu mới có thể thu thập xong đây?
"Tỷ tỷ, ngươi không phải ngươi thiếu ta Linh tửu sao?" Nhìn tiểu đệ xong tâm tình của Ninh Hinh không tệ.
"Thiếu ai chứ không thể thiếu ngươi, rượu Linh dược hiện tại ngươi vẫn chưa thể uống, trong đó ta có thêm Linh dược cao cấp vào nên ngươi không hấp thu được. Những vò rượu Linh quả này là chuẩn bị cho ngươi, cái nào bổ sung linh lực, cái nào chữa thương ta đều ghi chú rõ đấy, chính ngươi tự xem đi. Đan dược thì ăn ít lại.
”
“Ta biết rồi, tỷ tỷ.
" Ninh Ý rất thích uống rượu Linh quả do tỷ tỷ ủ, lần trước hắn uống cũng không để ý, liền báo cho Tam sư huynh biết, sau đó bị hắn lấy đi rất nhiều, về sau Đại sư huynh và Nhị sư huynh cũng phát hiện ra, lại lấy đi tiếp. Lần này coi như Ninh Hinh không đến thì hắn cũng tới tìm nàng, bởi vì dễ bị sư huynh lấy mất nên hắn giấu rất kỹ, bằng không không thể uống lâu được. Hắn hiện tại ở Bảo Khí phong bị các sư huynh sư tỷ phía trên nhìn chằm chằm, đây là muốn lừa rượu trên người hắn uống đây mà.