Hai tháng sau, câu lạc bộ nữ “Lan Chỉ Hiên” của Nhan Lan Hi chính thức đi vào hoạt động.
Thẻ của Cố Ngôn cũng đã được giải phóng từ lâu. Anh nhanh chóng trở lại lối sống phóng túng, đêm nào cũng chìm trong men rượu và tiệc tùng.
Dù Cố Ngôn vẫn thích Nhan Lan Hi, nhưng cảm giác mới mẻ đã phai nhạt nhiều. Anh thường xuyên không về nhà hoặc được đưa về trong tình trạng say khướt giữa đêm.
Mọi người xung quanh đều thương cảm cho Nhan Lan Hi, ngay cả mẹ Cố khi đối diện với cô cũng cảm thấy áy náy.
Một người phụ nữ tài hoa như Nhan Lan Hi, ở bên cạnh Cố Ngôn, chẳng khác nào đóa hoa tươi cắm trên bãi phân trâu.
***
Đêm hôm đó, Cố Ngôn lại say rượu và được đưa về khi mẹ Cố vẫn chưa đi ngủ.
Thấy con trai mình say xỉn không còn hình tượng, mẹ Cố tức giận vô cùng. Đúng lúc ấy, Nhan Lan Hi từ trên lầu bước xuống.
Mẹ Cố lập tức giả vờ tức giận mắng con trai: “Nhìn con kìa! Suốt ngày chẳng làm được tích sự gì, không biết gia đình lo lắng hay sao? Con sắp cưới vợ đến nơi rồi, có thể học cách chững chạc được không?!
”
“Dì à, đừng trách anh ấy,
” Nhan Lan Hi bước tới đỡ lấy Cố Ngôn, nhẹ nhàng an ủi, “Nhị thiếu cũng không muốn uống nhiều như vậy đâu, chỉ là đi tiệc tùng không thể tránh khỏi. Bạn bè anh ấy lại toàn những người không say không về, anh ấy muốn từ chối cũng khó.
”
Lời nói chưa dứt, Cố Ngôn bất ngờ cúi người nôn mửa dữ dội!
Chất lỏng bẩn thỉu bắn tung tóe khắp nơi, mùi rượu nồng nặc khiến mẹ Cố tái mặt, suýt nôn theo.
Một chút trên mũi giày của Nhan Lan Hi cũng bị bắn vào, nhưng cô không tỏ ra trách móc hay khó chịu.
“Lần sau đừng uống nhiều như vậy nữa, hại sức khỏe lắm…” Cô dịu dàng vỗ lưng anh, khuyên nhủ.
Nhan Lan Hi nhờ người giúp việc đưa Cố Ngôn về phòng nghỉ ngơi. Sau đó, cô quay sang nói với mẹ Cố: “Để con vào bếp pha trà giải rượu cho Nhị thiếu nhé.
”
Mẹ Cố nén cơn buồn nôn, mặt mày nhăn nhó: “Lại làm phiền con chăm sóc nó… Đứa trẻ này, thật là… Ngày mai dì sẽ nói chuyện nghiêm túc với nó vì con.
”
Nhan Lan Hi mỉm cười, không nói gì thêm, rồi rời vào bếp.
***
Trà giải rượu được pha xong, để nguội bớt, Nhan Lan Hi mang lên lầu.
Trên đường, cô đi ngang vài người giúp việc đang lau dọn những vết bẩn Cố Ngôn để lại.
Bước vào phòng, cô đặt ly trà sang một bên, ngồi xuống cạnh giường, nhẹ nhàng cởi từng chiếc cúc áo của Cố Ngôn.
Cố Ngôn trong cơn say mơ màng cười, nắm lấy tay cô: “Người đẹp… hì hì hì…”
Nhan Lan Hi định đỡ anh dậy, nhưng không đủ sức. Cô dịu dàng nói: “Ngồi dậy uống chút trà giải rượu nào.
”
Cố Ngôn chẳng hiểu, hoặc không thèm nghe, chỉ kéo tay cô lại, cọ sát và cười nói lảm nhảm: “Thơm quá… thơm quá…”
Nhan Lan Hi rút tay mình ra, vào phòng tắm mang ra một chậu nước ấm. Cô dùng khăn lau sạch mặt, tay, chân cho anh, thay nước đến ba lần.
Được chăm sóc thoải mái, Cố Ngôn ngủ thiếp đi, không còn giở trò linh tinh.
Nhan Lan Hi ngồi cạnh, lặng lẽ nhìn anh.
Một lúc sau, Cố Ngôn bất ngờ trở mình, vung tay cao giọng: “Thêm một ly nữa! Cạn!
”
Sắc mặt Nhan Lan Hi lập tức trở nên lạnh lùng. Cô cầm lấy tay anh, đưa lên miệng cắn mạnh một cái!
Không rõ Cố Ngôn say đến mức nào, nhưng anh không hề phản ứng, mặc cho cô cắn đến khi máu chảy ròng ròng, cô mới buông tay.
Vết cắn sâu đến mức máu rỉ ra từ khớp ngón tay.
***
Sáng hôm sau, Cố Ngôn tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ.
Mở mắt ra, anh cảm thấy tay mình đau nhức, nhìn xuống thấy tay phải bị băng kín bởi lớp vải trắng, thoang thoảng mùi thuốc sát trùng.
Kỳ lạ, anh bị thương lúc nào nhỉ?
Cố Ngôn cố nhớ lại nhưng không sao nhớ được, đành thôi không nghĩ nữa.
Cơn đói cồn cào trong bụng khiến anh loạng choạng xuống lầu tìm đồ ăn.
Bữa sáng thịnh soạn đã được bày sẵn.
Mẹ Cố ngồi bên bàn ăn, nhìn thấy bộ dạng uể oải của con trai, không nhịn được trách móc: “Con không thể uống ít rượu lại à? Uống say rồi phát điên, nửa đêm tự cắn vào tay mình chảy máu! Nếu không nhờ Lan Hi nhanh trí băng bó lại, có phải con định cắn luôn cả miếng thịt trên tay mình không?”
“...
.
Hả?” Cố Ngôn ngơ ngác, cúi nhìn tay mình.
Anh nghĩ: Chẳng lẽ mình đói quá, tưởng tay là thịt chân giò nên cắn?
“Uống ít lại, được không?” Nhan Lan Hi ngồi cạnh, dịu dàng nhìn anh và lên tiếng.