---Chào mừng chương 500, Free---
Hôm nay Hoa Mạn Mạn không có tâm trạng đi thư viện.
Sau khi nàng về đến nhà, cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
Ngay cả cơm chiều cũng không muốn ăn, trực tiếp cởi quần áo vào phòng tắm, mở vòi, nước ấm từ vòi hoa sen chảy xuống
Hoa Mạn Mạn ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, để mặc nước ấm xối vào gương mặt mình.
Trong phòng tắm dần bị hơi nước bao phủ, nhiệt độ cũng tăng lên.
Cả ngày hôm nay, Hoa Mạn Mạn chỉ ăn chút bánh mì vào buổi sáng, chưa ăn cơm trưa và cơm chiều.
Hơn nữa tâm trạng lại xuống dốc, nàng liền hơi váng đầu.
Trong phòng tắm, nhiệt độ và hơi nước càng làm đầu choáng váng hơn.
Nàng bám vào vách tường, muốn đi ra ngoài hít thở không khí.
Kết quả dưới chân trơn trượt, cả người ngã ngửa xuống.
Cái gáy đập mạnh vào gạch men trên mặt đất.
Cơn đau ập đến.
Ngay sau đó trước mắt tối sầm, không nhìn thấy gì nữa.
Một lượng lớn nước lạnh từ bốn phương tám hướng chui vào tai và mũi nàng.
Nhưng thần kỳ là nàng không hề có cảm giác khó thở.
Thậm chí nàng còn có thể nhẹ nhàng nổi trên mặt nước, hoàn toàn không cần lo bản thân sẽ bị chìm xuống.
Khi Hoa Mạn Mạn còn hết sức tò mò, cân nhắc xem chuyện gì xảy ra, bỗng nghe thấy một tiếng “tùm”.
Như là có thứ gì rơi vào trong nước.
Mặt nước gợn sóng.
Hoa Mạn Mạn bị những cơn sóng gợn mà dạt về sau vài bước.
Ngay sau đó, nàng nghe thấy tiếng con nít kêu lên.
“Cứu, cứu mạng!
”
Hoa Mạn Mạn bơi về phía phát ra tiếng kêu.
Dần dần, trong bóng đêm nàng phát hiện ra một chút ánh sáng.
Khi khoảng cách của nàng tới chỗ có ánh sáng càng gần, nàng thấy một bé trai đang liều mạng giãy giụa trong nước.
Cậu bé thoạt nhìn khoảng ba bốn tuổi, trên người mặc áo gấm cổ tròn rất dày.
Quần áo vốn ấm áp thoải mái, lúc này lại trở thành gánh nặng kéo cậu bé chìm xuống.
Nhưng cậu bé còn không cởi ra được quần áo trên người, chỉ không ngừng run rẩy, tuyệt vọng mở to mắt, miệng không ngừng phun bọt khí, hoảng sợ tuyệt vọng kêu cứu.
“Cứu mạng……”
Ở trên cổ hắn, còn đeo một cái dây chuyền ngọc hình hoa sen.
Ánh sáng mà Hoa Mạn Mạn nhìn thấy, chính là từ dây chuyền ngọc hình hoa sen phát ra.
Tia sáng này giống như người dẫn đường trong bóng đêm, thu hút Hoa Mạn Mạn tới bên người bé trai kia.
Hoa Mạn Mạn không kịp nghĩ nhiều, một tay ôm cậu bé, một cái tay khác nâng mông cậu lên, đồng thời vung chân, đẩy cậu lên trên.
Cậu bé như bắt được cọng rơm cứu mạng, ôm chặt lấy Hoa Mạn Mạn.
Hai người trồi lên mặt nước.
Hoa Mạn Mạn nhìn quanh bốn phía, phát hiện nơi này rất xa lạ, tất cả bốn phía đều là cây cối bị băng tuyết bao trùm, không nhìn thấy một bóng người.
Trên bầu trời có bông tuyết bay, mặt hồ đóng băng thành một lớp mỏng.
Mà hai người bọn họ đang ở giữa hồ.
Hoa Mạn Mạn lạnh đến run rẩy
Nàng ôm chặt bé trai vào ngực theo bản năng, run giọng an ủi.
“Không sao, ta sẽ đưa cháu lên bờ ngay lập tức.
”
Bé trai sau khi đối mặt với nguy cơ cận kề cái chết, ra sức hít thở không khí trong lành.
Cậu ghé vào ngực Hoa Mạn Mạn, ho dữ dội.
Một đứa bé ngâm mình lâu trong nước lạnh, cho dù không bị chết đuối cũng sẽ bị chết cóng.
Hoa Mạn Mạn không dám trì hoãn thời gian, ôm bé trai bơi về phía bờ.
Trong lúc ấy, bé trai sặc vài ngụm nước.
Cậu bé ho dữ dội, nhưng không dám hé răng, đôi tay ôm chặt Hoa Mạn Mạn, thân thể nho nhỏ không ngừng run rẩy trong vòng tay nàng.
Hoa Mạn Mạn bơi một lúc lâu, cuối cùng ngón tay mới chạm vào bờ.
Lúc này nàng đã kiệt sức.
Nhưng nàng vẫn cắn chặt răng, dùng chút sức lực cuối cùng, đưa bé trai lên trên bờ.
Toàn thân bé trai ướt dầm dề, ngồi bệt dưới đất, thân thể bị đông lạnh run bần bật.
Mặt cậu bé đã tái nhợt, vươn đôi tay đông lạnh đến tái nhợt, muốn kéo Hoa Mạn Mạn ra khỏi hồ nước.
Hoa Mạn Mạn từ chối lòng tốt của cậu bé.
“Không cần bận tâm đến ta, cháu mau trở về đi.
”
Nàng có thể cảm giác được, chính mình không thể ở đây lâu, có lẽ nàng sẽ mau chóng rời đi.
Nàng nhìn khuôn mặt bé trai cực giống khuôn mặt của Lý Tịch, rốt cuộc vẫn không nhịn được mở miệng hỏi.
“Cha cháu là ai?”
Bé trai lắp bắp nói: “Chiêu… Chiêu Vương.
”
Tuy trong lòng đã sớm có chuẩn bị, nhưng khi nàng thật sự nghe thấy đáp án này, nàng vẫn cay sống mũi, hốc mắt cũng nóng lên.
Nàng nâng tay phải lên, ngón tay lạnh lẽo chạm vào gương mặt bé trai, nghẹn ngào hỏi.
“Con tên là gì?”
“Lý Tuân” cậu bé dừng một chút, sau đó ngại ngùng bổ sung một câu “Nhũ danh là… là Cẩu Đản.
”
Hoa Mạn Mạn cười, nước mắt lại bất giác rơi xuống.
“Con đã lớn như vậy.
”
Thân thể Lý Tuân sắp bị cóng mà mất hết cảm giác.
Cậu biết chính mình phải mau rời khỏi đây, về nhà tìm phụ vương.
Nhưng nhìn đại tỷ tỷ trước mặt, cậu lại nảy sinh ra cảm xúc luyến tiếc.
Cậu không nỡ rời khỏi đây, không nỡ rời khỏi nàng.
Cậu không nhịn được hỏi.
“Ngươi là ai?”
Hoa Mạn Mạn cảm giác có một luồng sức mạnh mạnh mẽ kéo nàng xuống phía dưới.
Nàng không tránh thoát được luồng sức mạnh đó.
Nàng biết chính mình phải rời đi ngay lập thức.
Nàng nắm lấy bàn tay nhỏ của Lý Tuân, giọng nói run rẩy gằn từng chữ nói.
“Ta là mẫu thân của con.
”
Lý Tuân ngơ ngẩn nhìn nàng, đôi mắt trợn to.
Mẫu thân mà cậu ngày nhớ đêm mong, lại xuất hiện ở trước mặt cậu như một kỳ tích.
Hóa ra mẫu thân là hình dạng này.
Hạnh phúc tới quá đột nhiên, cậu bé không tin đây là sự thật.
Luồng sức mạnh dưới nước càng lúc càng lớn, rốt cuộc Hoa Mạn Mạn không chống đỡ nổi, đành phải buông lỏng bàn tay Lý Tuân.
Nàng đón nhận ánh mắt kinh hoàng của Lý Tuân, dịu dàng cười với cậu bé.
“Đừng sợ, mẫu thân chỉ tạm thời rời đi thôi.
”
Sau đó, cả người nàng chìm vào nước hồ lạnh băng, chớp mắt đã biến biến mất không thấy.
Lý Tuân nhào tới bên hồ theo bản năng, kinh hoàng vươn tay.
“Nương!
”
Phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Là Lý Tịch tới.
Theo sau hắn còn cả một đám người.
Hôm nay là mùng một năm mới, vương công quý tộc và quan viên tứ phẩm trở lên cùng gia quyến trong kinh đều vào cung, chúc tết thăm hỏi hoàng đế và Thái tử.
Nhưng vì hoàng đế vẫn bị liệt, không thể đứng dậy, vì thế mọi người cũng chỉ có thể chúc tết Thái Tử nhỏ tuổi
Nhưng Thái Tử quá ít tuổi, không hiểu chuyện gì, cần có người hỗ trợ bên cạnh.
Người hỗ trợ này không ai khác, chính là Chiêu Vương Lý Tịch.
Thái Tử ngồi ngay ngắn trên đầu, mà Lý Tịch thì ngồi ở bên cạnh cậu bé, cùng cậu tiếp nhận ba quỳ chín lạy của văn võ bá quan.
Lúc này Lý Tịch không thể mang theo Lý Tuân bên người, chỉ có thể sai Trần Vọng Bắc dẫn Lý Tuân đi thiên điện nghỉ ngơi.
Ai ngờ Lý Tuân lại lén chạy ra ngoài.
Lý Tịch biết con trai mất tích, lập tức sai người đi tìm.
Bọn họ tìm hồi lâu, mới thấy Lý Tuân ướt sũng người ở bên hồ.
Lý Tuân vừa gọi mẫu thân đừng đi, vừa trượt xuống hồ nước.
Cũng may Lý Tịch kịp thời đuổi tới, xách người từ phía sau lên.
Lý Tuân vẫn đang liều mạng giãy giụa.
“Buông ta ra, ta muốn đi tìm nương!
”.