Nếu Anh Muốn Tôi Sẽ Là Của Anh

Nếu Anh Muốn Tôi Sẽ Là Của Anh

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Mato-chan
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 54,939
Đánh giá:                        
Truyện Teen
     
     

- Tôi cũng không biết nữa ạ . Nhưng lúc bỏ quên , cô ấy chạy ra khỏi đây rất nhanh . Tôi nghĩ là có chuyện gấp rút gì đó .

Không biết hắn nghĩ gì . Tự dưng hắn tức giận , đập bàn một cái rõ mạnh .

Làm cô gái đó và anh chàng ở quầy tiếp tân đều kinh ngạc . Bực bội hắn tuông một câu chửi tục :

- Mẹ kiếp ! Hèn gì tối qua cô ấy lại hỏi những lời đó ...

. Đm , sao mày ngu thế Jun .

Thế rồi hắn cũng để lại thẻ của mình rồi chạy đi mất .

Uke bị bỏ lại đó với vẻ mặt kinh ngạc vô cùng . Cô chẳng hiểu cái mô tê gì cả !

-0-

Trong Rock Club :

Nó ngồi ở một góc trong quán . Nó nghĩ rằng bây giờ nó không ổn thật rồi , tim nó đau quá ! Nó thấy khó thở quá .

.

.

***

Anh chàng kia đã hết phiên chơi nhạc . Anh ta chạy xuống sân khấu rồi lại chỗ của nó đang ngồi . Anh chàng háo hức nói :

- Thấy thế nào ? Tôi chơi hay không ? Tuy chưa được học nhưng đánh bừa vẫn tốt đấy chứ nhỉ ?

- Ừ , hay .

.

. hay - Nó miễn cưỡng chấp nhận .

- Này ! Nhìn cô xanh quá , có sao không ? Có cần tôi chở đi viện không ?

- Ừ , nhưng không đến nổi đi viện đâu . Anh cho tôi ra ngoài hít thở một tí là xong thôi ! - Nó từ tốn đáp lại , không quên nở một nụ cười gượng gạo thay cho lời cảm ơn .

***

Anh chàng dìu nó ra khỏi Rock Club trong tiếng hò hét của đám đông .

Bước ra khỏi cửa , nó thở càng dốc hơn . Nó lấy tay nắm chặt áo của mình . Đau buốt . Nó nhắm mắt lại một cách đau đớn .

Anh chàng kia nhìn thấy thế , mặt tái xanh lại . Anh ta lo lắng nói :

- Này ! Cô có sao không ? Cần đi viện không ? Cô thế này làm tôi sợ đấy !

- Không .

.

. không . Anh cho tôi .

.

. hít thở .

.

. tí - Nó nói không nên lời .

***

Anh chàng cũng gật đầu hiểu biết . Anh ta để nó hít thở sâu .

Nó cố gắng đứng thẳng lên , tay vươn lên . Nó hít một hơi khá dài , sau đó nó lại thở ra một hơi cũng dài không kém .

Dần dần , tim nó đã được điều hòa lại và ổn định . Nó bây giờ đã đỡ một phần nào rồi . Nó quay sang anh chàng kia rồi hỏi :

- Này ! Anh tên gì ? Tôi vẫn chưa biết tên anh đấy !

- À , tên Tuấn . Nhưng cô cứ gọi tôi là Zen đi cho đỡ mệt - Anh ta vừa nói vừa hất hàm .

" À , cùng tên ông Chan rồi ! " - Nó thầm nghĩ .

Một lúc sau , nó cười đểu nói :

- Tôi tên Linh hay Yun cũng được . Anh biết rồi đúng không ?

- Biết rồi , khỏi giới thiệu .

- Mà cảm ơn anh nhé ! Anh tốt thật ! - Nó thừa nhận

- Đã bảo là yêu rồi thì phải làm những chuyện đó chứ sao ? Hơ hơ , hỏi ngu thế nhỉ ?

- Thế thì tôi cũng nói luôn nhé ! Anh không phải là yêu tôi đâu . Anh lầm to rồi đấy ! Anh chỉ là thông cảm và thương hại cho tôi thôi ! Bỏ ngay cái khái niệm tình yêu trẻ con của anh đi - Nó bác bỏ ngay ý kiến của anh chàng .

- Thôi thôi , không yêu thì thôi .

.

. Làm gì dữ thế ? Hừ - Anh chàng giận dỗi , khoanh tay lại mà chề môi lè lưỡi với nó .

Thấy thế , nó phì cười . Nó thầm nghĩ :

" Trẻ con thật ! Đáng yêu đấy chứ nhỉ ? "

***

Một lúc sau , không biết nó nghĩ gì mà nó lại kêu anh chàng cuối thấp xuống để nó nói nhỏ cái gì đó cho nghe .

Anh chàng cũng làm theo lời nó vì bản chất anh ta là rất tò mò mà .

Và thế là anh chàng cuối xuống để hứng lấy cái xoa đầu của nó . Cứ như bà mẹ vuốt ve đứa con ấy .

***

Anh ta tức giận khi thấy nó làm như vậy , anh ta quát lớn :

- Này ! Làm gì mà vuốt đầu người ta thế ?

- Chỉ là tôi muốn làm giống như trong phim thôi - Nó đùa cợt

- Phim gì ? - Anh ta tò mò

- Mẹ và con - Nói rồi nó cười lớn .

Anh chàng biết mình bị chơi móc , thế là quê . Đâm ra điên , anh ta rượt nó chạy tùm lum .

À , ở trước cửa Rock Club có hai đứa " con nít " chơi trò đuổi bắt với nhau đấy.

***

Họ vừa chơi vừa cười lớn . Vui , vui lắm ! Như hai-người-bạn-thân vậy đấy !

-0-

Trên đường Cartoon , gần gần Rock Club :

Hắn đã lái xe đi khắp nơi để kiếm nó rồi .

Hắn cũng đã gọi điện nhưng không ai trả lời . Gọi ẹ nó thì nhận được một câu trả lời ngắn gọn :

- Con bé tối qua cũng không về . Cô báo cảnh sát rồi , bây giờ cảnh sát đang tìm đấy !

Hắn khẽ thở dài một cái . Hắn biết mình đã làm tổn thương nó . Tự dưng ở đâu đó trong tim hắn , nhen lên một cảm giác đau đớn . Hắn biết mình còn yêu nó nhiều lắm !

***

Hắn đã đi qua đường Monters , Hurt , Wall .

.

. khắp nơi . Bây giờ thì hắn đang chạy trên đường Cartoon để tìm kiếm nó .

Chạy xe với tốc độ hơi nhanh . Hắn chỉ cầu mong sao ình gặp được nó ở đâu đây. Càng nhanh càng tốt , hắn lo cho nó lắm !

***

Ông trời đúng là không phụ lòng người . Hắn nhìn thấy nó rồi ! Nhưng mà trớ trêu thay là nhìn thấy không đúng lúc tí nào .

Hắn nhìn thấy nó đang cười sảng khoái với một thằng con trai .

Thằng con trai đó hoàn toàn lạ với hắn. Hắn đứng bên kia đường quan sát hai người đó.

Nó thì chạy , còn thằng kia thì rượt theo . Trông như hai đứa con nít vui đùa với nhau vậy . Điều đó làm máu ghen của hắn trỗi lên .

***

Đang hùng hồn , định sang bên đường bụp lộn với thằng kia thì hắn thấy nó thở hổn hển , tay nắm chặt áo ở phần ngực . Từ từ khụya xuống đất và thằng con trai đó lại đỡ nó với vẻ lo lắng vô cùng .

***

Chẳng nghĩ ngợi gì nữa .

Trước tình cảnh này , hắn quăng chiếc xe bên đường rồi chạy vù sang bên kia để xem nó có thể nào không ?

Thật đúng lúc , một chiếc xe hơi lao đến .

.

.

Két .

.

.

.

Chiếc xe thắng lại trước mặt hắn . Bật người ra đằng sau , té phịch xuống đường . Kinh hoàng trước cảnh tượng , hắn run rẩy . Miệng mấp mấy rủa thầm :

- Đm .

.

. đm .

.

. đm .

.

. đm .

.

. tí chết .

.

. đm .

.

. đm .

.

.

***

Nó ở bên đường , cơn đau tim tự dưng xông đến bất chợt . Tim nó đau thắt nhưng vẫn cố nhìn sang bên đường xem có chuyện gì xảy ra không . Nó bị lây bệnh tò mò của anh chàng kia rồi !

Và thế là cảnh tượng hắn đang ngồi run rẩy trước mũi xe chiếc xe Ford láng bóng đập vào mắt nó ngay lập tức.

Nó sợ sệt , nó cô gắng đứng dậy nhưng vô ích , bệnh tình nó không cho phép nó làm điều đó .

Mặt nó càng lúc càng xanh , oxi trong người nó bây giờ đã không cung cấp đủ cho phổi nữa , nó thấy khó thở .

***

Một lát sau , nó ngước lên nhìn anh chàng tên Zen , nói với giọng van nài và yếu ớt :

- Anh .

.

. phiền anh .

.

. cứu .

.

. anh chàng .

.

. đang .

.

. ngồi trên đường .

.

. dùm .

.

. tôi .

.

. với

Anh chàng nhíu mài nhìn cô gái đang van xin trước mặt mình . Lo lắng , anh ta nói :

- Thôi ! Anh ta đã bị gì đâu .

.

. Còn mặt cô thì xanh lè xanh lét rồi kìa ! Tôi phải chở cô vào viện ngay mới được !

***

Nói xong , anh chàng tự động đưa tay ra đỡ nó đứng lên . Nhưng nó lại không muốn thế , nó muốn anh chàng đó cứu hắn - cứu người nó yêu trước cơ .

Nó dùng hết sức lực cuối cùng của mình , gạt phắt tay anh chàng . Cau mài lại , tức giận :

- Tôi đã bảo anh cứu thì cứu đi ! Đừng lãi nhãi nữa . Xem như tôi van anh đấy ! Anh cứu dùm đi .

.

. Cứu anh ta cũng như cứu tôi đấy ! Tôi van anh đấy , làm ơn đi !

***

Anh chàng bần thần nhìn nó một hồi . Sau đó cũng nhượng bộ nó mà lao ra đường , chen chút vào đám đông .

Anh ta đã nhìn thấy hắn . Mới đầu anh ta nhìn hắn với vẻ khó chịu rồi sau đó bước lại gần hắn .

Anh ta nắm lấy tay hắn rồi để lên cổ mình , anh ta cổng hắn .

-0-

Bệnh viên Wonder :

Bên ngoài phòng bệnh :

Anh chàng Zen ngồi thở hổn hển ở hàng ghế đợi . Anh ta rủa thầm hắn :

- Chết đi cho đỡ phiền ! Đm , cổng thằng này riết chắc mình sớm đứt gân máu mà chết mất ! Đm nó , người gì đâu nặng như trâu bò .

.

.

***

Bên trong phòng bệnh :

Hắn đã được bác sĩ khám tổng phát sơ bộ rồi ! Kết quả nhận được như sau : không có một vết thương nào cả , không một chấn thương nào .

.

. mọi thứ đều ổn . Chỉ có điều tinh thần chưa ổn định thôi !

* Là playboy mà lại bị thần kinh .

.

. thì không ổn rồi !

*

***

Hắn ngồi trên giường bệnh , vẫn chưa hoàn hồn sau vụ tai nạn đó . Hắn cứ run rẩy , nhưng đỡ hơn lúc nãy rồi .

Bây giờ thì hắn mới biết , chơi cái trò " sống chết mặc bây " ( sống chết mặc bay ) thật chẳng hay ho tí nào . Ngày trước đua xe vù vù không biết sợ là gì , thế mà bây giờ mới bị " nhá " tí đã lăn đùng ra mà run rẩy .

*Dân-đua-xe-chuyên-nghiệp có khác nhỉ !

?*

-0-

Trên đường Cartoon , trước cửa Rock Club :

- Cô bé ơi , cô có sao không ? Sao mặt cô xanh thế ?

Mọi người ai qua đường nhìn thấy nó đều hỏi thế . Và nó cũng đều trả lời họ bằng một cái lắc đầu nhẹ .

Nó đang men theo những vách tường để " lếch xác " mình đến bệnh viện đó .

***

Hơi thở ngày một yếu ớt , tim càng ngày càng thắt lại . Nó không biết phải làm sao , nó chắc là bây giờ nó không ổn rồi .

.

. nó chắc là nếu nó không đến đó sớm , Tử thần có thể đón nó sớm hơn dự định .

-0-

Trước cửa bệnh viện Wonder :

Nó thở gấp . Chỉ còn vài bước nữa thôi là đến được bệnh viện , nó lê người nó đi một cách nặng nhọc . Đi 15 phút đến đây đối với một người đang bệnh như nó quá khó khăn .

***

Vừa đặt chân vào cửa bệnh viện thì " Phịch " , nó ngất xỉu .

Các y tá và bác sĩ thấy cảnh tượng đó đều bất ngờ . Theo phản xạ của ngành y , họ tất bật chạy lại để sơ cứu trước khi quá muộn .

Họ hô hấp nhân tạo , xoa tim ngoài lỒng ngực . Cuối cùng thì tim nó cũng đập lại bình thường .

*Bình thường tức là nói tim vẫn còn đập , thế nhưng đập rất yếu ớt* .

***

Mỗi phòng bệnh :

Ba mẹ hắn và ba mẹ nó cũng đã có mặt . Mỗi cặp một phòng .

***

Phòng bệnh của nó :

Ba nó bị mẹ nó lôi kéo đi , vì bà làm căng quá nên ông cũng chìu theo . Ông ngồi bên ghế sofa của phòng bệnh , bắt chéo chân .

.

. mặt hầm hì bực bội .

Còn mẹ nó thì đang âu yếm con gái mình . Lần này bà không khóc nữa , bà không còn nước mắt để mà khóc nữa rồi .

***

Một hồi lâu , bà rời khỏi giường nó để đi đến chỗ ghế sofa . Bà nhẹ nhàng ngồi cạnh ba nó , bà đau sót nói :

- Ông có đáng làm cha nó không thế ?

- Ý bà là thế nào ? - Ba nó hầm hừ hỏi vặn lại .

- Ý tôi nói tức là ông có đáng làm ba nó không ? Nó từ bé là ốm yếu , chính vì thế mà ông rất yêu thương nó mà đúng không ? Thế sao đến lúc nó năm tuổi ông lại đối xử nó thế ? Thậm chí là muốn giết chết nó nữa . Con nó một tay tôi đẻ ra và một tay ông nuôi nấng mà .

.

. Ông còn xứng đáng làm người không thế ? - Bà nói một mạch , bao uất hận lâu nay tự dưng phun trào ra . Bà đã không thể nào chịu nổi người đàn ông không còn nhân tính này nữa rồi !

Ba nó nghe được những lời như thế bỗng chốc thấy lòng co thắt lại . Ông cũng yêu nó chứ , ba mẹ nào mà chả thương con . Nhưng nó không phải con ông , nó là con hoang. Đúng hay sai thì đó cũng chỉ là suy nghĩ của riêng ông thôi . Ông nhìn mẹ nó , nói :

- Nó là con hoang . Nó không phải là con ! Nó là kết tinh tình yêu của bà với người khác , không phải là tôi .

.

. Bà hiểu không !

?

Mẹ nó trừng mắt nhìn ông , có đánh chết bà cũng không nghĩ đến việc này . Từ trước đến giờ bà không bao giờ phản bội ông cả , từ trước đến giờ .

.

. chỉ toàn ông phản bội bà thôi !

Bà bỗng dưng đứng lên , giơ tay và tát một cái thật mạnh vào người đàn ông đang khóc . Bà muốn làm cho ông ta tỉnh ra , muốn làm cho ông ta bỏ ngay cái suy nghĩ vớ vẩn đó đi :

- Ông bị điên à ? Nó là con ông , con ông đấy ! Bao năm qua ông nghĩ thế nên mới đối xử tệ bạc với nó thế à ? Ông có biết bao năm qua nó đã sống tủi thân thế nào không ? Từ nhỏ nó chỉ mong ước một người ba yêu thương nó thôi ! Nhìn bạn bè có ba có mẹ , ông có biết rằng nó khổ sở thế nào không ?

***

Bây giờ thì đến lượt bà khóc , bà khóc tức tưởi . Khóc như chưa bao giờ được khóc .

Ông ngước đôi mắt lên nhìn bà , ông nhìn sâu vào đôi mắt đó . Đúng rồi ! Đôi mắt đó không có sự giả dối trong đấy ! Ông tin bà , ông luôn tin bà .

.

. Ông có thể tin vô điều kiện . Đó bởi vì ông " yêu " bà .

Rồi ông đứng lên , ông ôm lấy bà . Hiểu làm bao năm được hoá giải , hai ông bà như được trở về tình yêu vô tận của mình .

***

" Đôi khi có những chuyện rắc rối được giải quyết bằng một cách đơn giản . Nhưng đôi khi những chuyện đơn giản chẳng bao giờ giải quyết được cả "

***

Phòng bệnh của hắn :

Ông bà Bùi đã có mặt ở đó .

Căn phòng lúc này bỗng dưng trầm lặng hẳn đi ! Không ai nói gì với ai cả !

Im lặng như tờ , họ chỉ " nói chuyện " với nhau bằng " suy nghĩ " thôi !

***

Hắn bây giờ đã hết run rẩy . Hắn đang ngồi bên giường để tận hưởng cái không gian yên tĩnh này . Lâu rồi ba mẹ hắn chẳng có quan tâm hắn thế !

Họ chẳng bao giờ bỏ bê công việc của mình vì hắn cả . Nhưng hôm nay thì họ đã làm thế ! Khi nghe tin hắn bị tai nạn họ đã cấp bách chạy vào ngay bệnh viện mà chẳng đoái hoài gì đến công việc của mình . Chứng tỏ họ còn rất yêu thương hắn !

*Điều đó khiến hắn rất vui* .

***

Một hồi sau khá lâu , mẹ hắn chủ động lên tiếng :

- Linh cũng nhập viện này đấy !