- Này , tôi muốn biết chuyện của cô - Anh chàng tò mò
- Sao anh lắm chuyện thế ?
- Vì tôi bị cô thu hút ngay ánh nhìn đầu tiên - Anh ta gật gật đầu tỏ vẻ đúng đắn .
Nó lặng người .
" Tình yêu sét đánh ư ? Hắn ta điên rồi ! " - Nó thầm nghĩ rồi cười đểu
Như đọc được suy nghĩ của nó , anh chàng chêm vào :
- Thật , mọi chuyện là vậy đấy ! Tôi đéo có nói dối cô đâu . Tôi nói dối cô thì làm cái con mẹ gì ?
Không hiểu sao , tự dưng nó lại thấy buồn cười . Một anh chàng thú vị , muốn tỏ vẻ mình lịch sự văn hoá mà cái miệng thì cứ văng tục . Nó hỏi như tiếp lời anh chàng :
- Nói với anh , tôi được gì ?
- Không được gì hết , ít nhiều gì cô cũng nhẹ bộ lòng heo của mình . Đéo phải suy nghĩ nữa , đỡ đau đầu ...
.
***
Thấy cũng có lý , nó suy nghĩ hồi lâu rồi kể anh chàng nghe mọi chuyện .
Từ chuyện hắn và nó gặp nhau , đến mọi thử thách của đời nó . Rồi lại đến chuyện hôm qua vì sao nó dầm mưa . Vừa cười nó vừa thể hiện nhiều vẻ mặt của mình : đau lòng , vui vẻ , mơ tưởng , yêu thương ; khóc , cười , trìu mến .
.
.
Anh chàng chăm chú nghe , không chớp mắt .
***
Anh chàng là dân ăn chơi . Nó biết thế ! Đầu tóc anh chàng rất moden , anh chàng lại có vài vết chém ngay lưng .
.
. rõ ràng thế còn gì !
Không ăn chơi thì cũng là dân anh chị .
***
Kể xong câu chuyện , đúng như anh ta nói . Nó nhẹ người hẳn đi . Nhưng nước mắt lại rơi không thức tiếc . Mọi kí ức về hắn cứ ùa về , ùa về làm tim nó đau như cắt .
" Tình cảm liệu có thay đổi có nhanh thế không nhỉ ? " - Đau sót nó nghĩ
Chẳng hiểu vì sao thấy cảnh tượng đó , anh chàng lại thấy nhói nhói trong người .
" Sao mình thấy tim mình hơi đau đau ý nhở ? Đm , có khi nào mình bị bệnh tim không ? Ông trời ơi , con còn trẻ .
.
. làm ơn đừng cho con chết sớm thế . Ông trời ơi .
.
. hức hức , ông trời ơi . Ông thương thì ta con đi ông trời ơi " - Anh chàng tự than .
***
Còn nó , nó lại thu mình vào một góc cô đơn .
Đầu óc nó trống rỗng , nó muốn được an ủi . Nó muốn được người nào đó tìm ra dùm nó cách thoát khỏi nơi này , nói tối tăm và rối tung này .
.
. nhất định phải có một người nào đó vạch đường cho nó đi .
***
Anh chàng thấy vậy , thở dài rồi nói lên ý kiến của mình :
- Bỏ một ngày ngồi đây để xem cô khóc thì phí thời gian thật .
.
.
- Thế anh đi đi và đừng có quay lại đây - Nó ngước mặt lên , nói giận dữ
- Tôi đã nói với cô rằng tôi yêu cô ngay từ ánh nhìn đầu tiên . Làm sao tôi có thể bỏ người con gái mình yêu ở lại đây chứ ? - Anh chàng nhún vai một cái , rõ là trẻ con .
- Anh không yêu tôi đâu . Chữ yêu nói ra không dễ dàng thế đâu - Nó phản bác
- Yêu thì yêu , nói phạch tẹt mẹ nó ra đi . Có gì khó nói ? Đm chứ tôi yêu ai là tôi nói ngay , cần đéo gì giữ trong lòng - Anh ta thật thà nói
- Anh chưa yêu nên chưa biết .
.
. - Nó ngậm ngùi
- Cô đừng nói thế chứ ! Tôi yêu nhiều rồi mà .
.
.
- Không , anh chưa yêu .
.
.
- Chứ theo cô thế nào mới gọi là yêu ? - Anh chàng tò mò
***
Nuốt nước bọt , nó hít hít mũi . Sau đó , nó kiên nhẫn liệt kê ra cho anh chàng ăn chơi " trẻ con " này hiểu :
- Khi yêu ai đó , anh sẽ thấy vui khi người đó cười . Anh sẽ thấy mình hạnh phúc đến bất ngờ khi người đó ân cần với mình . Khi yêu , người đầu tiên anh nghĩ đến mỗi khi thức giấc là người đó ; người cuối cùng anh nghĩ trước khi đi ngủ cũng là người đó . Khi người đó buồn , anh sẽ buồn theo . Và anh đau , khi người đó yêu một người khác. Anh cũng sẽ đau khi người đó lạnh nhạt với mình . Hơn hết , anh sẽ muốn chết nếu người đó nói dối mình .
- Như tôi yêu anh ấy vậy .
.
. - Nó tiếp lời của chính mình .
Đau đớn . Biết làm sao bây giờ ? Mọi chuyện rối lắm , nó thoát ra không được . Bốn thàng nữa thôi , bốn tháng ngắn ngũi thôi là nó sẽ ra đi vĩnh viễn rồi . Làm sao đây .
.
. làm sao đây ? Làm sao nó mới giữ được người nó yêu đâu ?
[.
.
.
]
To be continue .
.
.
24 : Một tình địch mới xuất hiện (1)
o0o
Chiều 5h cùng ngày /.
Nhà hàng - khách sạn Hoàng Cung :
Hắn và Uke ngồi đó ăn bữa tối . Lần này , không phải đi xem mắt nên cả hai bên không có ba mẹ đi cùng .
Ừ , họ chỉ có một mình . Hai người và hai người .
***
Uke không ngờ hắn lại hẹn mình ra ăn tối . Cô không ngờ con cá này lại mắc câu dễ thế, mọi chuyện cứ như mơ vậy đấy .
.
.
Rồi tương lại sự nghiệp của gia đình cô sẽ sáng lạng hơn bao giờ hết . Rồi thì cô sẽ được thành vợ của vị chủ tịch " tương lai " tập đoàn nhà họ Bùi - tập đoàn lớn nhất nhì thế giới .
Nghĩ đến đây , cô chỉ sướng rơn người lên thôi .
.
.
.
.
.
Còn hắn , hắn cũng ăn uống bình thường nhưng thỉnh thoảng lại liếc nhìn Uke , cách cô cầm dao nỉa rất mực quý phái .
Hắn chợt nhớ lại lần ăn chung đầu tiên của hắn và Yun . Yun cầm dao chẳng quý phái như cô ả , thậm chí là chẳng cần để dao hay nỉa nữa ấy chứ ! Yun mộc mạc và giản đơn, Yun không đòi hỏi gì quá đáng cả .
.
. Yun chỉ muốn tình yêu của hắn thôi !
.
Hắn tự cười một mình.
***
Món ăn Pháp rất ngon , nhưng chỉ ngon với hắn thôi . Còn với Uke thì ngán đến tận cổ, cô ghét nhất món Pháp . Nhưng vì mục đích của mình cô đành bất chấp vậy , cô không muốn phá vỡ mối quan hệ này !
Hai người ăn xong món đầu tiên thì Uke chủ động bắt chuyện làm phá tan không gian yên tĩnh nãy giờ :
- Bạn gái anh có giận chuyện anh không đến đón cô ấy không ?
- Ừ , không . Cô ấy rất hiểu chuyện mà - Hắn lắc đầu nói .
- Thế anh hẹn tôi ra đây ăn có chuyện gì nói không ? - Uke cố tình hỏi để xem phản ứng của hắn thế nào . Cô muốn biết có phải hắn thích cô rồi hay không thôi !
- Chỉ là muốn đãi một bữa ăn tối để chào mừng một người bạn mới thôi - Hắn hớn hở
Uke nghe được chữ người-bạn-mới đột nhiên trở nên thất vọng . Cô nghĩ :
" Chỉ là một-người-bạn-mới thôi à ? Thế thì vẫn chưa sang thích rồi . Mình phải dùng cách mạnh hơn mới được . Không khéo đến ngày đính hồn anh ta lại chạy sang theo với con bạn gái đó thì công sức của mình đổ sông đổ biển hết mất ".
***
Họ tiếp tục ăn bữa tối của họ , một bữa tối bình thường như bao buổi tối khác .
Nhưng không hiểu sao hắn thấy tẻ nhạt quá , chẳng còn thú vị như ngày lần đầu tiên gặp mặt . Hắn bắt đầu thấy thất vọng về mình .
.
. cũng như về Uke .
Bây giờ , có lẽ hắn đang nghĩ đến Yun . Chỉ là có lẽ thôi nhé ! Vì chắc gì trong các suy nghĩ của hắn không có len lỏi hình bóng Uke vào trong đó ?
-0-
Đường Monters - con đường nổi tiếng thác loạn :
Nó ngồi sau xe của anh chàng kia .
Không ai biết nó ở đây , điện thoại cũng đã bị nó quăng bể , tiền thì cũng đã bỏ quên tại đó . Nó không còn sự lựa chọn nào khác !
Anh chàng này phóng xe mô tô khá nhanh , chắc trong các trò tiêu khiển của anh ta là đua mô tô rồi .
***
Anh chàng đã bỏ tiền ra mua cho nó một bộ đồ rất chất : Quần sọc , vớ lưới . Giày bốt. Anh ta còn mua thêm vài cái vòng gai , đôi khuyên tai nối từ miệng sang tai . Đúng dân rock, đúng sở thích của nó .
***
Nó đã đề nghị anh ta ghé vào club nào đó . Nó muốn chơi rock .
Anh chàng đồng ý ngay . Rock Club thì anh ta quen biết khác nhiều , vì chính anh ta cũng là dân mê rock mà .
.
. chẳng qua là chẳng hiểu học để mà thể hiện thôi .
-0-
Tối 7h cùng ngày /.
Trên đường Cartoon :
Xe chạy vù vù trong con đường sặc sỡ ánh đèn buổi tối .
Một hồi sau , xe dừng lại tại một Rock Club . Khá nhỏ nhưng trông có vẻ sôi động lắm .
Anh chàng xuống xe , cởi mũ bảo hiểm rồi bảo nó :
- Cởi mũ ra rồi theo tôi vào . Tôi cho cô một chỗ chơi đặc biệt nhất trong Club .
Không nói gì , nó làm theo lời anh ta . Nó cởi mũ , nó mặc cho anh ta kéo sềnh sệch nó đi . Nó thấy nản rồi .
.
.
***
Bước vào trong , đúng như nó dự đoán . Club này đông như kiến . Nó thầm nghĩ :
" Nhỏ mà nó có vỏ .
.
. Hay thật ! Chẳng hiểu sao anh chàng lại biết chỗ này nhỉ ? "
Anh chàng hớn hở kéo tay nó càng lúc càng mạnh . Anh ta làm nó đau nhưng nó chẳng buồn nói làm gì , nó sợ làm cụt hứng anh ta .
***
Đến nơi cần đến , anh chàng buông tay nó ra rồi quay người lại nói :
- Rồi , cô chơi ở đây .
.
. Chỗ này đặc biệt đấy nhé !
- Cái chỗ này mà đặc biệt à ? - Nó hỏi với vẻ ngạc nhiên . Vì cái chỗ hắn nói " đặc biệt " ấy chỉ là một cái sân khấu nhỏ để đủ nhạc cụ rock như các sân khấu khác thôi ! Chẳng có gì mà " đặc biệt " cả !
- Ừ , đặc biệt lắm ! Này .
.
. xem nhé .
.
.
Anh chàng cầm một cái remote lên và nhấn nút . Sân khấu bỗng sáng rực lên rồi được nâng cao lên . Nhạc cụ cũng được nâng cao lên . Âm thanh và ánh sáng trong Club tự dưng tắt hết . Điều đó khiến mọi người phải chú ý đến chỗ duy nhất có ánh đèn này . Nó ngạc nhiên vô cùng . Nó há hốc mồm , lần đầu tiên nó thấy một sân khấu đặc biệt thế .
Thấy vẻ mặc của nó , hắn vênh mặt tự tin nói :
- Thấy chưa đã bảo mà ! .
.
.
***
Không đợi gì thêm , nó đẩy anh chàng sang một bên và tiến vào chỗ sân khấu đó . Nó bắt đầu chơi rock . Nó chơi cùng 3 người nữa , trong đó có anh chàng kia .
Nó chơi bass , một cây bass khá to tướng và khó đánh . Tuy nhiên , nó vẫn đánh được cây bass đó một cách " dĩ nhiên " .
Đám đông trong club hò hét vang lừng .
***
Chơi xong , nó thở phì phò đi xuống sân khấu . Nó tìm chỗ nào đó để nghỉ ngơi và điều hòa lại tất cả .
Nãy giờ nó chơi say mê quá mà quên béng đi là mình bị bệnh tim .
Tự dưng tim nó nhói lên từng hồi , nhưng có vẻ nó chịu đựng được . Nó đang rất vui , lâu rồi nó chưa được chơi rock mà .
Vui lắm và cũng đau lắm !
-0-
Nhà hàng - Khách sạn Hoàng Cung :
Hắn đang ở quầy thu tiền để thanh toán bữa ăn của mình .
Cô gái ở quầy thu tiền vừa thanh toán cho hắn vừa tám chuyện . Điều này làm hắn thấy khó chịu vô cùng .
Hắn nhịp nhịp chân cho đỡ chán nản . Vô tình , hắn nghe được cậu chuyện của cô gái quầy thu tiền tám với anh chàng tiếp tân ở xa lắc bên kia :
- Này , hôm qua có một cô gái bỏ quên cái thẻ ở đây đấy ! Cậu có biết không ?
- Biết , chẳng phải cậu đã nói với tớ còn gì - Anh chàng bên kia nói vọng lại
- Trong đấy còn rất nhiều tiền nữa cơ
- Thế thì cậu may rồi đấy . Chôm luôn đi.
.
.
- Nhưng hôm qua tớ đã tớ đưa cho ông chủ rồi còn gì !
- Cậu ngốc thật .
.
- À mà tớ nói cậu nghe nhé ! Chủ nhân của tấm thẻ đó đẹp lắm cơ , mà mới 17 tuổi thôi đấy !
- Thì toàn bọn ăn bám ba mẹ chứ gì ! Mà cậu biết cô nàng tên gì không ?
- Tớ tra tài khoản thì biết cô nàng tên Bạch Ánh Linh . Cái tên đẹp nhỉ ?
- Ừ .
.
.
***
" Bạch-Ánh-Linh " , ba chữ này chạy xộc vào tai hắn . Hắn ngạc nhiên , Bạch Ánh Linh chẳng phải là nó sao ?
Hắn không hiểu tại sao tấm thẻ này lại ở đây , tò mò .
.
. hắn hỏi cô gái đang tám ở quầy thu tiền :
- Này , cô có chắc là cô gái này đã bỏ quên ở đây không ?
- Vâng , chắc ạ . Tôi nhìn rất rõ cô ấy mà !
- Thế sao cô ấy lại bỏ quên ?