"Đó, đó là nương ta cho ta mới xem...
. Chàng, chàng trả lại cho ta!
"
Nhìn thấy Lý Dung Hiên cười vô liêm sỉ với mình, Liễu Văn Kiều nhịn xuống, muốn tát hắn. Đó vốn là thứ mẫu thân cho mình, nàng nhìn xem đã làm sao! Cứng rắn yêu cầu của nam nhân kia phải trả lại cho mình.
"Ta giữ giúp nàng, nếu ngày nào đó nàng muốn xem lại tới tìm ta.
"
"Ta cũng là vì nàng, nàng không cẩn thận như thế sớm muộn gì cũng bị người ngoài nhìn thấy, ta để nó ở thư phòng, sẽ không có người dám đến xem lung tung.
"
Hắn đường hoàng nói một chuỗi dài, cuối cùng vẫn không tính trả sách lại cho nàng.
"Ai, ai muốn xem! Ta thấy chàng chính là người muốn xem, giả vờ giả vịt!
"
Nam nhân thối không biết xấu hổ! Nàng lười đấu với loại người này, kinh ngạc xoay người đi ra khỏi thư phòng, lúc bước qua bậc cửa, lảo đảo một cái thiếu chút nữa vấp ngã, nghe được phía sau truyền đến một tiếng cười trầm muộn, càng cảm thấy mất mặt, ôm mặt chạy đi.
Liễu Văn Kiều chạy về phòng, đóng chặt cửa phòng, nhào người lên giường, vùi mặt vào trong chăn, vành tai đỏ ửng lộ ra trong không khí.
Đến buổi chiều, Liễu Văn Kiều cũng không gặp lại Lý Dung Hiên, nàng còn tưởng hắn tự giác không lang thang trước mặt nàng nữa. Nghe Hà Hoa nói mới biết hắn đã đi ra ngoài, cũng không nói khi nào hắn sẽ trở về.
Nàng nghe được tin tức này, đôi mắt xoay chuyển, điềm nhiên như không có việc gì, nhân lúc không ai chú ý lẻn vào thư phòng của Lý Dung Hiên.
Đây là lần đầu tiên Liễu Văn Kiều quan sát cẩn thận gian thư phòng này. Toàn bộ thư phòng không quá lớn, mùi sách lại rất đậm đặc, trên hai bức tường rộng rãi bày đầy sách. Trên bàn sách có một bộ bút mực, bày biện rất chỉnh tề, trên bàn bên cạnh cửa sổ có một tờ giấy, bút mực trên giấy còn chưa khô, cho nên mới đặt ở chỗ thông gió này để nó hong khô, trên tường đối diện cửa thư phòng treo một thanh kiếm, vỏ kiếm lóe lên ánh bạc yếu ớt.
Nàng đi lên trước ngẩng đầu nhìn thanh kiếm kia, đưa tay muốn lấy xuống cẩn thận nhìn một cái, nhưng không ngờ hai tay nàng mới có thể miễn cưỡng nâng thanh kiếm kia lên, xoa chóp mũi đành phải thôi.
Đối diện với một bên khác của bàn sách là một cái giường thấp, so với bình thường đọc sách viết mệt mỏi thì hắn ngồi trên giường thấp nghỉ ngơi. Bên cạnh sập nhỏ, cạnh cửa sổ, bày một hàng cây xanh, mỗi ngày hưởng thụ ánh mặt trời chiếu vào ngoài cửa sổ, mỗi cái cây đều bừng bừng sức sống, mọc vô cùng tốt.
Liễu Văn Kiều đến thư phòng là vì tìm quyển sách kia, sau khi lượn một vòng trong phòng lại đứng trước giá sách.
Đối với nàng mà nói, giá sách hơi cao, nàng căn bản không với tới sách phía trên, nhìn thoáng qua bốn phía, kéo cái ghế trước bàn đệm chân cho mình.
Nàng bắt đầu tìm kiếm từ hàng trên cùng, tìm xong giá sách này nhưng không phát hiện quyển sách kia. Nàng lại kéo ghế chạy đến một giá sách khác tìm kiếm, còn chưa tìm được quyển sách mình muốn tìm, lại phát hiện mấy quyển sách thú vị hơn.
Trong thư phòng tổng cộng có hai giá sách. Lý Dung Hiên có thói quen đặt sách ở trên tường phía sau lưng, trên đó đều là sách có liên quan tới chính sự quốc gia. Trên một bức tường khác là sách hoặc bạn tốt tìm được trong chợ khi còn trẻ đưa cho hắn, loại sách kỳ lạ cổ quái nào cũng có.
Liễu Văn Kiều thấy được một quyển sách tên là Quái Trai, cái tên kỳ lạ như vậy là lần đầu tiên nàng thấy, đưa tay cầm quyển sách kia, mở ra trang bìa, xem xong trang thứ nhất nàng lại không nhịn được mà nhìn xuống phía sau.
Những quyển sách này đều là loại hình nàng chưa từng xem, quyển "Quái trai" trên tay viết là các loại việc quỷ dị mọi người thế gian gặp được, còn ghi lại bức họa yêu vật tướng mạo thiên kỳ bách quái.
Liễu Văn Kiều say sưa đọc sách, không biết từ khi nào đã có một người đứng trước cửa.