Từ khi hai cha con gặp lại tới nay, Lý Tịch vẫn luôn cố tình lảng tránh nhắc đến xuất thân của mình.
Theo hắn thấy, mặc kệ cha mình là ai, hắn đều chỉ nhận một người cha là Trấn Quốc Công này.
Hắn không muốn nhắc đến quá khứ, sợ đụng vào sợi dây vô hình giữa hai cha con.
Giờ này khắc này, trong lòng Lý Tịch vô cùng hối hận.
Vừa rồi không nên xúc động nói ra như vậy.
Hắn không dám nhìn lại phản ứng của cha, đang muốn chuyển chủ đề câu chuyện thì nghe Lý Liệu cười đáp.
“Nếu ta không phải là cha ngươi, thì ai mới là cha ngươi? Chẳng lẽ ngươi từ cục đá nhảy ra hả?”
Bộ dáng nhẹ nhàng tùy tiện, như là không để lời nói của Lý Tịch ở trong lòng.
Lý Tịch thầm thở phào, đồng thời lại hơi áy náy.
Xem ra cha hắn vẫn không biết chân tướng năm đó.
Cha hắn vì triều Đại Chu mà vào sinh ra tử, suýt nữa mất mạng, nhưng hoàng đế mà ông ấy nguyện trung thành đến chết lại làm vấy bẩn vợ ông.
Lý Tịch không dám nói chân tướng này cho cha hắn.
Hắn sợ cha hắn không chịu nổi đả kích.
Lý Tịch lơ đãng đáp.
“Ta cũng chỉ thuận miệng nói thôi.
”
Xe ngựa ngừng ở lối vào ngõ Hoa Nhài.
Hoa Mạn Mạn đỡ Nguyệt nương xuống xe, đưa người đến cửa nhà.
“Mau vào đi.
”
Nguyệt nương muốn trả lại áo choàng cho nàng, lại bị nàng đè tay lại.
Hoa Mạn Mạn: “Cái này tặng ngươi, về sau ra cửa khoác nó, ngươi sẽ không lạnh nữa.
”
Nguyệt nương cảm giác cái tay đè lại tay mình rất nóng.
Nóng đến mức đốt cháy lòng nàng.
Nàng do dự mãi mới mở miệng mời.
“Nếu các ngươi đã tới, chi bằng vào nhà ngồi một lát, uống chén trà đi?”
Hoa Mạn Mạn hơi dao động: “Như vậy sẽ không quấy rầy đến người nhà của ngươi chứ?”
Nguyệt nương: “Không đâu, nô gia ở cùng với tổ mẫu. Tổ mẫu lớn tuổi, tai và mắt đều kém. Ngày thường bà luôn ở trong phòng, rất hiếm khi ra cửa.
Cho dù các ngươi vào nhà cũng sẽ không gặp bà đâu.
”
Hoa Mạn Mạn: “Vậy chúng ta quấy rầy rồi.
”
Nguyệt nương mở khóa cửa, dẫn ba người vào nhà.
“Các ngươi ngồi đi, nô gia đi xem tổ mẫu, sau đó pha một ấm trà cho các ngươi.
”
Hoa Mạn Mạn gật đầu: “Làm phiền.
”
Chờ đến khi Nguyệt nương vào phòng tổ mẫu, vị tổ mẫu có tai và mắt kém trong miệng nàng lập tức nhảy ra từ phía sau cửa, đóng sầm cửa phòng lại, sau đó giữ chặt tay Nguyệt nương, hạ giọng hỏi.
“Sao ngươi lại đưa bọn họ vào nhà chúng ta?”
Nguyệt nương nhỏ giọng giải thích.
“Bọn họ đã đưa ta đến cửa nhà, nếu ta không mời bọn họ vào nhà ngồi một lát sẽ khiến bọn họ nghi ngờ.
”
Tổ mẫu thấy mắt nàng đỏ, nghi hoặc hỏi.
“Ngươi mới vừa khóc à? Xảy ra chuyện gì?”
Nguyệt nương nói gần nói xa: “Không có gì, chỉ rơi bừa vài giọt nước mắt, để bọn họ thương hại ta mà thôi. Không nói cái này nữa, vừa rồi ta nhìn thấy quan phủ vớt hai thi thể từ dưới sông ra, hai người kia chẳng phải là sát thủ mà nhị gia hôm qua sai đi làm việc à? Sao bọn họ lại chết?”
Tổ mẫu cười khẩy một tiếng: “Bọn họ đi giết hai người bên ngoài, kết quả hai người kia không chết, ngược lại hai bọn họ chết, ngươi nói xem, chuyện này có thể là ai làm?”
Nguyệt nương tái mặt, không dám nói tiếp nữa.
Trong mắt tổ mẫu hiện ra vẻ hung ác.
“Xem ra chúng ta coi thường hai người bên ngoài kia.
Nhị gia vốn định đêm nay sai nhiều người hơn đi giải quyết bọn họ, không ngờ hôm nay bọn họ lại chủ động tới cửa
Nếu thế, chúng ta một là không làm, hai là đã làm phải làm đến cùng, trực tiếp giết bọn họ!
Như thế cũng coi như giúp nhị gia giải quyết một việc phiền toái nhỏ. Ít nữa nhị gia vui vẻ, không chừng có thể cất nhắc chúng ta vào vương phủ hầu hạ cũng nên.
”
Bà càng nói càng cao hứng, trên khuôn mặt mặt già nua tràn đầy hi vọng.
Nhưng Nguyệt nương lại cảm thấy rùng mình, trong lòng hốt hoảng.
Vị lang quân trẻ tuổi kia rất tốt với nàng, nàng không muốn hắn chết.
Tổ mẫu nhét một bao giấy vào tay Nguyệt nương.
“Lát nữa ngươi bỏ thứ này vào trong trà, để ba người kia uống.
”
Nguyệt nương run giọng hỏi: “Đây… đây là cái gì?”
Tổ mẫu cười khì khì: “Còn có thể là cái gì? Được nhiên là thuốc độc lấy mạng người.
”
Nguyệt nương cuống quít lắc đầu: “Không được, chuyện này ta không làm được.
”
Tổ mẫu lập tức thu hồi nụ cười, duỗi tay bóp chặt cổ họng nàng, hung tợn uy hiếp.
“Nha đầu chết tiệt, ngươi dám cãi lệnh ta?
Ngươi đã quên lúc trước là ai nhặt ngươi từ đống xác chết về hả?
Là ai cho ngươi ăn, cho ngươi mặc, nuôi ngươi lớn như vậy? Ngươi đúng là đồ bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa!
Hiện tại ta chỉ sai ngươi làm một việc nhỏ, ngươi lại dám từ chối?
Ngươi có tin hiện tại ta đập chết ngươi hay không, để ngươi đi đoàn tụ với vong hồn cha mẹ ngươi!
”
Cổ họng bị bóp chặt, Nguyệt nương không thở nổi, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện ra vẻ đau đớn, khóe mắt tràn ra nước mắt.
Nàng gian nan mở miệng, giọng yếu ớt.
“Ta sai rồi… Ta… không dám…”
Lúc này, tổ mẫu mới buông tay ra.
Nguyệt nương ngã xuống mặt đất, che lại cổ họng đau âm ỉ, há miệng thở dốc, vẻ mặt hồi hộp khi vẫn còn sống.
Tổ mẫu lạnh lùng nhìn nàng: “Đừng tưởng ngươi trưởng thành thì có thể bay ra lòng bàn tay ta, ta có thể nuôi ngươi lớn được như này, cũng có thể lấy mạng ngươi bất cứ lúc nào.
”
Nguyệt nương nhớ tới thủ đoạn dạy dỗ của tổ mẫu mà rùng mình.
Nàng tái mặt đáp: “Ta đều nghe theo ngài.
”
Lúc này tổ mẫu mới vừa lòng, giọng điệu cũng thả lỏng hơn.
“Sau khi làm xong chuyện này, ta sẽ thay ngươi xin nhị gia ban thưởng. Chuyện này đối với ngươi mà nói là cơ hội rất tốt.
Chỉ cần ngươi được nhị gia coi trọng, là có thể bay lên cành cao biến thành phượng hoàng. Nhưng ngươi phải phấn đấu cho ta một chút...
”
Nguyệt nương ra sức gật đầu: “Ta biết, ta sẽ không khiến ngài thất vọng.
”
Tổ mẫu vẫy vẫy tay: “Đi đi, ta ở đây chờ tin tức tốt của ngươi.
”
Nguyệt nương đi ra khỏi phòng, vào nhà bếp.
Nàng đổ nước, nhóm lửa như một cái máy.
Thấy nước trong ấm trà bắt đầu bốc hơi ra bên ngoài, trong lòng Nguyệt nương không ngừng do dự, rối rắm.
Cuối cùng, nàng vẫn lấy gói giấy nhỏ.
Bởi vì tâm trạng dao động quá lớn, tay nàng run rẩy ác liệt, suýt nữa không cầm chắc.
Bột trắng rơi vào trong nước, mau chóng hòa tan.
Nguyệt nương tiện tay bỏ lá trà vào trong ấm, cất giọng nức nở nói.
“Xin lỗi, rất xin lỗi……”
Nàng không muốn người nọ chết, nhưng nàng hết cách rồi.
Mạng của nàng nằm trong tay tổ mẫu, nàng chỉ có thể dựa theo lời tổ mẫu nói để làm.
Bên trong nhà chính.
Hoa Mạn Mạn đang đánh giá bài trí trong phòng, bỗng nghe thấy Lý Liệu nói với ẩn ý sâu sa.
“Các ngươi đoán Nguyệt nương có cho thuốc vào trà không?”
Lý Tịch lạnh lùng nói: “Không được ăn bất cứ thứ gì của ả.
”
Hoa Mạn Mạn gật đầu nói được.
Lúc này, Nguyệt nương xách ấm trà đến.
Mắt nàng vẫn đỏ, nhưng cảm xúc đã ổn định.
“Xin lỗi, để các ngươi đợi lâu.
”
Nàng rót ba ly trà nóng, đặt tới trước mặt bọn họ, ngượng ngùng nói.
“Trong nhà không có trà ngon, xin ba vị tạm chấp nhận một chút.
”
Lý Tịch: Hồ ly tinh rốt cuộc sắp lộ đuôi!
---
Chương này Free tặng độc giả đã ủng hộ theo dõi truyện bấy lâu ^_^