hôm nay mưa tầm tả , jaesan đến trạm xe buýt vẫn bình an vô sự vì có ô , thì chợt ẬP ! ,
như vậy đấy hoảng hồn lại jaesan mới biết seji -thằng nhóc học trò của cô đang vòng tay ôm cô ,
cả 2, 4 mắt nhìn nhau ,
mà lạ thật do mưa hay sao mà ở đấy chả có ai ,
chỉ có vài chiếc xe ô tô qua lại nhanh như chớp .
ngay sau đó ,
lâp tức .
CHÁT ! BỤP ...
-cậu đang làm cái quái gì vậy hả ? sao lại xông đến chỗ tôi ! muốn chết sao ?_jaesan tức đỏ mặt ,
đây là lần đầu cô điên như thế và lần đầu bị người khác ôm . Nên cô đã nện cho seji mấy phát ( chị ý từng hc taewondo mà lị -đai đỏ đen à ngen )
-á ,
á cho e xin lỗi vì mưa hơi to ,
e lại vội nên ko nhìn đường ,
cứ đâm thẳng đấy ạ ! _seji la toáng lên rồi lại hạ giọng xin lỗi .
-đi ko nhìn đường hay sao ?_jaesan ns vs khuôn mặt vẩn còn đỏ toét và đôi mắt rực lữa ,
làm cho seji có phần sợ nhưng cậu lại càng cảm thấy thích cô hơn _chỉ là vì cô là 1 người đầy bí ẩn và đặc biệt .
Xe buýt tiến tới và thế là cả 2 người cùng lên xe ,
mỗi người ngồi một chỗ ,
nhưng vì xe kín cả người nên đành đứng thôi .
jaesan đứng gần cửa còn seju đứng ngay đối diện , jaesan ko nhìn seji mà chăm chú vào phía trc ,
còn cậu >? cậu đang mãi ngắm seji thôi ,
rồi lại thêm 1 lần chạm mặt nữa ,
xe thắng gấp ,
jaesan gần như ko giữ được thăng bằng và thế là Seji bay sang chứ sao nữa (ngu j ko bay qua ).
cậu ôm gọn cô vào lòng ,
và trong xe ai cũng cười xì xầm vì họ quá ư là đẹp đôi ! trong tích tắc jaesan đẩy seji ra .
-cảm ơn cậu nhóc !
_jaesan ko nhìn thẳng mặt cậu ,
trong khi cậu thì ngược lại .
-ah ,
ah ,
ko có gì ạ ,
! _cậu tl
hôm nay vẫn như mọi khi ,
làm việc và làm việc không ngừng ! rồi lại tối ,
rồi lại gặp seji ,
ngày qua ngày được 2 tuần .
jaesan và seji đã thân hơn lúc trc .
và cậu đã biết được cô chỉ hơn cậu 1t .
rồi tg lại trôi qua ,
dần dần seji càng yêu jaesan hơn ,
nhưng cô thì ko nghĩ vậy ,
cô chỉ xem seji như 1 người e trai dễ thương .
đã hơn 1 tháng họ thân thiết với nhau như 2 người bạn thân nhưng mỗi người lại có cách suy nghĩ khác nhau .
Hôm nay ,
jaesan và Seji đều rảnh rỗi , nên seji hẹn jaesan đi chơi ở vùng ngoại ô . Cả 2 cùng đi xe buýt ra ngoại ô ,
đến 1 cánh đồng rất rất đẹp,
1 cánh đồng hoa oải hương bát ngát hương thơm đi cùng 1 màu tím làm cho mọi thứ như 1 giấc mơ .
Bầu trời xanh ngát ,
từng làn giónhẹ thổi qua ,
luồng qua cách đồng màu tím thật êm dịu và lãng mạn,
cả 2 đều chìm đắm trong cảm giác thoải mái và tự do ,
sau 1 hồi quơ tay múa chân tự kỉ , jaesan chạy ào ra cánh đồng ,
luồn tay qua từng bông hoa oải hương tuyệt đẹp ,
chưa bao giờ cô vui như vậy !
seji nhìn jaesan rất lâu ,
rất kỉ ,
hiện tại a thật sự muốn cùng jaesan sống 1 cuộc sống tại nơi này cho tới cuối đời ,
a đang yêu jaesan -1 tình yêu trc đây a chưa bao giờ có ,
cảm giác sợ mất jaesan ,
muốn cô mãi mãi ở bên anh ,
muốn bảo vệ cô tới cùng .
.
.
.
-seji ! SEJI ! cậu đang nghĩ gì vậy ?jaesan hét lên làm cậu giật mình.
-ahh,
ko có gì ,
ko có gì đâu ,
thôi chúng ta tìm chỗ nghỉ đi !
-seji
-lại đây nè ,
ở mát hơn ! -jaesan nói rồi vẫy vẫy tay kêu seji tới .
vậy là họ đã có 1 buổi picnic tại đó.
trời đã về chiều , ánh mặt trời đỏ chói chiếu rọi khắp mọi nơi như đang sưởi ấm trái tim nhưng con người bị tổn thương sâu sắc ! .
Đột nhiên seji quay sang jaesan lấy hết can đảm và nói
-jaesan-ahh! e có chuyện muốn nói với chị !
_cậu cố gắng không nói cà.
. cà lăm
-ừ ,
e nói đi !
_jaesan tl mà mắt ko rời cánh đồng hoa.
-jaesan ,
e rất .
.
rất .
.
rất .
.
thí .
.
ch! _seji bắt đầu cà .
.
cà lăm rồi
-sao vậy ?
- e thật sự RẤT THÍCH CHỊ ! _cậu lấy hết can đảm và nói to lên đủ để tác giả đi khám tai .
- chị có thể cho e cơ hôi được ko ? tuy nhỏ hơn ,
nhưng e biết được cách để sưởi ấm trái tim 1 người ,
bảo vệ 1 người và hơn hết là e thật sự thích chị ! cho e cơ hội được ko ? _seji ns 1 cách chân thành nhất .
-ừm ! .
.
.
_và jaesan cuối mặt xuống mỉm cười -1 nụ cười thật tươi tắn . Chị ấy đồng ý rồi ư ? mình ko tin nổi ! - SEJI NGHĨ THẦM .
Và thế là seji dành cho jaesan 1 cái ôm ấm áp hơn bao giờ hết ,
và họ đã chính thức bước tới con đường hạnh phúc chăng ,
liệu rằng họ có mãi như thế ? 2 trái tim cùng hòa chung nhịp đập nhưng ko hẳn họ có thể như thế mãi ! .
.
.