Mỹ Nhân Trong Gương Của Anh

Mỹ Nhân Trong Gương Của Anh

Cập nhật: 01/01/2025
Tác giả: Hoa Hoa Liễu
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 301
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Huyền Huyễn
Hiện Đại
Linh Dị
     
     

Nhan Lan Hi dĩ nhiên từ chối.

Dạy đàn thì được, nhưng không thể làm giáo viên.

Bởi giáo viên sẽ nhận thù lao.

Nhận ít thì bị xem là rẻ mạt, nhận nhiều thì bị nói là cao ngạo. Dù thế nào cũng không mang lại tiếng tốt, thậm chí có thể bị thêu dệt thành: “Cô dâu tương lai của Nhị thiếu nhà họ Cố túng quẫn phải đi làm gia sư kiếm thêm.

Nhưng tiểu thư nhà họ Chu đã quyết tâm mời Nhan Lan Hi, lại không muốn lợi dụng cô, nên rủ bạn bè cùng chung sức, đề xuất mở một câu lạc bộ dành riêng cho phái nữ lấy Nhan Lan Hi làm trung tâm.

Câu lạc bộ hoạt động theo hình thức thành viên. Mọi người đóng phí để tham gia, vừa không để Nhan Lan Hi chịu thiệt thòi, vừa giữ được danh tiếng cho cô.

Tiểu thư họ Chu là người quyết đoán, thừa hưởng đầu óc kinh doanh từ cha mẹ. Chỉ trong nửa ngày, cô ấy đã phác thảo xong kế hoạch và bắt tay vào thực hiện.

Câu lạc bộ này chủ yếu là nơi thư giãn cho phụ nữ. Các thành viên có thể tụ tập uống trà, chơi đàn, trò chuyện tâm tình, thưởng thức thơ ca, hội họa, thỉnh thoảng tổ chức một số hoạt động nhỏ vừa thú vị vừa thanh tao.

Khi các bậc phụ huynh biết được ý tưởng này, họ đều tán thành và góp vốn ủng hộ. Trong thời buổi mà nam giới có quá nhiều nơi tiêu khiển, thì phụ nữ lại có ít sự lựa chọn. Những nơi như hát hò, nhảy múa lại không phù hợp với quan niệm truyền thống về tiểu thư đoan chính. Nếu câu lạc bộ này được thực hiện, nó sẽ là một điểm cộng cho con gái họ.

Những gia đình khác đều góp tiền, nhà họ Cố nếu không đóng góp thì thật khó coi, nhất là khi câu lạc bộ được gắn với tên Nhan Lan Hi.

Mẹ Cố xem danh tiếng của Nhan Lan Hi như danh tiếng của con dâu tương lai nhà họ Cố, nên rất hào phóng ủng hộ 5 triệu, dặn dò Nhan Lan Hi phải làm câu lạc bộ thật tốt.

Vị trí và thiết kế đều do tiểu thư nhà họ Chu phụ trách, Nhan Lan Hi không cần lo lắng. Tuy nhiên, việc xây dựng và hoàn thiện nội thất sẽ mất hai, ba tháng, nên trước mắt cần một nơi tạm thời để tổ chức các buổi gặp gỡ.

Sau khi xin ý kiến mẹ Cố, Nhan Lan Hi tạm thời chọn nhà họ Cố làm địa điểm.

Nhờ vậy, mẹ Cố có dịp chứng kiến cách Nhan Lan Hi “dạy học.

Thực tế, việc “dạy” của cô giống như trò chuyện giữa chị em hay bạn bè, tạo cảm giác thân thiện và dễ chịu.

Cô hướng dẫn các cô gái rửa tay, đốt trầm, để tinh thần thư thái rồi mới chạm vào đàn. Trước khi đánh đàn, cô nhấn mạnh đến tư thế, cách thở và trạng thái tâm lý. Chỉ cần nắm được những điều này, dù kỹ thuật chưa tốt, bản nhạc đánh chưa hay, cũng sẽ không cảm thấy áp lực.

Một khi học đàn không còn là gánh nặng, người ta sẽ dần tìm thấy niềm vui và muốn tiếp tục học.

Tất nhiên, không phải lúc nào mọi việc cũng thuận lợi. Có những cô gái không nắm bắt được bí quyết, cảm thấy thất vọng. Nhưng Nhan Lan Hi như có ma lực, khuyến khích họ rằng: đừng vội vàng, cứ chậm lại mới có thể đạt đến sự chân thật, tìm thấy vẻ đẹp thực sự.

Mỗi buổi kết thúc, Nhan Lan Hi sẽ tự tay biểu diễn một khúc nhạc, như Cao Sơn Lưu Thủy hay Tiêu Tương Thủy Vân, để dẫn dắt mọi người cảm nhận được ý nghĩa sâu xa trong âm nhạc.

Qua vài buổi học, dù kỹ năng chơi đàn chưa rõ tiến bộ, nhưng khí chất của các cô gái đã thay đổi đáng kể—lời nói dịu dàng hơn, hơi thở nhẹ nhàng hơn, cách trang điểm cũng chuyển sang phong cách cổ điển tao nhã.

Mẹ Cố thầm kinh ngạc. Bà không chỉ bị cuốn hút bởi những bản nhạc, mà còn bị hấp dẫn bởi khí chất cổ điển toát ra từ Nhan Lan Hi. Bà cảm thấy cô như hiện thân của sự thanh lịch, tao nhã, khiến bà không kiềm được muốn học hỏi.

Nhưng bà đã lớn tuổi, khó thay đổi. Các cô gái trẻ thì vẫn còn cơ hội.

Nhan Lan Hi trở thành thần tượng trong mắt các cô gái. Số thành viên câu lạc bộ ngày càng tăng. Dù không học đàn, họ vẫn thích tụ tập uống trà, trò chuyện, chia sẻ sách báo và tranh ảnh, cảm thấy tâm hồn được thanh lọc.

Cảm giác này khiến người ta dễ nghiện.

***

Hôm đó, khi buổi gặp gỡ vừa kết thúc, khách vẫn chưa về hết thì Cố Ngôn từ bên ngoài trở về.

Anh say khướt, được vệ sĩ dìu vào nhà. Mùi rượu nồng nặc làm các cô gái nhỏ thốt lên kinh hãi.

Nhan Lan Hi mỉm cười xin lỗi mọi người, bước tới đỡ lấy Cố Ngôn từ tay vệ sĩ và chật vật dìu anh lên lầu.

Căn phòng lập tức chìm trong im lặng.

“Chị Lan Hi thanh tao, tài hoa như vậy, sao lại yêu một người thô tục như Nhị thiếu?” một cô gái lên tiếng.

Do ảnh hưởng từ những buổi học, cách nói chuyện của họ cũng trở nên kiểu cách hơn.

Một người khác thở dài: “Chị Lan Hi chịu thiệt thòi như vậy, chẳng lẽ có nỗi khổ riêng?”

Họ quên mất rằng, dù Cố Ngôn có thế nào, anh vẫn là Nhị thiếu gia nhà họ Cố. Còn Nhan Lan Hi, không có gia thế, không có hậu thuẫn, được Cố Ngôn và mẹ anh yêu quý đã là một sự "leo cao" khó tin.