Nam Soa Nữ Thác

Nam Soa Nữ Thác

Cập nhật: 07/04/2024
Trạng thái: Dừng
Lượt xem: 159,059
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
     
     

Liễu Tiếu cùng Liễu Hiếu sóng vai nhau đi về phía trước, cả hai đều ủ rũ không phấn chấn.

“Ngươi nói xem, chúng ta phải làm sao mới có thể lấy được ‘Sưu Hồn Châm’ kia?” Liễu Tiếu hỏi.

“Không biết.

” Liễu Hiếu buồn bực trả lời nàng: “Nghe nói bảo bối ‘Sưu Hồn Châm’ của Đường môn không phải chỉ có một bộ, mà tổng cộng có tới ba bộ. Ngoài một bộ nhất định nằm trong tay môn chủ Đường môn ra, hai bộ còn lại do hai đại trưởng lão của Đường môn tự bảo quản.

“Vậy ngươi nói xem, môn chủ Đường môn và trưởng lão Đường môn, người nào có vẻ dễ đối phó hơn?”

Liễu Hiếu không nói gì nhìn nàng, thở dài. “Ngươi nghĩ là ai?”

“Ta thấy đều vô cùng khó.

” Liễu Tiếu cũng thở dài theo.

Hai người nhìn nhau, lại thở dài một hơi, tiếp tục ủ rũ đi về phía trước.

Đi đi một hồi, Liễu Tiếu đột nhiên dừng lại, “Ngươi ở chỗ này đợi ta một lát.

” Bỏ lại một câu như vậy, Liễu Tiếu chui vào một cửa hàng nhỏ bên đường.

Lát sau, Liễu Tiếu cầm một cái mũ sa đi ra từ trong cửa hàng.

“Cho ngươi.

” Liễu Tiếu đưa mũ sa cho Liễu Hiếu.

“Để làm gì?” Liễu Hiếu không hiểu gì cả đưa tay nhận lấy.

“Đương nhiên là để đội lên đầu.

” Liễu Tiếu lại cướp lại mũ từ trong tay hắn, giúp hắn đội lên, lại thả lớp vải mỏng xuống, che khuất mặt hắn.

“Để làm gì?”

“Đương nhiên là để che mặt của ngươi.

“Sao lại phải che mặt của ta? Mặt ta không thể gặp người sao? Nam tử hán đại trượng phu, làm sao có thể giấu đầu rụt đuôi, ta không đội.

” Liễu Hiếu vừa nói vừa tháo mũ ra.

“Tùy ngươi, dù sao đến lúc đó người bị người khác nhận ra là Lục Liễu sơn trang nhị công tử, bị người khác đi cáo trạng với Liễu trang chủ cũng không phải là ta.

” Liễu Tiếu sao cũng được buông tay. “Nếu cha ngươi biết ngươi lén chạy đến Đường môn đi trộm bảo bối của người ta, không biết có tức giận đến đánh gãy chân ngươi không.

Bàn tay tháo mũ dừng lại trong không trung, từ từ rụt về.

“Ngươi xem, bọn họ đi đâu vậy?” Liễu Tiếu bỗng nhiên chỉ về phía trước hỏi.

Liễu Hiếu ngẩng đầu, cách một lớp vải che mặt nhìn sang. Từng nhóm người một đi về cùng một hướng lướt qua người bọn họ.

Liễu Tiếu tiến lên, thuận tay kéo một người lại, hỏi: “Xin hỏi, các ngươi đi đâu vậy?”

Người nọ vẻ mặt hưng phấn, “Đại hội luận võ chọn rể của Đường gia bắt đầu rồi, tất cả mọi người đều vội đi xem náo nhiệt. Phải nhanh chút, nếu không sẽ không còn chỗ tốt mà xem đâu.

Liễu Tiếu nghe vậy, kéo Liễu Hiếu, hai người lẫn trong đám đông đi về phía võ đài luận võ chọn rể.

Đến nơi, Liễu Tiếu cùng Liễu Hiếu phát hiện, bọn họ đến thực sự quá muộn. Võ đài đã sớm bên trong ba lớp, bên ngoài ba tầng chật kín. Ngay cả những ngọn cây xung quanh cũng đã chật ních người, đầu người đen thui một vùng. Nếu có cành cây nào không chịu được sức nặng đột nhiên gãy đôi, phỏng chừng có thể ngã chết năm sáu ngươi, lại thuận tiện đè chết bảy tám người.

Liễu Tiếu cố nhón chân lên, nhìn về phía võ đài. Tiếc là chỉ thấy toàn đầu với đầu.

“Làm sao bây giờ? Thế này thì không nhìn thấy gì cả.

” Liễu Tiếu lau mồ hôi than.

Liễu Hiếu không đáp, chỉ kéo kéo tay áo nàng. Liễu Tiếu quay đầu lại, thấy Liễu Hiếu chỉ vào một tòa tửu lâu đối diện với võ đài cách đó không xa. “Đi vào trong đó, từ trong đó nhất định sẽ nhìn thấy rõ.

” Liễu Hiếu hưng phấn nói, sau đó kéo Liễu Tiếu đi về phía tửu lâu.

Còn chưa đến cửa, từ đằng xa đã có tiểu nhị đến tiếp đón: “Hai vị tiểu gia, các ngài có muốn mua vị trí tốt trên tầng hai không? Đối diện với võ đài, nhìn vô cùng rõ ràng, mỗi người còn được tặng trà và điểm tâm miễn phí.

“Bao nhiêu tiền?” Đây là vấn đề mà Liễu Tiếu quan tâm nhất.

“Không đắt, không đắt, một chỗ chỉ cần một trăm lượng mà thôi.

Liễu Tiếu không nói hai lời, kéo Liễu Hiếu xoay người bước đi.

“Đừng, Tiểu Liễu Tử, chỉ có một trăm lượng thôi, chúng ta vào đi.

” Liễu Hiếu vội vàng dùng sức giữ chặt nàng.

“Tận một trăm lượng, hai người sẽ thành hai trăm lượng, bọn họ đúng là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của mà. Tốn nhiều bạc như vậy chỉ để xem người ta luận võ chọn rể, rất không đáng.

” Liễu Tiếu kiên quyết không đồng ý, dùng sức kéo Liễu Hiếu đi.

“Ta chưa từng xem luận võ chọn rể bao giờ, lần này lại là do Đường gia tổ chức, nhất định sẽ vô cùng đặc sắc, chúng ta đi xem đi.

” Liễu Hiếu năn nỉ nàng, “Đi đi, đi đi, hai trăm lượng này ta trả.

“Không cần, hai trăm lượng rất nhiều, cho dù nhà ngươi có tiền ngươi cũng không thể lãng phí như vậy nha.

” Hắn không đau lòng, Liễu Tiếu đau lòng thay hắn.

“Đừng, ta muốn xem, muốn xem cơ.

“Quá đắt, lãng phí tiền, không được.

Hai người giằng co trước cửa tửu lâu, gây ra động tĩnh rất lớn, làm khách trên tầng hai nhao nhao thò đầu ra nhìn.

Một người trong số đó thò đầu ra, nhìn thấy hai người, “vèo” một cái, cực nhanh rụt về.

Bất quá, cho dù là vậy, hắn vẫn bị Liễu Tiếu nhìn thấy.

“Thập Cửu!

” Liễu Tiếu trung khí mười phần hét về phía tầng hai.

Thập Cửu ôm đầu, co người lại run lẩy bẩy trên ghế. Ô, hắn thật là đáng thương, vì sao lại gặp hai người đáng sợ kia chứ.

“Thập Cửu, đừng trốn, ta nhìn thấy ngươi rồi, ngươi nhanh đi ra, nếu không ta sẽ kêu Liễu Hiếu tung phấn ngứa.

” Liễu Tiếu tiếp tục đứng dưới lầu hô to.

Vừa nghe đến hai chữ phấn ngứa, Thập Cửu mặt như đưa đám, không còn cách nào khác, tâm bất cam tình bất nguyện đi đến cửa sổ, thò đầu ra.

“Ta, ta đã sớm cải tà quy chánh, lão đại đã mang chúng ta đổi nghề.

” Tuy sợ nhưng Thập Cửu vẫn run rẩy mở miệng.

“Vậy thì tốt a.

” Liễu Tiếu ngửa đầu nói, “Để chúc mừng các ngươi làm lại từ đầu, Thập Cửu huynh, ngươi có phải là nên mời chúng ta lên ngồi một lát không?”

Cho dù trong lòng Thập Cửu có hàng ngàn hàng vạn cái không muốn, hắn cũng không dám mở miệng nói một chữ “không”, đành phải vẻ mặt đau khổ nói: “Đó là đương nhiên, mời hai vị lên.

Liễu Tiếu hoan hô một tiếng, cùng với Liễu Hiếu vui vẻ chạy lên lầu.

Thập Cửu lấy từ trong ngực ra hai tấm ngân phiếu một trăm lượng đưa cho tiểu nhị, nghĩ nghĩ, lại lấy một thỏi bạc lớn. “Tiểu nhị ca, mang mấy món ngon lên cho hai vị kia.

” Chỉ chỉ chỗ ngồi của hai người Liễu Tiếu. Tiểu nhị nhận bạc, cười hì hì đáp ứng rồi xoay người đi xuống lầu.

Thập Cửu quay lại chỗ ngồi, “Hai vị thiếu hiệp, thật là trùng hợp nha, chúng ta lại gặp mặt.

” Trên mặt thì cười nhưng trong lòng lại khổ không thể tả. “Ta đã kêu người mang thức ăn lên cho hai vị.

” Gắng sức lấy lòng hai người bọn họ.

“Thập Cửu, ngươi thật là tốt.

” Liễu Tiếu cảm động nhìn hắn, mười mấy ngày nay, nàng gần như không ăn được một bữa cơm nào một cách bình thường. Không phải là ăn được một nửa đã có người bị lão nhân chết tiệt kia chọc giận đến đập bàn động thủ thì cũng là ăn chưa được hai ngụm đã trúng độc ngã xuống.

“Đâu có, đâu có, hai vị thiếu hiệp không chê là tốt rồi.

Liễu Hiếu đã sớm không chờ được ghé đầu đến bên cửa sổ nhìn về phía võ đài. “Thập Cửu, hôm nay Đường gia chọn rể cho ai vậy? Ngươi có biết không?”

“Là cho tiểu tôn nữ của môn chủ Đường môn Đường Điềm.

” Thập Cửu trả lời ngay lập tức.

“Oa! Thân phận cao như vậy còn cần luận võ chọn rể sao?” Liễu Hiếu có chút kinh ngạc, “Tôn nữ của môn chủ Đường môn muốn xuất giá, như vậy đội ngũ cầu hôn còn không xếp hàng từ đây dài đến kinh thành?”

“Chính vì quá nhiều người đến cầu hôn, nhiều đến mức Đường gia không biết nên chọn người nào, lại không muốn đắc tội với ai nên mới nghĩ ra cách này.

” Thập Cửu giải thích.

“Ngươi biết thật rõ ràng nha.

” Liễu Tiếu nhìn Thập Cửu.

“Này.

” Thập Cửu nhìn quanh một lượt, thấy không ai chú ý đến ba người bọn họ, mới nhỏ giọng nói: “Chúng ta không phải đã đi theo lão đại đổi nghề sao. Bây giờ nghề của chúng ta là thu thập tin tức, sau đó bán lại cho người cần mua. Mặt khác…” Giọng càng nhỏ hơn, “Lão đại còn chuẩn bị sáng lập ‘Giang hồ tin nhanh’, mỗi tháng ra một kì, chuyên ghi lại những chuyện xảy ra trong giang hồ, sau đó bán cho những người có hứng thú.

“Vậy ngươi đến đây là để?”

“Lão đại phái ta đến đây ghi lại toàn bộ quá trình luận võ chọn rể của Đường môn, để hắn đăng trong kì đầu tiên của giang hồ tin nhanh.

” Thập Cửu vừa thấy tiểu nhị bưng đồ ăn lên, lập tức ngậm miệng lại.

Sau khi tiểu nhị rời đi, Liễu Hiếu nhìn nhìn, ngửi ngửi năm sáu món ăn trên bàn, lại ăn mỗi món một ngụm nhỏ, gật gật đầu với Liễu Tiếu. “Không có độc, ăn đi.

Thấy hành động của Liễu Hiếu, Thập Cửu vội vàng thanh minh: “Ta không dám hạ độc hai vị thiếu hiệp.

Liễu Tiếu vội trấn an hắn, “Không liên quan đến ngươi, đây chỉ là thói quen mới của chúng ta mấy ngày nay mà thôi.

Liễu Tiếu còn chưa ăn được mấy miếng, bên ngoài đột nhiên ồn ào lên, nàng vội nhìn sang, thấy một người đang đứng trên võ đài.

“Bắt đầu.

” Mọi người trong tửu lâu đều dịch ghế về phía trước, đến gần cửa sổ.

Trên võ đài là một nam tử trung niên mặc áo xanh. Hắn đứng trên võ đài, hắng giọng một cái, sau đó mở miệng: “Chư vị, hôm nay là ngày đầu tiên của đại hội luận võ chọn rể của Đường gia ta, ta xin thông báo một số quy tắc.

” Vung tay một cái, hai mươi nam tử trẻ tuổi đi lên. “Hai mươi người này đều là đệ tử của Đường môn ta, bọn họ sẽ thay phiên nhau lên võ đài, chỉ cần có thể thắng được bọn họ, liền có tư cách tiếp tục tham gia luận võ chọn rể ngày mai. Mặt khác, ngoài ba mươi tuổi thỉnh không lên võ đài, nếu không dù thắng cũng không được tham gia đại hội chọn rể ngài mai.

” Nói xong, người nọ ngửa đầu nhìn về phía lầu ba của tửu lâu, một lát sau, người nọ gật gật đầu, xoay người lại lớn tiếng tuyên bố: “Tốt lắm, bây giờ đại hội chọn rể chính thức bắt đầu, thỉnh các vị anh hùng cho thấy thân thủ.

” Nói xong, dẫn theo mười chín người đi xuống, để lại một người trên võ đài.

Liễu Tiếu quay đầu hỏi Thập Cửu: “Tầng trên có người nào sao?”

“Nghe nói Đường gia bao trọn tầng ba của tửu lâu, hẳn là có nhân vật quan trọng ở trên lầu.

“Ngươi nói xem môn chủ Đường môn sẽ có ở trên lầu không? Hay là hai đại trưởng lão ở trên lầu?” Liễu Tiếu khẩn trương hỏi, không biết có cơ hội lấy được Sưu Hồn Châm hay không.

“Ta nghĩ là không, theo quy tắc thì hôm nay chẳng qua chỉ là bước đầu sàng chọn mà thôi, phỏng chừng môn chủ Đường môn cùng trưởng lão đều không xuất hiện, ta thấy có khả năng nhất là đại ca của Đường Điềm, cũng chính là trưởng tôn của môn chủ Đường môn Đường Lượng ở trên chủ trì đại cục.

” Thập Cửu suy nghĩ một chút, trả lời Liễu Tiếu.

“Vậy à.

” Liễu Tiếu có chút thất vọng nằm lại xuống cửa sổ.

Trên lầu, một thanh niên nho nhã áo trắng tung bay ngồi bên cửa sổ, nhìn kĩ mọi động tĩnh trên võ đài. Bên cạnh là một thiếu nữ xinh đẹp động lòng người đang ngồi, vẻ mặt mất hứng.

“Ca, lập tức dừng cái đại hội chọn rể này lại đi, ta không muốn xuất giá, ta không muốn xuất giá.

” Thiếu nữ liều mạng gào thét bên tai người thanh niên.

Người thanh niên bất đắc dĩ thở dài, quay đầu lại. “Điềm Điềm, ngươi nói với ta thì có ích gì? Đâu phải ta ép ngươi xuất giá, là gia gia được không. Dù ngươi có la hét với ta như thế nào đi nữa cũng vô dụng.

“Ngươi cho là ta chưa nói với gia gia sao?” Thiếu nữ tức giận cắn môi, “Hoàn toàn không có tác dụng gì cả.

“Ngươi cũng biết là không có tác dụng thì đừng làm loạn nữa, ngồi xuống xem cho kĩ đi, nếu có người ngươi thấy vừa mắt, đại ca sẽ giúp người đi cửa sau.

” Người thanh niên ôn hòa an ủi nàng.

“Ta không muốn xuất giá. Tâm nguyện từ nhỏ của người ta là làm một nữ hiệp hành hiệp trượng nghĩa, tự do tự tại hành tẩu trên giang hồ, trừ gian diệt bạo, cứu người gặp nạn, giành được mỹ danh trong thiên hạ.

” Đường Điềm vẻ mặt bất mãn, “Trước kia gia gia nói ta còn quá nhỏ, không cho ta rời đi Đường môn. Mãi ta mới được mười bảy tuổi, võ công cũng không kém, cứ nghĩ là cuối cùng cũng có thể hành tẩu giang hồ, lại không ngờ gia gia chẳng những không cho ta đi, còn ra lệnh cho ta xuất giá. Ta không muốn, ta không muốn, mục tiêu của ta là trở thành giang hồ đệ nhất nữ hiệp, ta không thể để giấc mộng của ta tan biến như vậy được, ca, ngươi giúp ta, giúp ta được không?” Đường Điềm giữ chặt ống tay áo đại ca dùng sức lắc, “Giúp ta, giúp ta, giúp ta. Ta không xuất giá, không xuất giá, không xuất giá.

” Chỉ thiếu không nằm ra đất ăn vạ.

“Không phải là ta không giúp, mà là ta không có cách nào để giúp.

” Đường Lượng bị nàng quấn lấy đến đau đầu. “Ngươi vẫn nên nhìn kĩ võ đài đi, nếu thích ai thì nói với đại ca, đại ca sẽ giúp ngươi đi cửa sau cho. Đại ca chỉ có thể giúp ngươi như vậy thôi.

” Ấn nàng ngồi xuống, “Nhìn cho kĩ, đừng bỏ lỡ.

Đường Điềm quệt miệng, cực kì mất hứng ngồi xuống, trong lòng lại âm thầm tính toán làm sao để trốn khỏi nhà, đi phiêu lưu giang hồ.

Liễu Tiếu cùng Liễu Hiếu nhoài người ra cửa sổ, vô cùng hào hứng xem. Thập Cửu thì không ngừng ghi chép.

Không ngừng có ngươi nhảy lên võ đài, có người bị đánh xuống võ đài, có người bị nâng đi, có người đánh thắng, được mời đứng sang một bên.

Trên võ đài đệ tử Đường môn đã thay mấy người. Bây giờ đang đứng trên võ đài là một thanh niên hơi béo, trắng trắng tròn tròn, trông có vẻ rất dễ khi dễ.

Hắn vừa đi lên, lập tức có mấy người tranh nhau nhảy lên võ đài. Mấy người này ngươi đá ta, ta đá ngươi, hòng đuổi hết những người khác xuống. Dù vậy, cuối cùng vẫn có hai người đồng thời đứng trên võ đài.

Thanh niên sao cũng được cười cười, mắt híp lại thành một đường. “Hai người các ngươi cùng lên một lượt cũng được, nếu thắng, coi như hai người các ngươi đều được thông qua.

” Hai người kia nghe vậy, liếc nhau một cái, đồng thời tiến hành công kích.

Liễu Tiếu chỉ nhìn thấy tay thanh niên mập mạp kia bắn ra một chùm ánh vàng rực rỡ, sau đó hai người kia liền nằm vật ra ngửa mặt lên trời.

“Người đó là ai vậy? Trông có vẻ rất lợi hại.

” Liễu Tiếu kéo Thập Cửu hỏi.

“Đó là Đường Di, cao thủ trong thế hệ trẻ của Đường gia. Tinh thông các loại ám khí, thích nhất là sử dụng ám khí làm từ vàng.

” Thập Cửu vừa nói vừa lia bút không ngừng.

“Cái gì?” Liễu Tiếu trợn tròn mắt, chỉ vào Đường Di đang đứng trên võ đài. “Nghĩa là, những ám khí đó của hắn đều làm từ vàng?”

“Đúng vậy.

” Thập Cửu trả lời.

Liễu Hiếu thấy trong mắt Liễu Tiếu đột nhiên bùng ra những tia sáng chói mắt, trong lòng biết không ổn, thầm kêu một tiếng “không tốt”, lập tức vươn tay đi kéo nàng, cuối cùng vẫn chậm một bước.

Liễu Tiếu đã nhảy xuống từ cửa sổ tầng hai.

Thập Cửu cảm thấy người mình mát lạnh, lưng áo khoác của hắn đã bị Liễu Tiếu xé mất một mảnh.