Mỹ Nhân Trong Gương Của Anh

Mỹ Nhân Trong Gương Của Anh

Cập nhật: 01/01/2025
Tác giả: Hoa Hoa Liễu
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 296
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Huyền Huyễn
Hiện Đại
Linh Dị
     
     

“Đúng vậy, sau này uống ít đi.

” Mẹ Cố phụ họa: “Lan Hi hôm qua chăm sóc con cả đêm, gần như không được ngủ.

Cố Ngôn nghe xong, cười ôm lấy vai Nhan Lan Hi, áp trán vào trán cô một cách thân mật: “Tất nhiên rồi, mẹ không biết đây là người phụ nữ của ai sao? Lan Hi nhà con vừa hiền thục, vừa hiểu chuyện, là người phụ nữ tuyệt vời nhất trên đời!

Nhan Lan Hi mỉm cười e thẹn.

Cô cầm chiếc bình trà thủy tinh trên bàn, rót một ly trà mật ong và chanh đưa cho Cố Ngôn: “Hôm qua anh uống nhiều quá, giờ chắc dạ dày còn khó chịu. Uống thử ly này xem, nó giúp giải rượu đấy.

Cố Ngôn thích thú trước sự quan tâm của Nhan Lan Hi, uống một ngụm trà, rồi lấy một miếng bánh nhỏ trên bàn, đút cho cô.

Nhan Lan Hi ngại ngùng nhận lấy, nhưng chưa kịp ăn hết, Cố Ngôn đã áp môi cướp lại một nửa.

Mẹ Cố ngồi đối diện, vừa tức vừa buồn cười: “Sáng sớm đã làm trò gì thế? Mau ăn sáng tử tế đi.

“Đây gọi là tình cảm đấy!

” Cố Ngôn tỉnh bơ nuốt miếng bánh, nhấp thêm một ngụm trà, cười đắc ý. “Mẹ thấy ngại thì đừng nhìn nữa. Chờ chúng con cưới xong chuyển ra ở riêng, đảm bảo không làm phiền mẹ.

“Chậc chậc, mẹ chỉ mong con mau kết hôn cho xong!

” Mẹ Cố lườm anh một cái, đứng dậy rời đi.

Thấy mẹ đi rồi, Cố Ngôn càng tự nhiên hơn. Anh bế Nhan Lan Hi lên đùi, cưng chiều đút cô ăn từng miếng một, thỉnh thoảng lại trêu chọc khiến cô đỏ mặt.

Anh vòng tay ôm eo cô, ghé tai thì thầm: “Mẹ bảo em tối qua không ngủ được, giờ anh ở nhà bù lại giấc ngủ với em nhé?”

Hơi thở nóng hổi của anh phả vào tai, khiến cô ngứa ngáy. Cố Ngôn cúi xuống hôn vào tai cô, tay bắt đầu không yên phận.

“Đừng nghịch nữa…” Nhan Lan Hi né tránh, má càng đỏ hơn.

“Anh thích trêu em, ai bảo em đáng yêu thế?” Cố Ngôn cười khẽ, tiếp tục làm cô ngượng ngùng vùi mặt vào ngực anh.

***

Mối quan hệ của họ rất tốt. Đặc biệt là Nhan Lan Hi, cô luôn bao dung mọi khuyết điểm của Cố Ngôn, khiến ai nhìn vào cũng không thể chê trách.

Không lâu sau, ngày cưới của hai người được định.

Cố Ngôn, cậu con trai vô dụng và phóng túng nhất nhà họ Cố, cuối cùng cũng chuẩn bị lập gia đình.

Việc cưới xin là chuyện lớn, bao gồm thiết kế nhà mới, tổ chức hôn lễ, mời khách...

. Mỗi công đoạn đều cần sự chú ý tỉ mỉ, mà sự kiên nhẫn của Cố Ngôn thì hoàn toàn không đủ.

Anh cả của anh phải cử người đến phụ trách tổ chức đám cưới. Nhan Lan Hi lo liệu phần nhà mới, thường xuyên làm việc với kiến trúc sư để vừa giữ nét cổ điển, vừa đảm bảo tiện nghi hiện đại.

Cô yêu cầu lắp thêm đèn sáng ngoài sân, vì Cố Ngôn hay về khuya, cô lo anh khó nhìn thấy đường.

Toàn bộ ngôi biệt thự hạn chế thiết kế cầu thang để tránh việc anh bị ngã khi say. Cạnh bàn ghế cũng được làm tròn để đảm bảo an toàn.

Sân vườn rộng rãi để tổ chức tiệc tùng hay BBQ ngoài trời, phù hợp với tính cách thích sôi động của anh.

Cô còn thêm một chiếc giường nhỏ trong phòng làm việc, để Cố Ngôn có thể nghỉ khi đọc tài liệu. Ngoài ra, khu vực chơi game cũng được bố trí tiện nghi.

Nhan Lan Hi tận tâm chuẩn bị mọi thứ. Thỉnh thoảng, mẹ Cố cũng đến giúp, nhưng tuyệt nhiên không thấy Cố Ngôn đâu.

Nhan Lan Hi gọi cho anh nhiều lần nhưng không được, khiến cô không khỏi lo lắng.

Cô có thể nhờ mẹ Cố cử người đi tìm anh, nhưng cô không muốn để lộ mình là một người vợ hay kiểm soát chồng. Không bà mẹ chồng nào thích điều đó.

Cô đành đi đi lại lại ở phòng khách, tạo ra vẻ bồn chồn lo lắng. Những người giúp việc nhìn thấy, không khỏi xót xa và truyền tin đến mẹ Cố.

Mẹ Cố sau khi biết chuyện, đến khuyên cô: “Đi ngủ đi, đừng đợi nó nữa. Mỗi lần nó đi chơi thì chẳng biết khi nào về đâu.

Nhan Lan Hi cố mỉm cười: “Con không ngủ được…”

Mẹ Cố thở dài, mềm lòng nói: “Để dì gọi người đi tìm xem sao…”

Chưa nói xong, tiếng xe vang lên bên ngoài.

“Về rồi đấy.

” Mẹ Cố thở phào, ra ngoài đón: “Lần sau về sớm một chút, Lan Hi lo đến mất ngủ đấy.

Cửa xe mở ra, nhưng không có ai bước xuống.

Trong lúc mẹ Cố và Nhan Lan Hi còn đang nghi hoặc, hai vệ sĩ lôi Cố Ngôn ra ngoài—anh say đến mức chẳng khác nào một con lợn chết.