Trời vô cùng đẹp. Bầu trời xanh biếc, những đám mây trắng như bông lười biếng trôi trên không trung. Nắng cũng đã lên, nhưng không quá gắt. Làn gió êm dịu nhẹ nhàng lay động nhánh cây, mang đến một chút mát mẻ cho ngày hè.
Phong cảnh vô cùng đẹp. Thảm cỏ xanh mượt, bên trên điểm xuyết đầy những đóa hoa nhỏ nhiều màu. Bên cạnh thảm cỏ là một cái hồ, nước hồ trong như gương, có những chú cá nhiều màu sắc đang bơi lội, đóa sen trong hồ đang nở rộ.
Một chiếc xe ngựa vô cùng xa hoa sang trọng đang đứng bên hồ sen đẹp như tranh vẽ trong thời tiết vô cùng đẹp này. Cửa xe mở ra, bước xuống là hai người với vẻ mặt vô cùng vô cùng không tốt.
“Cuối cùng cũng đến rồi.
” Lão nhân đánh xe sắc mặt hồng hào, khí sắc tốt đến không thể tốt hơn, vuốt vuốt chòm râu dài, vui vẻ thở ra một hơi.
Hai người mặt xanh mét, môi trắng bệch, hốc mắt biến thành màu đen, khí sắc kém đến mức có thể sánh ngang với người chết oán hận nhìn hắn, không nói một lời.
Lão nhân nhìn hai người này, thân thiết mở miệng hỏi: “Hai người các ngươi làm sao thế, khí sắc kém đến vậy. Chẳng lẽ là trên đường đi ta chăm sóc chưa đủ tốt?”
Hai người không trả lời, tiếp tục cố gắng dùng ánh mắt giết chết hắn.
Lão nhân cũng không đợi hai người trả lời, tiếp tục vui sướng nói tiếp. “Ta nghĩ hẳn là không phải do ta chăm sóc chưa đủ tốt. Hai người các ngươi cả ngày không ngủ, một người liều mạng luyện công, một người liều mạng đọc sách, kéo dài hơn mười ngày khí sắc tốt được mới là lạ. Chủ nhân nhà ta sợ hai người các ngươi đi đường buồn chán, chuẩn bị không ít bí kíp võ công cùng sách thuốc cho hai người các ngươi dùng để giết thời gian trên đường đi, nhưng mà các ngươi cũng đâu cần phải chăm chỉ đến vậy chứ. Nhìn xem, bây giờ khí sắc ai cũng kém như vậy, thật sự là làm ta đau lòng nha.
” Nói xong, lão nhân giả vờ giả vịt dùng tay áo lau đi mấy giọt nước mắt vốn chẳng hề tồn tại.
Liễu Tiếu nhắm mặt lại, nắm chặt nắm đấm, thống khổ muôn phần nhịn xuống ý định tiến lên trói gô hắn lại, lại buộc thêm mấy tảng đá lớn lên chân hắn, ném cả người lẫn đá xuống hồ.
“Ngươi không cần đứng đây nói nhảm.
” Liễu Hiếu giọng âm trầm nói, “Có chuyện nghiêm túc thì nói ngay cho ta, nếu không có việc gì thì hai chúng ta đi đây.
”
“Cái gì? Các ngươi định đi sao, các ngươi định cứ bỏ lại một lão nhân như ta đây lại mà đi sao?” Giọng lão nhân run run, khóe mắt đỏ lên. “Chẳng lẽ, chẳng lẽ qua nhiều ngày như vậy, các ngươi cư nhiên không hề có chút tình cảm nào với ta sao? Mệt ta còn coi hai người các ngươi như tôn tử tôn nữ mà yêu thương, ai ngờ các ngươi…” Giọng nói nghẹn ngào, một chữ cũng không nói nổi nữa.
“Ngươi cái lão già chết tiệt này.
” Liễu Hiếu không thể nhịn được nữa, cuốn tay áo lên xông tới. Là ai, là ai trên đường đi cứ nhìn thấy người có võ công là tiến lên khiêu khích, chọc giận người ta xong lại lùi về xe ngựa, đẩy Liễu Tiếu ra ngoài làm kẻ chết thay đánh nhau với người ta đến hấp hối. Là ai, là ai đang yên đang lành hạ độc vào đồ ăn nước uống của hai người bọn họ, rảnh rỗi không có việc gì làm liền phun khói độc, vẩy thuốc độc về phía hai người, hại hắn không thể không vừa chiu đựng đau đớn vì trúng độc, vừa liều mạng lật sách bốc thuốc, phối chế giải được cho hai người. Hắn cùng Liễu Tiếu vốn vì có thể sống đi ra khỏi Đường môn mới cố gắng luyện công cùng đọc sách, nhưng hai người bọn họ rất nhanh phát hiện, nếu không liều mạng luyện công đọc sách thì chỉ sợ bọn họ ngay cả còn sống để đi đến được Đường môn cũng là chuyện xa vời.
Liễu Tiếu kéo Liễu Hiếu đang lao về phía lão nhân lại.
Liễu Hiếu vừa giãy giụa vừa quay đầu lại nói với nàng: “Tiểu Liễu Tử, đừng cản ta, hôm nay ta nhất định phải đánh hắn một trận.
”
Liễu Tiếu vẻ mặt nghiêm túc lắc đầu với hắn: “Không được.
”
“Vì sao?” Liễu Hiếu cực kì không phục, một lão nhân đáng đánh đòn như vậy, vì sao không cho hắn đánh chứ.
“Dùng tay đánh hắn, ngươi sẽ bị đau.
” Liễu Tiếu vừa nói, vừa lấy một cây gậy gỗ thô bằng miệng chén ra từ trong xe ngựa, nhét vào tay Liễu Hiếu. “Muốn đánh hắn, dùng cái này là được rồi.
”
“Tiểu Liễu Tử, ngươi thật tốt với ta.
” Liễu Hiếu nhận lấy gậy gỗ, cười với Liễu Tiếu một cái, ngay sau đó lại giận tái mặt, cầm gậy gỗ đi về phía lão nhân đang dùng tay che mặt tập trung giả vờ khóc lóc kia.
“Oa! Số ta thật là khổ.
” Qua kẽ tay lão nhân nhìn thấy Liễu Hiếu vẻ mặt đầy sát khí, cầm gậy gỗ trong tay đi về phía hắn, lập tức bật ra tiếng khóc kinh thiên động địa thần sầu quỷ khóc, làm các du khách gần đó đều nhìn về phía bọn họ.
“Người trẻ tuổi, sao các ngươi có thể đối xử với một lão nhân như vậy chứ.
” Có người nhìn thấy cảnh trước mặt, nhịn không được nói lời chính nghĩa. “Lão nhân gia, ngài không sao chứ?”
“Ta, ta thật sự là số khổ.
” Lão nhân nước mắt nước mũi ràn rụa bắt đầu khóc kể: “Hai người bọn họ là tôn tử cùng tôn tức (cháu dâu) của ta, bình thường không hề quan tâm đến ta, nhưng gần đây không biết như thế nào lại biết được ta có một khoản tiền để dành, liền ép ta giao ra, ta không chịu giao, bọn họ, bọn họ liền…” Lão nhân thương tâm vùi mặt vào lòng bàn tay.
Mọi người vây xem nghe vậy đều lộ vẻ mặt đồng tình, khinh bỉ phẫn hận nhìn Liễu Tiếu cùng Liễu Hiếu.
“Oa! Năm nay cư nhiên lại có tôn tử bất hiếu đến vậy, cẩn thận coi chừng ra đường bị sét đánh chết.
”
“Ngươi xem, người đang cầm gậy hắn là tôn tức của hắn, xinh đẹp thế mà lại ác độc đến vậy a.
”
“Hai người kia phải đưa đến quan phủ, đánh mỗi người mười gậy mới được.
”
…
…
Qua kẽ tay lão nhân nhìn thấy được sắc mặt Liễu Tiếu cùng Liễu Hiếu từ xanh biến thành trắng, lại từ trắng biến thành đen, nghẹn cười đến run rẩy cả người, lại làm mọi người xung quanh nghĩ là hắn đang thương tâm khóc, càng chỉ trích Liễu Tiếu cùng Liễu Hiếu dữ dội hơn.
Liễu Tiếu vẻ mặt âm trầm, đột nhiên đánh một chưởng vào thân cây to bằng miệng chén bên cạnh. Cây ầm một tiếng gục xuống.
Cảnh mới vừa rồi còn ồn như cái chợ lập tức biến mất. Toàn trường yên tĩnh, không ai nói một lời.
“Ta là bộ khoái.
” Liễu Tiếu vẻ mặt bình tĩnh lên tiếng: “Người này là đạo tặc bị truy nã.
” Ngón tay chỉ về phía lão nhân đang vùi đầu giả vờ khóc kia, “Người này vô cùng xảo quyệt, sở trường là lừa gạt và bịa chuyện gây sự. Bây giờ ta phải phụng mệnh bắt hắn về quy án, ai là đồng lõa với hắn thì ở lại cho ta, để ta bắt hết mang về đại lao. Ta đếm đến ba, sau ba tiếng đếm ai còn đứng ở đây ta liền bắt hết về. Một…”
Liễu Tiếu vừa dứt lời, đám người đã rào rào giải tán. Mặc dù có người hoài nghi hai “bộ khoái” này trông quá trẻ tuổi, nhưng sau khi chứng kiến sức mạnh của Liễu Tiếu một chưởng đánh ngã một cây đại thụ thì không thể không tin.
“Oa! Liễu Tiếu, ngươi bây giờ thật là lợi hại.
” Lão nhân ngẩng đầu, hai mắt lấp lánh tràn đầy sùng bái.
“Ngươi bớt giả bộ với ta.
” Trên đường đi đã bị hắn lừa vô số lần, Liễu Tiếu đã sớm không bị vẻ mặt này của hắn ảnh hưởng mảy may. “Như thế nào, bây giờ không có người làm chỗ dựa cho ngươi liền định nịnh nọt ta cho qua chuyện? Nói cho ngươi biết, trận đòn này ngươi nhất định phải chịu.
”
“Không được, không được.
” Lão nhân giơ một ngón tay lên, lắc qua lắc lại. “Ta lớn tuổi rồi, nếu bị đánh có thể sẽ quên mất một số việc cực kì quan trọng. Như vậy sẽ cực kì không tốt đối với các ngươi.
”
“Ngươi thì có chuyện gì quan trọng chứ?” Liễu Hiếu cầm gậy gỗ xáp lại gần.
“Cũng không phải là chuyện rất quan trọng gì, chẳng qua là chủ nhân nhà ta đưa ta mấy viên thuốc nghe nói là có thể giải tất cả các loại độc trong thiên hạ. Các ngươi cũng biết độc dược của Đường môn vô cùng lợi hại, lỡ như không cẩn thận trúng độc thì sẽ vô cùng vô cùng thảm. Nhưng mà nếu uống vào viên thuốc mà chủ nhân nhà ta cho, thì dù là độc lợi hại đến cỡ nào cũng đều có thể hóa giải a.
” Lão nhân tạm dừng một chút, nhìn vẻ mặt giãy giụa của Liễu Tiếu cùng Liễu Hiếu, cười vô cùng vui vẻ. “Các ngươi muốn đánh ta thì đương nhiên là có thể, bất quá, đánh xong có thể ta sẽ quên mất đã để viên thuốc ở đâu.
” Đắc ý, cười gian một tiếng, “Thế nào, các ngươi suy nghĩ đi.
”
Liễu Tiếu ở trong lòng thống khổ giãy giũa, thật muốn đánh hắn, thật muốn đánh hắn, nhưng mà…
Nàng quay đầu nhìn Liễu Hiếu, Liễu Hiếu cũng hai mắt rưng rưng vẻ mặt thống khổ nhìn lại nàng. Hồi lâu sau, hai người thở dài một hơi, Liễu Hiếu lưu luyến cất gậy gỗ lại vào trong xe ngựa.
Lão nhân thấy vậy cười hắc hắc, lấy từ trong lòng ra một cái bình sứ trắng đưa qua. Sau đó vội vàng leo lên xe ngựa, lái xe ngựa nghênh ngang đi.
Liễu Hiếu rưng rưng oán hận nhìn bóng xe ngựa xa dần.
Liễu Tiếu tiến lên an ủi vỗ vỗ vài hắn: “Đừng quá khổ sở, lần này không đánh được hắn, sau này vẫn còn có cơ hội.
”