Nằm trên giường trong quán trọ, đoán chừng ngày mai nàng đã có thể sử dụng linh lực. Các tu sĩ Luyện khí khi bị trúng dược phấn Cấm Linh, ước chừng phải hai ba ngày mới có thể khôi phục linh lực. Đối với tu sĩ Trúc Cơ, thường mất khoảng một ngày rưỡi, còn đối với tu sĩ Kim Đan sẽ là bảy hoặc tám giờ, Tu sĩ Nguyên Anh ba hoặc bốn giờ, tu sĩ Hóa Thần có lẽ trong vòng hai giờ.
Lần này nàng quả thực đã phạm sai lầm lớn, một là ra ngoài quá tùy tiện, không chú ý che giấu, giờ nghĩ lại, có lẽ là do nàng đã lấy ra Ích Thần đan nên mới bị chủ ý đến. Còn hai chính là cái không đành lòng, chỉ không chú ý đã bị người khác tính kế.
Sau sự tình lần này, Ninh Hinh khi rèn luyện ở bên ngoài càng ngày càng cẩn thận, khi gặp tu sĩ muốn cướp đoạt đồ của nàng, trước khi hắn mở miệng Ninh Hinh sẽ giết chết hắn luôn. Cũng chính vì sự tình lần này mà Ninh Hinh dần dần trở thành tu sĩ chân chính.
Ngày hôm sau, sau khi Ninh Hinh đã khôi phục linh lực, nàng đem túi trữ vật của ba tu sĩ kia đổ hết ra, cẩn thận xem xét, có một ít Bảo Khí cấp thấp, một số y phục nam tu, mấy nghìn linh thạch hạ phẩm, vài trăm linh thạch trung phẩm, một số Linh dược cấp thấp, Linh phù và trận pháp cũng có, nhưng không nhiều. Ninh Hinh cầm một bình ngọc lên nhìn, hẳn là bên trong có dược phấn Cấm Linh.
Dược phấn Cấm Linh vô sắc vô vị, chỉ cần một lượng nhỏ đã có thể giam cầm linh lực của tu sĩ, đúng là một đại sát khí.
Sau khi thu thập túi trữ vật của ba nam tu sĩ xong, Ninh Hinh bước ra khỏi cửa phòng, nàng đi đến sảnh quán trọ, tìm tiểu nhị rồi đưa cho hắn một túi trữ vật:
“Cảm ơn, nếu không có ngươi khả năng cao là ta phải ngủ đầu đường, ta phải rời đi rồi, linh thạch cần trả ta đã để trong túi, còn lại coi như là ta tạ lễ.
" Nói xong nàng bước ra khỏi quán trọ. Tiểu nhị cũng chưa kịp phản ứng, hắn nhìn túi trữ vật trong tay có chút phức tạp, khi mở túi trữ vật ra, hắn kinh ngạc phát hiện trong đó có năm trăm linh thạch hạ phẩm. Hắn nhìn quanh, thấy không có ai để ý nên liền cất túi trữ vật, không ngờ chỉ tiện tay giúp đỡ mà lại nhận được phần hồi báo hậu hĩnh như vậy.
Ninh Hinh tính toán quay trở lại Thiên Nhất tông, đợi tu vi cao lại ra ngoài rèn luyện sau. Linh khí bên ngoài nồng độ thấp, tu luyện sẽ tương đối chậm chạp hơn. Nàng lại cảm thấy thời gian lúc này rất cấp bách. Ngày trước nghe tu vi của ai đó tăng lên nàng còn không mảy may quan tâm đến. Nhưng mà từ khi giao thủ cùng tu sĩ kia, Ninh Hinh mới cảm giác được sự áp chế của cấp bậc tu vi. Hơn nàng một giai thì cơ hội ra tay của nàng đều không có, có lẽ phải cố gắng đem tu vi nâng cao hơn.
Sau khi rời khỏi thành Vân Thủy, Ninh Hinh lấy ra Pháp khí phi hành, nàng bay về hướng Thiên Nhất tông. Vốn tưởng phải ra ngoài rèn luyện một hai năm, không ngờ chỉ mấy tháng lại về,
thời điểm ra hùng tâm tráng chí, thời điểm về lại thấy hổ thẹn.
Trên đường trở về Thiên Nhất tông, Ninh Hinh gặp rất nhiều tu sĩ từ tông môn khác đang rèn luyện bên ngoài, mỗi người trong số họ đều đang nỗ lực vì mộng tưởng của riêng mình. Xuất phát điểm của nàng trong kiếp sống này rất cao, cơ bản thứ nàng muốn đều có thể đạt được, việc tu luyện của nàng dường như không cần lo lắng lắm, tài nguyên hay công pháp đều đã an bài sẵn. Điều này cũng làm cho tâm lý nàng phát sinh biến hóa, mất đi tâm niệm toàn lực phấn đấu.
Nàng cũng được coi là nỗ lực, nhưng tâm lí có chút mông lung, thiếu đi cái nghị lực tuổi trẻ. Ngoài ra môi trường tu luyện của nàng cũng rất an toàn và thoải mái, điều này cũng khiến nàng buông lỏng cảnh giác, không có hiểu biết sâu sắc về cái tàn khốc của Tu Chân giới, những thứ gọi là nguy hiểm đó cơ bản đều là từ miệng người khác nghe ra.
Ở Thiên Nhất tông trong năm năm qua nàng không có bất kỳ trao đổi, luận bàn nào với các tu sĩ khác, cho nên không có bất kỳ sự hiểu biết trực quan nào về kỹ năng chiến đấu. Hơn nữa trong nội tâm chính mình nàng có điểm tự cao tự đại, cảm thấy chính mình có thể vượt cấp khiêu chiến, chuyển bại thành thắng. Quả nhiên trước giờ tất cả đều là may mắn, bất quá khá tốt, vẫn kịp...
.
Sau khi tiến vào Thiên Nhất tông, Ninh Hinh đi đến điện chủ để báo cáo thông tin của nàng, vừa xuất ra lệnh bài chứng minh thân phận cho đệ tử kia, hắn nhìn vào rồi lại cung kính hỏi thăm nàng: “Đệ tử đã gặp qua tiểu sư tổ, tiểu sư tổ đã kết thúc rèn luyện rồi hả? Lần này thu hoạch khẳng định không nhỏ a.
” Đệ tử cười hì hì nói.
“Coi như cũng được…” Nàng thực sự không biết cách hàn huyên với người khác, cầm lại lệnh bài nàng tranh thủ thời gian rời đi.
"Đó là tiểu sư tổ, ta nghe nói nàng ra ngoài rèn luyện.
" Một đệ tử nói.
“Đúng vậy, lệnh bài thân phận sẽ không làm giả, tiểu sư tổ lớn lên thật đẹp.
”
“Nghe nói nàng và Ninh Nguyệt sư thúc là tỷ đệ ruột.
"
"Thật sao? Làm sao ngươi biết, nhanh nói cho ta biết.
.
.
"
"Này, đệ tử nội phong cơ bản đều biết họ là cháu gái tộc trưởng Mục gia, một người tiến vào Thiên Nhất tông đã bái Chưởng môn làm sư, một người lại bái cả Thái Thượng trưởng lão Đạo quân Thanh Mộc làm sư, lúc ấy thật muốn khiến người ta chết vì hâm mộ.
"
"Ta cũng thật hâm mộ đây.
”
“Tốc độ tu luyện của Ninh Nguyệt sư thúc rất nhanh, trong tông môn còn được công nhận là thiên tài tu luyện, mà tiểu sư tổ, tốc độ cũng chỉ nhanh bằng đệ tử thân truyền bình thường của đỉnh phong khác, vì vậy trước kia có nhiều người nói Thái Thượng Trưởng lão chọn sai đệ tử. . . "
"Thật sao? Ai dám nói thế?"
"Ngu ngốc, tất nhiên là sẽ không nói thẳng ra, nhưng trong lòng đang nghĩ gì thì lại không biết a.
.
.
"
Ninh Hinh nghe đệ tử thảo luận, hóa ra đại đa số mọi người đều nghĩ như vậy. Nàng cũng biết, rất nhiều đệ tử trong tông môn cười nhạo tốc độ tu luyện của nàng, luôn so sánh nàng với Mục Ninh Nguyệt kia, mà những chuyện này nàng thường vào tai này ra tai kia, hơn nữa Đạo quân Thanh Mộc cũng không nói gì nên nàng cũng không để trong lòng. Xem ra nàng vẫn là ích kỷ, bình thường tu luyện chỉ luôn hoàn thành những gì sư phụ dặn dò, sau khi hoàn lại bắt đầu nghĩ cách tận hưởng thời gian, cũng không cân nhắc tốc độ tu luyện của nàng sẽ ảnh hưởng như thế nào đến Đạo quân Thanh Mộc cũng La thị, bọn họ có thể sẽ không quan tâm, nhưng những người khác lại để ý. Trong đó nàng lại là kẻ yếu hơn, trong lòng cũng không dễ chịu, thì ra chính nàng đã làm cho sư phụ và nương mất thể diện.
.
.
“Nhìn đi, là Ninh Nguyệt sư thúc với La Sinh sư thúc!
”
“Oa, Ninh Nguyệt sư thúc thật đẹp a! La Sinh sư thúc cũng rất soái!
”
“Đúng vậy, quả thực là Kim Đồng Ngọc Nữ.
“Nếu ta có tư chất như hai vị sư thúc thì tốt rồi.
”
“Ta cũng nghĩ vậy.
” Rất nhiều đệ tử tránh đường, chờ bọn họ rời đi trước.
Ninh Hinh đứng giữa các đệ tử, nhìn Mục Ninh Nguyệt cùng La Sinh rời đi. Hoá ra Mục Ninh Nguyệt bất tri bất giác đã trưởng thành đến mức này, trở thành thần tượng của đa số đệ tử Thiên Nhất tông, mà nàng bất quá cũng chỉ là đối tượng để so sánh.
.
.
Ninh Hinh trong lòng có chút ảm đạm.
“Lần trước chúng ta đến Mê Vụ lâm rèn luyện, nếu không gặp được Ninh nguyệt sư thúc thì có lẽ ta và mấy vị sư huynh đã bỏ mạng rồi. "Một đệ tử vui vẻ nói.
"Đó là đệ tử thân truyền, thực lực rất mạnh.
"
"Đúng đấy, không biết mất bao lâu ta mới có thể ngang họ.
”
Ninh Hinh lặng lẽ rời khỏi đám đông.
.
.