Nhìn ba kẻ trước mắt chặn đường nàng, một kẻ đang Trúc Cơ sơ kỳ, hai kẻ còn lại là Trúc Cơ trung kỳ, Ninh Hinh phải mất một lúc mới nhận ra hình như nàng được gặp cướp.
“Các ngươi chặn đường là có ý gì?” Ninh Hinh tận lực tỏ ra thờ ơ, nàng trong thâm thâm vẫn có chút sợ hãi, cũng có chút kích động, đã ở thế giới này lâu như vậy, ngoại trừ cùng Mục Ninh Nguyệt liều mạng chiến đấu thì vẫn chưa từng cùng người nào quyết đấu.
"Có ý gì? Giao túi trữ vật ra đây có lẽ ta còn có thể tha mạng cho ngươi.
” Một trong những nam tu sĩ nói.
“Túi trữ vật của ta, đưa các ngươi làm gì?” Ninh Hinh lập tức trả lời.
"Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, không giao túi trữ vật ra, ta sẽ giết ngươi ngay lập tức.
" Nam tu sĩ gay gắt nói.
"Đại ca đừng, nhìn nàng lớn lên rất xinh đẹp, vui vẻ trước rồi lại giết nàng sau.
" Nam tu sĩ bên cạnh nói, còn đối với Ninh Hinh lộ ra một nụ cười dâm đãng.
Đủ rồi, bây giờ Ninh Hinh đã có thể hiểu được vì sao Tiểu Lục của Đỗ gia lại hận những tu sĩ đã cướp đoạt như vậy, nàng gần như muốn giết chết đối phương rồi đây, nếu trước đó nàng cho rằng giết người có chút gì đó quá đáng thì bây giờ nàng cảm thấy giết chúng mới là vì dân phục vụ, kẻo chúng làm hại người khác.
Ba nam tu sĩ thấy Ninh Hinh không có ý định giao túi trữ vật ra liền trực tiếp tấn công Ninh Hinh. Hừm, hổ không ra uy các ngươi nghĩ ta là con mèo bệnh à?
Vận khởi pháp quyết, Ninh Hinh không ngừng lợi dùng cây cối chung quanh công kích ba nam tu sĩ, từng mảnh lá sắc như lưỡi dao đều bay đến hướng của bọn hắn.
Ba nam tu sĩ ban đầu không lo lắng chuyện này lắm, bọn hắn cho rằng Ninh Hinh chỉ mới Trúc Cơ sơ kỳ, bất quá đánh nhau được một thời gian, bọn hắn mới ý thức được Ninh hinh này khó chơi, linh lực của nàng cứ như vô tận vậy. Cho nên càng về sau những đòn công kích của bọn hắn càng trở nên hung hãn, lúc này Ninh Hinh sử dụng Quy Nhất kiếm, nàng huyễn hóa ra Kiếm trận, không ngừng tấn công về phía ba nam tu sĩ, chỉ một lúc sau trên người họ đã xuất hiện rất nhiều vết thương, theo thời gian trôi qua, ba nam tu sĩ cảm thấy linh lực của mình yếu dần, họ cũng ý thức được Ninh Hinh rất cường đại.
Cuối cùng Ninh Hinh điều khiển Quy Nhất kiếm chém bay ba kẻ đó ngã xuống đất, bọn hắn phun ra một ngụm máu, linh lực cạn kiệt, sắc mặt trở nên khó coi.
"Đạo hữu, chúng ta sai rồi, xin hạ thủ lưu tình.
" Một nam tu sĩ nói.
"Xem các ngươi còn dám cướp hay không.
" Ninh Hinh nói.
"Không, chúng ta không cướp nữa, chúng ta lượn đi ngay.
" Một nam tu sĩ khác cũng nói.
"Đúng, đúng, chúng ta sẽ không bao giờ làm vậy nữa.
"
"Ta tạm tha các ngươi lần này, lấy túi trữ vật ra đây.
” Ninh Hinh nói.
"Được, được, lấy ra ngay.
" Ngay khi nam tu sĩ đưa túi trữ vật ra, Ninh Hinh đột nhiên cảm thấy linh lực của mình đã đông cứng lại, trong nháy mắt, nàng biết chính mình đã bị họ tính kế.
“Haha, xem ngươi có thể đánh không?” Một nam tu sĩ dùng linh lực đánh Ninh Hinh bay sang một bên.
“Còn muốn túi trữ vật của lão tử.
” Nói xong hắn lại đánh nàng thêm một đòn, Ninh Hinh bị đánh bay về hướng khác, nàng ngã xuống đất và nôn ra một ngụm máu lớn.
"Được rồi, Tam ca, giết nàng, lấy túi đựng đồ rồi nhanh chóng rời đi.
" Một nam tu sĩ nói.
"Chờ đã, trực tiếp giết thì đáng tiếc, để ta chơi một lát.
" Nhìn nam tu sĩ đi về phía mình, Ninh Hinh cảm thấy nàng quả thực là ngu ngốc, hiện tại nàng cũng luống cuống, không có được linh lực thì làm sao lấy đồ trong túi trữ vật với vòng tay đây? Làm ơn cho nàng vượt qua lần này, nàng thề không bao giờ có hảo tâm với kẻ ác như vậy nữa.
Rất nhanh nam tu sĩ đã đến chỗ Ninh Hinh, hắn lấy túi trữ vật của nàng ra, vòng tay trữ vật ẩn thân nên hắn không thể nhìn thấy, hắn túm lấy tóc rồi dùng tay vuốt vuốt mặt nàng.
"Lớn lên không tệ, ta cũng không nỡ giết nữa rồi đây.
” Nói xong hắn bắt đầu cởi y phục nàng.
Ninh Hinh cảm thấy toàn thân sôi máu, nàng chán ghét đến mức đấm nam tu sĩ một quyền khiến hắn ra văng xa hai mét. Nếu không phải quá tức giận, Ninh Hinh hẳn sẽ quên mất chính mình đã luyện thể, tuy rằng không còn linh lực, nhưng nàng vẫn có thể chiến đấu, dựa vào thể lực mà chiến đấu.
Hai nam tu sĩ đang chữa thương ở bên kia cũng không ngờ tới nàng không có linh lực mà còn đấm Tam đệ bọn họ bị thương.
"Tiện nhân, xem ta chỉnh đốn ngươi thế nào.
"
Ninh Hinh đã luyện thể, thân thể nàng cũng cường tráng hơn, quả nhiên vẫn có thể đối phó với một tu sĩ cùng cấp Trúc Cơ sơ kỳ. Nhưng hai tu sĩ kia đều là Trúc Cơ trung kỳ, bọn hắn dùng linh lực mãnh liệt công kích như vậy nàng cũng bất lực đấy.
"Được rồi, Tam ca, ngươi đừng lãng phí thời gian, ta sợ những tu sĩ khác sẽ tới đấy, trực tiếp giết đi.
" Một nam tu sĩ nói xong, giáng một đòn trí mạng về phía Ninh Hinh cực mạnh. Lực phản kháng của Ninh Hinh khiến Ninh Hinh nhanh chóng bị đẩy lui về sau, ngay khi nam tu sĩ phát động đòn công kích thứ hai, bỗng nhiên hắn ngã xuống đất, mặt khác hai nam tu sĩ còn lại không biết chuyện gì đã xảy ra, cho rằng hắn có khả năng bị thương nên bọn hắn hướng về Ninh Hinh tiếp tục công kích, nhưng nam tu sĩ này cũng ngã xuống đất, nam tu sĩ trước đó đùa bỡn Ninh Hinh hiện tại mới nhận ra có gì đó không ổn.
Hắn nhìn Ninh Hinh nói: “Ngươi làm gì ca ca ta.
”
"Muốn biết không? Vậy thử xem.
" Ninh Hinh nhìn chằm chằm nam tu sĩ nói.
"Không, không, thả ta đi, ta sẽ không bao giờ...
.
" Nam tu sĩ chưa kịp nói xong đã ngã xuống.
Nhìn thấy nam tu sĩ ngã xuống đất, Ninh Hinh cũng ngồi xuống đất, vào thời khắc mấu chốt, Ninh Hinh phát động công kích bằng thần thức, hiện tại ba nam tu sĩ kia đoán chừng đã trở thành kẻ ngu rồi. Sau khi thu thập túi trữ vật, Ninh Hinh nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Có lẽ nàng đã chúng loại dược phấn Cấm Linh rồi, một tí linh lực đều không thể xuất ra.
Dược phấn Cấm Linh là loại độc dược có thể giam cầm linh lực của tu sĩ, yêu tu, ma tu, hơn nữa loại độc này không có thuốc giải. Nó cũng không có gì nguy hại, chỉ là sẽ cấm tu sĩ sử dụng linh lực, nó có thể dùng trên tất cả tu sĩ dù tu vi cao hay thấp, khác biệt ở chỗ tu vi cao thì thời gian cấm sử dụng linh lực ngắn, tu vi thấp thời gian dài. Loại phấn độc này dược tính rất mạnh, nguyên liệu là Cấm Linh Hoa, thường mọc ở nơi Tuyệt Linh chi địa, cho nên rất trân quý, không biết ba kẻ kia làm sao có được, rõ ràng là cướp bóc, đúng là lãng phí tài nguyên, phung phí của trời.
Ở một mình ngoài thành mà không sử dụng được linh lực sẽ rất nguy hiểm, Ninh Hinh hiện tại thập phần chật vật, không còn lựa chọn nào khác, nơi này cách thành Vân Thủy không xa, nàng kéo lê thân thể mệt mỏi đến cổng thành, bởi vì không có linh thạch, nàng chỉ có thể đưa cho người canh gác một Pháp khí thương dùng để trang trí, rồi lại tiến vào cổng thành.
Sau khi vào cổng thành, Ninh Hinh đi thẳng đến quán trọ nơi nàng ở trước đó, may mắn là tiểu nhị vẫn còn ở đó, nàng tìm tiểu nhị nói hắn biết nàng cần một gian phòng nhưng hiện tại không có linh thạch, ngày mai mới có thể đưa cho hắn. Tiểu nhị nhìn Ninh Hinh một lúc rồi nói: "Tiền bối, ngươi bị cướp à?"
"Ngày mai ta sẽ trả linh thạch, ngươi yên tâm.
" Ninh Hinh nói.
"Tiền bối đừng hiểu lầm, ta sẽ chuẩn bị phòng cho ngươi ngay bây giờ. Đây là số phòng.
"
"Cảm ơn.
" Ning Hinh lấy số phòng rồi xoay người rời đi.
Còn vì sao mà nàng không đến cửa hàng Mục gia nhờ cậy? Chật vật như vậy đơn nhiên không để Mục gia biết.