Mưu Ái (Thanh Mai Trúc Mã)

Mưu Ái (Thanh Mai Trúc Mã)

Cập nhật: 19/07/2024
Tác giả: Nãi Thái
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 1,456
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Truyện Sủng
Cổ Đại
Truyện Sắc
     
     

"Xem cái gì vậy?"

"A!

"

Liễu Văn Kiều đang cắn ngón tay đắm chìm trong bầu không khí kỳ lạ của quyển sách, đột nhiên có giọng nói vang lên trên đỉnh đầu khiến người ta không kịp phòng bị. Nàng trực tiếp hét lên, quyển sách trong tay cũng rơi xuống bên chân.

Mở mắt ra, Lý Dung Hiên không biết đã trở về từ lúc nào, cũng không biết hắn lặng yên không một tiếng động đứng bên cạnh mình từ lúc nào.

"Chàng làm cái gì dọa ta!

"

Trái tim dưới lồng ngực còn đang đập kịch liệt, sự kinh hãi ban nãy khiến hơi thở của nàng trở nên dồn dập, ngay sau đó hít thở không thông, Liễu Văn Kiều tức giận hét lên một câu với nam nhân.

"Đây dường như là thư phòng của ta.

"

Lý Dung Hiên cũng bị Liễu Văn Kiều dọa giật mình, hắn cũng không hù dọa nàng, thật không ngờ một câu nhẹ nhàng của hắn lại có thể bị dọa thành như vậy, hai tay chắp sau lưng, hơi khom người nhìn nàng.

"...

. Vậy thì sao? Chúng ta là phu thê, thư phòng của chàng chính là thư phòng của ta!

"

Liễu Văn Kiều hơi suy nghĩ, hùng hồn hét lên, trợn to mắt trừng nhìn nam nhân.

"Ha ha.

.

.

"

"Được.

.

. Phu nhân đừng nóng giận, ăn xiên mứt quả này đi.

"

Lý Dung Hiên phát ra tiếng cười sang sảng, bàn tay vòng ra phía sau, trong tay cầm một chuỗi mứt quả, đỏ tươi đẹp đẽ nhìn qua vô cùng mê người, đây là thứ hắn cố ý ra ngoài mua cho nàng.

        ".

.

.

"

Nghe thấy tiếng cười thoải mái của nam nhân, nàng mới nhận ra lời mình nói có bao nhiêu mập mờ, nàng ấp úng nửa ngày không nói ra được một chữ, vặn ngón tay, tai dần dần chín mọng. Tiếp đó, kẹo hồ lô thình lình xuất hiện trước mắt càng khiến nàng đỏ mặt.

Liễu Văn Kiều không biết xấu hổ nói chuyện, nhặt cuốn sách bên chân lên đặt cuốn sách trở về chỗ cũ. Nàng quay đầu nhìn lại, phát hiện phía sau thắt lưng có một đôi bàn tay to của nam nhân, thuận theo bàn tay nhìn qua, chạm phải ánh mắt tỉnh táo của nam nhân, lúc này nàng muốn tìm một cái lỗ để chui vào hơn.

Nàng nhẹ nhàng nhảy xuống, bởi vì quá căng thẳng nên suýt chút nữa trẹo chân. Cũng may đôi tay to đỡ lấy bả vai của mình, nóng rực nóng lên trên người nàng, giãy giụa rời xa nam nhân, liếc nhìn mứt quả trên tay nam nhân, khẽ cắn môi đoạt lấy, lập tức chạy ra ngoài.

Lý Dung Hiên đứng tại chỗ không để ý nhiều, hắn chỉ cảm thấy có lẽ thiếu nữ đang xấu hổ.

Đúng là Liễu Văn Kiều thẹn thùng, một mình chạy ra khỏi thư phòng, nàng chạy như điên ra ngoài sân. Lúc này, nàng đang ngồi xổm bên cạnh một hồ nước, cúi đầu nhìn chằm chằm vào bóng ngược trong hồ nước, vẻ mặt của thiếu nữ trong bóng tối không thể nhìn rõ, nhưng Liễu Văn Kiều biết chắc chắn hiện tại mình đã đỏ mặt không thể nhìn thấy người khác.

Cá nhỏ trong ao vui sướng vẫy đuôi, thiếu nữ ngồi xổm bên cạnh ao tay cầm mứt quả cắn một miếng, ngọt ngào.

Thật ngọt.

Ăn xong kẹo hồ lô, nàng vẫn không dám trở về. Nàng không biết đối mặt với Lý Dung Hiên như thế nào, chỉ có thể một mình đi dạo trong phủ, đến thời gian ăn tối mới chậm chạp đi tới cửa viện.

Lúc ăn tối, Lý Dung Hiên ăn như không có việc gì, ăn đồ ăn trong bát của mình, thỉnh thoảng gắp đồ ăn bỏ vào trong bát của Liễu Văn, chỉ có nàng còn đang xoắn xuýt chuyện ban ngày, vừa vùi đầu ăn cơm vừa vụng trộm trông nam nhân ngồi bên cạnh.

Như vậy xem ra, nam nhân này lại đẹp như vậy, sao trước kia nàng không phát hiện?

Nhưng dường như người nào đó đã quên mất, khi còn bé quấn quít lấy người ca ca này như thế, chính là cảm thấy hắn đẹp.

Đến tối muộn khi buồn ngủ, Lý Dung Hiên tự giác tìm được chăn đệm của mình trải lên giường êm. Liễu Văn Kiều ngồi trên giường ngẩn người nhìn động tác quen thuộc của nam nhân, sau khi bị phát hiện mới quay đầu nhìn về phía khác.

"Nếu phu nhân muốn ngủ với ta thì cứ việc nói thẳng.

"

Hắn đã sửa sang lại giường nhỏ của mình, lúc xoay người chuẩn bị cởi quần áo phát hiện người trên giường vẫn đang nhìn mình. Hắn vừa cởi áo ngoài, vừa nhìn chằm chằm gò má ửng đỏ của thiếu nữ nói.

"Ai muốn ngủ với chàng.

.

. Không biết xấu hổ.

.

.

"

Liễu Văn Kiều bĩu môi nói thầm, trốn tránh ánh mắt đối phương đang nhìn mình, vội vàng giấu mình vào trong chăn.

Lý Dung Hiên nhún vai, cởi áo ngoài chỉnh tề để sang một bên. Hắn đi đến bên bàn, thổi tắt ngọn nến, chỉ một thoáng trong phòng tối đen như mực. Cũng may ban đêm ánh mắt hắn không tệ, hắn đi đến bên giường nằm xuống một cách chính xác.