Khi rời Mục gia nàng mười bốn tuổi, hiện tại lần nữa trở về Dương Thành, Ninh Hinh đã hai mươi tuổi. Ninh Hinh dạo bước trên đường Dương thành, nơi này vẫn phồn hoa náo nhiệt như thuở nhỏ. Sau khi dạo quanh Dương thành một lúc, nàng liền trở về Mục gia.
Đứng ngoài cửa lớn Mục phủ, Ninh Hinh càng xúc động hơn khi nhìn lại ngôi nhà mình từng quen thuộc. Vừa tiến vào cửa, thủ vệ tới ngăn nàng lại, Ninh Hinh xua tay đẩy thủ vệ ra, trong nháy mắt nàng đã cách xa hắn cả trăm thước.
"Ta là Mục Ninh Hinh.
" Nói xong những lời này, nàng đã khuất tầm mắt của thủ vệ.
“Oa, nàng là đích tiểu thư Mục gia”
“Thân thủ của tiểu thư thật tốt a!
”
“Đúng vậy, nàng là đích tiểu thư Mục gia, Mục Ninh Hinh.
" Mục Cường nói, nhìn về phía mà thanh ảnh đã biến mất.
"Cường Tử, ngươi vốn là người hầu riêng của thiếu gia. Ngươi có thấy tiểu thư chưa? Giữa nàng và tiểu thư Ninh Nguyệt, ai lợi hại hơn, ai xinh đẹp hơn?" Nhìn xem ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh, Mục Cương mới nói”
"Mỗi người đều có cái nổi bật riêng. Tiểu thư Hinh nhi từ nhỏ đã rất thông minh.
" Mục Cường không nói thêm gì nữa.
"Nương, con về rồi.
" Ninh Hinh vừa đến trước cửa Ngô Đồng uyển của mẫu thân La Tĩnh, La Tĩnh rất nhanh liền đi ra khỏi nhà.
"Hinh nhi của nươmg trở về rồi.
"
"Nương, con nhớ người quá!
" Ninh Hinh lao vào vòng tay của La Tĩnh thì thầm.
"Nương cũng nhớ ngươi, để ta nhìn xem Hinh nhi đã lớn như thế nào rồi.
" Nghe xong lời nói của La Tĩnh, Hinh nhi xoay qua xoay lại trước mặt La Tĩnh, nàng nói một cách nghiêm túc: "Nương, người xem nữ nhi của người có đẹp như tiên không?"
Mặc bộ y phục xanh, sắc mặt như ngọc, thần thái vô cùng nhàn nhã, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía trước, má đào mỉm cười, La Tĩnh thực sự không thốt nên lời, toàn thân nữ nhi nàng tràn đây linh khí.
“Nữ nhi của ta đúng là trời sinh hiền tài chi nhân”
“Con tự nhiên là tốt, ai bảo ta có một vị mẫu thân mỹ nhân chứ.
”
"Ngươi vẫn bướng bỉnh nhỉ.
"
"Con nào có, nữ nhi chỉ nói sự thật thôi.
"
"Tiểu thư nói không sai, cái này là mẫu thân có nữ nhi tất có.
” Bà vú bên cạnh nói.
"Haha, nơi đây vẫn là có người nói thật. Trong mắt ta nương là đẹp nhất, không ai có thể so sánh được với nàng. Đã lâu rồi không gặp? Người và Mục Cường ca có khỏe không?” Ninh Hinh tiếp tục hỏi.
"Tốt, chúng ta đều rất tốt, Cường ca của ngươi bây giờ đang gác cửa Mục phủ đấy, ngươi không thấy hắn sao?"
"À? Ta vội vàng quá nên không để ý.
"
"Hinh nhi, ngươi đã gặp tộc trưởng và phụ thân của ngươi chưa?”
"Con bận gặp người...
.
"
"Ngươi, vẫn như thế này, ta cùng ngươi đi gặp tộc trưởng"
"Ồ, được rồi .
.
.
.
"
Đi đến ngoại viện của tộc trưởng, "Quản gia thông báo với tộc trưởng một chút, ta mang theo Ninh Hinh đến bái kiến.
"
"Được rồi phu nhân đợi một lát.
" Một lúc sau hắn đã quay trở lại nói: "Phu nhân, tiểu thư, tộc trưởng mời các ngươi vào.
"
"Ninh bái kiến gia gia.
"
"Được, Hinh nhi đã Trúc Cơ rồi, thật đáng mừng nha, hai ngày nữa gia gia tổ chức tiệc chúc mừng ngươi.
"
"Cảm ơn gia gia, nhưng người cũng biết ta đấy, ta không thích mấy tình huống như vậy, nếu người muốn ban thưởng cho ta.
.
.
. người có thể ban cho ta một bảo bối nha, hoặc là cho ta vào Tàng Thư lâu tầng bảy nhìn xem.
" Ninh Hinh cười hì hì nói với tộc trưởng Mục gia.
“Ngươi đấy, chỉ nhớ thương đồ vật của gia gia.
”
“Ai bảo đồ của gia gia tốt chứ?’
“Gia gia cho phép ngươi đến Tàng Bảo các lấy một thứ thế nào?
“Hinh nhi cảm ơn gia gia.
”
Ngày thứ hai sau khi trở lại Mục gia, Ninh Hinh được đi tới Tàng Bảo các của Mục gia, lựa chọn hồi lâu, nàng đã chọn được một hạt châu. Đừng xem nhẹ hạt châu này, đây là Tụ Linh châu cấp cao, nó chẳng những có thể tích trữ linh khí chung quanh mà dung lượng chứa linh khí của nó tương đương với dung lượng chứa linh khí của một tu sĩ Nguyên Anh. Ninh Hinh bình thường tu luyện cần nhiều linh khí, cho nên Tụ Linh châu này vô cùng phù hợp với nàng. Trên người nàng đã có một cái giống như cái này, đó là quà gặp mặt của một tu sĩ Hóa Thần khác ở Thiên Nhất tông tặng cho. Ninh Hinh cảm thấy những thứ khác đối với mình đều không có tác dụng, nhưng dù sao có thêm linh lực cũng không có hại gì, vì thế nàng chọn hạt tụ linh này.
Khi đến cửa lớn Mục gia, quả nhiên nàng đã nhìn thấy Mục Cường.
“Cường ca.
”
“Tiểu thư, người đã trở về.
”
“Lần trước ta đi qua, ngươi khẳng định cũng chưa thấy ta đi.
”
“Nào có, chỉ là người đi quá nhanh, ta định chào hỏi thì chỉ còn nhìn thấy bóng lưng thôi.
”
“Hiện tại bận không? Chúng ta ra ngoài đi dạo đi.
”
"Được rồi, đợi ta với.
" Sau đó hắn đi đến người gác cửa nói gì đó.
“Đi thôi, hay là đi phố sau nhỉ?”
“Đi nơi nào cũng được, Cường ca, ngươi có biết hiện tại Tiểu Linh như thế nào không?”
“A” Ninh Hinh có chút xấu hổ nhìn Mục Cường.
“Làm sao vậy, nàng xảy ra chuyện gì sao?”
“Tiểu thư người đừng vội, nàng không sao cả, chỉ là năm trước chúng ta đã kết thành đạo lữ.
”
“Hả? Bà vú không nói với ta.
”
"Có thể bà ấy quên.
"
"Vậy cũng tốt, hai người các ngươi từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, chắc chắn rất hiểu đối phương. Sinh hoạt với tu luyện có gặp khó khăn không?"
"Không có, bây giờ chúng ta rất tốt, trong phủ ta có việc làm, Tiểu Linh cũng đã có thể luyện chế một ít đan dược đơn giản, như vậy cuộc sống của chúng ta không có gì khó khăn lắm.
"
"Tốt rồi. Chúng ta đến nhà ngươi xem xem. Như thế nào? Không được sao?"
"Không có, không có, chỉ là.
.
.
"
"Vậy thì đi thôi.
"
Không tận mắt nhìn thấy nơi họ sống nàng không cách nào yên lòng được, Mục Linh đã đi bên nàng từ khi sáu tuổi rồi, khi còn bé cơ bản đều ở cạnh nàng, nàng hi vọng có thể giúp được họ một ít gì đó.
Mục Linh không có ở nhà, Mục cường nói nàng có khả năng ra ngoài bày hàng bán rồi, nhìn hoàn cảnh sinh hoạt của họ, Ninh Hinh cảm thấy rất được, rất chỉnh tề, nàng cho bọn hắn chút đan dược, rượu Linh quả, Linh thạch rồi mới trở về Mục phủ.
Những ngày sau đó Ninh Hinh cùng La Tĩnh uống Linh trà không thì ăn Linh quả, hoặc La Tĩnh sẽ chỉ điểm nàng luyện chế phù. Trong khoảng thời gian này, Ninh Hinh đã gặp qua Mục Dương một lần, Mục Dương nhìn thấy Ninh Hinh tựa hồ không biết nên nói cái gì, tình thế có chút lúng túng, cuối cùng chỉ nói: "Có chuyện gì thì cứ nói với người nhà.
"
“Ừ, ta biết.
”
“Đây là lệnh bài dòng chính Mục gia, về sau ngươi ra ngoài rèn luyện có thể dùng nó để đi vào cửa hàng dưới chướng Mục gia, nhất định sẽ có được tài nguyên tu luyện tốt.
”
“Đa tạ phụ thân.
” Quen thuộc một người xa lạ, hẳn là nói bọn họ đi.
Ninh Hinh ngây ngốc ở Mục gia bảy ngày rồi chuẩn bị rời đi. La Tĩnh cũng đã đưa nàng rất nhiều Linh thạch, cả sách hướng dẫn chế tác Linh phù mà nàng tâm đắc.
”
"Ngươi rảnh thì xem đi, nương thấy thiên phú chế phù của ngươi cũng không tệ lắm.
"
“Con biết rồi, nương cũng đừng quá nhớ chúng ta đấy.
”
“Ngươi đấy, trước khi rời đi thì đến từ biệt gia gia với phụ thân ngươi, biết chưa?”
“Đã biết, nương nhớ uống hai vò rượu Linh dược ta để lại, đừng cho ngươi khác biết .
”
Khi nàng đến nội viện của gia gia thì nhìn thấy Mục Dương cũng ở đó, như vậy cũng tốt, khỏi phải đi thêm một chuyến nữa.
"Ninh Hinh tới rồi.
"
"Bái kiến gia gia, bái kiến phụ thân, gia gia, ta chuẩn bị ra ngoài rèn luyện một chuyến, hôm nay sẽ rời đi.
”
“Được rồi, gia gia không giữ ngươi, tu sĩ nên đi khắp nơi rèn luyện.
”
“Gia gia, đây là rượu Linh dược do chính ta ủ, người bình thường lấy uống nhé.
” Nàng nói rồi đưa cho gia gia một vò rượu Linh dược.
“Phụ thân, đây là rượu Linh quả, ngươi cũng nếm thử nhé.
” Nàng cũng đưa tới cho Mục Dương một vò rượu Linh quả.
“Được, Ninh Hinh thật giỏi, gia gia lại được một vãn bối hiếu kính rồi.
”
“Gia gia, phụ thân bảo trọng, lần sau ta sẽ trở về thăm.
” Nói xong Ninh Hinh rời đi.