Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,116,092
Đánh giá:                        
Kiếm hiệp
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
     
     

Bạch y mỹ phụ trong lòng than thở, giống như thiên tài như Mạc Khinh Vũ, tiến độ chỉ hơi chậm một chút cũng là do sư phụ hắn thất trách rồi.

Mỗi khi thấy ánh mắt hâm mộ ghen tỵ của chư sư tỷ sư muội sư huynh sư đệ nhìn mình, mỹ phụ cũng có chút lâng lâng. Ai bảo các ngươi vận khí không tốt chứ, thu không được thiên tài đệ tử như vậy? Điều này có thể trách ai được? Wow ha ha ha...

.

“Khinh Vũ đi, chúng ta trở về luyện công đi. Chờ luyện xong, sư phụ sẽ làm cho ngươi thứ tốt để ăn, ngoan, nghe lời nào”.

Một lớn một nhỏ đi vào bên trong, đối với ánh mắt cực nóng bốn phía chiếu vào làm như không thấy.

“Cô cô cô” “. Một cái thanh âm kỳ quái từ trong túi áo Mạc Khinh Vũ đột ngột vang lên.

“Trong túi áo ngươi là cái gì đó? Thật cổ quái”. Mỹ phụ tò mò hỏi nhưng tiếng nói còn chưa dứt thì một tên đầu nhỏ béo mập trắng như tuyết đã quỷ quỷ tủy tủy từ trong túi áo Mạc Khinh Vũ xông ra rồi đưa một đôi mắt to linh lợi tò mò đánh giá chung quanh.

“Phong Hồ? Hẳn là Phong Hồ rồi?”. Mỹ phụ thở nhẹ một tiếng, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin nói: “Hơn nữa còn là Phong Hồ đã biến dị tiến hóa, tất nhiên.

.

. Để cho ta nhìn kỹ nhìn xem”.

Vừa nói vừa đưa tay lên, Phong Hồ lại tự động từ trong túi áo Mạc Khinh Vũ nhẹ nhàng bay ra ngoài rơi vào tay mỹ phụ kia. Phong Hồ cũng chỉ to không bằng lòng bàn tay, quả nhiên là khả ái tới cực điểm.

Giờ phút này cả người bị giam cầm nó kêu lên vẻ đáng thương hướng về Mạc Khinh Vũ cầu trợ.

“Ngoan, đừng sợ, biết điều một chút, sư phụ ta nhất định sẽ.

.

. Mạc Khinh Vũ nhẹ giọng an ủi nói.

“Đây là khế ước Linh Thú của ngươi hả?”. Mỹ phụ hai mắt như điện, tràn đầy vẻ khiếp sợ nhìn Mạc Khinh Vũ hỏi.

“Đúng vậy, sư phụ, sao ạ? Chẳng lẽ là có vấn đề gì sao?!

”. Mạc Khinh Vũ kỳ quái hỏi.

“Tại sao trời cao sao lại quá chiếu cố một người như vậy chứ? Nha đầu, ngươi thật sự là được trời cao chiếu cố đó”. Mỹ phụ trên mặt có chút ít hỏng mất nói: “Ngươi bản thân tư chất cũng đã nghịch thiên như thế, tùy thân lại còn mang theo một đầu siêu giai Linh Thú tiền đồ vô lượng nữa”.

“Đúng rồi, trước đây ngươi cho Phong Hồ này ăn thứ gì vậy?”. Mỹ phụ đánh giá nói: “Sao lại phát sinh siêu giai biến hóa như vậy đây?”.

“Cái này.

.

. Đồ ăn của nó thật không ít, nói ra thì rất nhiều, con cũng không biết là như vậy có xảy ra cái gì không”. Mạc Khinh Vũ nói: “Riêng chỉ là Linh Thú nội hạch hắn đã ăn không dưới một vạn.

.

. Còn ăn.

.

. Còn có cái gì đây nữa, để con suỹ nghĩ lại đã”.

Mỹ phụ khẩn trương chờ đợi Mạc Khinh Vũ đáp lời.

“Ừ.

.

. Con nhớ ra rồi, còn cho nó ăn Huyền Băng Ngọc Tủy, Huyền Dương Ngọc Tủy, Nguyệt Hoa Thiên Bảo, Ngọc Tuyết Linh Sâm, Phiêu Miễu Thiên Tinh, Huyền Thiên Thần Tủy.

.

. Vv.

.

. Còn có Sinh Mệnh chi Tuyền, Hồng Mông Tử Khí, Bổ Thiên Ngọc, thật sự là nhiều lắm, còn thật nhiều thứ nữa con cũng không nhớ rõ”. Mạc Khinh Vũ giơ đầu ngón tay nói: “Đúng rồi còn ăn hai khối Tử Tinh hồn nữa”.

Theo danh sách Mạc Khinh Vũ từ từ lộ ra, mỹ phụ ánh mắt càng lúc càng trợn lớn, sắc mặt càng ngày càng trắng, nhìn bộ dáng kia cơ hồ muốn hôn mê bất tỉnh rồi, thân thể mềm mại có chút lảo đảo muốn ngã.

Thương Thiên ơi! Đại địa ơi! Đầy trời chư Thần ơi, nghe một chút xem tiểu nha đầu này cho đầu Phong Hồ này ăn những thứ gì kìa.

.

.

Nhiều thứ tốt như vậy, coi như là ở Cửu Trọng Thiên Khuyết cũng là thứ cao cấp nhất, đều là chỉ tồn tại ở truyền thuyết, siêu cấp thứ tốt chỉ có thể ngộ mà không có thể cầu.

.

. Thế mà nó lại lấy ra cho sủng vật ăn?

“Trời ạ, Khinh Vũ, những đồ này mà ngươi cũng cho đầu tiểu súc sinh này ăn hả?”. Mỹ phụ cơ hồ muốn ngất đi hỏi.

“Dạ. Tại sao không chứ? Con xem tên tiểu tử này rất thích những đồ ăn đó, một chút cũng không kén chọn!

”. Mạc Khinh Vũ vô tội nháy mắt hỏi.

Tại sao?

Lại còn không kén chọn?!

Mỹ phụ nghe được mà muốn khóc, thực sự nghĩ mặt ta có dầy bằng đít trâu bò cũng không kén chọn, làm sao lại không cho ta những thứ đó chứ?!

“Ai.

.

. Chuyện đã như thế, có truy cứu nữa cũng vô dụng, nha đầu này, tên tiểu tử này ăn những thứ đó rồi, tương lai tuyệt đối có thể trở thành Thánh Thú cấp bậc đó hoặc là còn cao hơn nữa.

.

.

”. Mỹ phụ im lặng thở dài nói. Còn có một câu thật sự không biết xấu hổ nói: Nhưng những đồ này nếu như dùng ở trên người của ngươi, thành của ngươi sẽ cao hơn, càng thêm ngạo thị thiên địa!

Mang hy vọng vạn nhất này, mỹ phụ run giọng hỏi nói: “Kia.

.

. Những đồ này ngươi còn có không?”.

“Con hả?”. Mạc Khinh Vũ có chút khinh thường, nói: “Con đương nhiên là có chứ”.

Sư phụ hôm nay làm sao vậy, hình như là u mê vậy? Ta đã giàu có đến mức dùng những đồ này cho Linh Thú ăn thì bản thân mình tại sao lại có thể không có chứ?

Không thể không nói, Sở Dương làm sao cũng sẽ không bạc đãi Khinh Vũ? Mới vừa rồi nhắc tới cái đồ kia, Mạc Khinh Vũ nơi này mỗi thứ đều có một phần, mặc dù không nhiều lắm nhưng để cho tiểu nha đầu sử dụng thì tuyệt đối là đủ!

Mỹ phụ hạnh phúc đến mức muốn té xỉu.

“Ở chỗ này, sư phụ có muốn nhìn hay không?”. Mạc Khinh Vũ vuốt tay vào Không Gian Giới chỉ của mình hỏi.

“Đừng đừng đừng.

.

. Tiểu cô nãi nãi của ta ơi.

.

.

”. Mỹ phụ khẩn trương cực kỳ đè thấp giọng nói: “Đi theo ta! Đi nhanh lên! Nhanh lên một chút! Nhanh lên nữa nào!

”.

Càng về sau thật sự không nhịn được, một tay ôm lấy Mạc Khinh Vũ nhanh như chớp xông về chỗ ở. Chuyện này thật sự là không như bình thường.

Nếu là thật sự như thế, chỉ bằng vào người đệ tử này, trong tương lai Hồng Trần Như Mộng Hiên chúng ta không chỉ là tông môn mạnh nhất Đông Hoàng Thiên mà là mạnh nhất cả Cửu Trọng Thiên Khuyết.

Sự việc trọng đại, nhất định phải cùng chưởng môn nhân và các vị trưởng lão thương nghị thỏa đáng.

.

.

Trong đại điện Hồng Trần Như Mộng Hiên. Một đám tuyệt thế cao thủ nhìn Mạc Khinh Vũ lấy ra những đồ này mà tập thể mất đi năng lực nói năng.

Nhìn đầu Tiểu Phong hồ kia đang ở trên người Mạc Khinh Vũ sôi nổi, trên mặt ai nấy đều lộ ra sự hâm mộ và đố kỵ tự đáy lòng: Thứ tốt bực này - lại chỉ cấp cho tiểu súc sinh này? Chúng ta làm sao lại không gặp được chứ?

Cái này thật là.

.

.

“Chuyện này liệt vào đệ nhất cơ mật của bổn tông, bất kỳ ai cũng không được tiết lộ ra ngoài!

”. Chưởng môn nhân quyết định thật nhanh nói: “Sư muội.

.

. Những đồ này dĩ nhiên nên cho Khinh Vũ, vị đệ tử này chuyên sử dụng, không được lãng phí.

.

.

Vừa nói lão vừa trầm ngâm một chút.

“Ừ, sư muội.

.

. Người đệ tử này, khụ khụ, cái này, ngươi bên kia hơi chút vắng vẻ, chẳng tặng cho sư huynh đi, sư huynh ta có thể cho nó thêm hoàn cảnh cùng đãi ngộ tốt hơn”. Chưởng môn rất có chút ít ngượng ngùng nói.

Cả đại điện đầy ánh mắt khinh bỉ rối rít chĩa vào chưởng môn nhân. Chưa từng thấy ai vô sỉ như vậy.

Khi thu đồ đệ ngày đó ngươi đã đoạt một lần, hiện tại lại đoạt nữa. Thật không hổ là chưởng môn nhân, da mặt dày quả nhiên không phải là ta có thể sánh được!

Bất quá ngươi dù có da mặt thế nào cũng vô dụng, nếu có thể đoạt được thì nơi nào sẽ đến phiên ngươi? Không thấy được sư muội ngay cả lão tổ tông cũng cự tuyệt sao.

.

.

: “Không được! Chuyện này không có thể thương lượng được!

”. Mỹ phụ như chặt đinh chém sắt đại nghĩa lẫm nhiên quyết cự tuyệt nói: “Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ đến nữa!

”. Rồi ôm Mạc Khinh Vũ bỏ đi.

Chưởng môn nhân vuốt lỗ mũi cười khổ, sắc mặt sững sờ nhưng không có biến hóa gì, thật không hổ là chưởng môn nhân!

Đệ tử làm vinh dự cửa nhà như vậy ai mà không muốn.

.

. Đây cũng là nhân chi thường tình mà. Một đám lão gia rối rít đứng lên, lần nữa khinh bỉ nhìn thoáng qua chưởng môn nhân rồi nghênh ngang rời đi.

Nhưng sau khi ra ngoài, trở lại trong không gian của mình, nơi không có người nào nhìn được, đám này lão gia nay lại nhất thời thất thố.

Ngay cả vẻ than thở mới vừa rồi còn chẳng qua là hâm mộ và ghen tỵ thì hiện tại cũng có chút hận, thật sự cũng không phải là hận Mạc Khinh Vũ mà là hận mình, ban đầu làm sao lại không cố kiên trì xuống nữa, kiên trì thêm một chút nữa thì có lẽ đồ đệ này đã là của mình rồi, có đồ đệ như vậy mất đi điểm da mặt coi là cái gì đâu.

“Phát rồi! Hồng Trần Như Mộng Hiên chúng ta nhất định là muốn phát rồi!

”.

“Ai, hạt mầm tốt như vậy sao lại không để cho ta là người thứ nhất gặp phải chứ? Thật sự là không công tiện nghi cho lão Thất!

”.

“Chân chính hối hận, ban đầu nhiệm vụ kia của lão Thất vốn nên là ta đi, chỉ là của ta lười nhúc nhích mới để cho nàng đi.

.

. Kết quả vô duyên vô cớ nhặt được đệ nhất thiên tài của Cửu Trọng Thiên Khuyết trở về, ta làm sao lại lười như vậy chứ”.

“Thật sự là hối hận đến chết”.

“Lão Thất thật là số cứt chó, mầm mống tốt như vậy để cho nàng lấy đi.

.

. Ai!

”.

“Sư phụ, đệ tử cầu kiến, có chuyện quan trọng mời sư phụ làm chủ”. Thân truyền đệ tử cầu kiến.

“Đi vào đi”.

“Dạ, sư phụ đệ tử có chuyện mời sư phụ làm chủ”.

“Chuyện gì?”.

“Đệ tử cũng đã trưởng thành, đến tuổi lấý vợ.

.

.

”.

“Trai lớn lấy vợ, đây là nhân chi thường tình, bổn môn cũng không ngăn cấm tình yêu và hôn nhân, không cần như thế”.

“Đa tạ sư phụ, đệ tử coi trọng một vị sư muội, muốn mời sư phụ làm chủ cho đệ tử”.

“Ừ, như vậy là chuyện tốt, nói coi trọng người nào rồi? Sư phụ tự nhiên sẽ vì ngươi làm chủ!

”.

“Dạ, tạ ơn sư phụ!

”. Đệ tử hưng phấn mà ngẩng đầu nói: “Sư phụ, người đệ tử coi trọng vừa tới sơn môn, là Khinh Vũ sư muội.

.

. Mời sư phụ làm chủ.

.

.

”.

Lời còn chưa nói hết.

.

.

“Cút! Cút ngay đi!

”. Giận dữ, giận không kềm chế được nói: “Khinh Vũ nha đầu kia bằng vào ngươi mà có thể nhớ thương sao? Ngươi coi lại mình là cái thứ gì chứ? Mau cút ngay đi! Còn dám có những ý biến thái này, lão tử cắt đứt chân của ngươi!

”.

“Cút cút cút cút! Cút ngay đi!

”.

.

.

Chuyện tương tự như vậy cơ hồ từng trưởng lão đều lục tục trình diện. Có người nhiều thân truyền đệ tử, một ngày lại mấy lần nhận được lời thỉnh cầu.

Bất đắc dĩ, lão dứt khoát tập hợp tất cả môn nhân, đem các đệ tử hết thảy mắng to một bữa, tiếp theo một đám lão già này tập thể bế quan.

Cái này cho dù Mạc Khinh Vũ đồng ý, lão gia hỏa này cũng chắc là không đồng ý. Hiện tại Mạc Khinh Vũ là đệ nhất bảo bối của Hồng Trần Như Mộng Hiên.

Trước khi nàng trưởng thành, ai dám nhắc tới chuyện đón dâu, nếu có thì chẳng khác gì là muốn đào phần mộ tổ tiên Hồng Trần Như Mộng Hiên lên rồi.

Những thứ động tĩnh này mặc dù không nhỏ nhưng đặt trong bối cảnh toàn bộ đại lục thì lại là bé nhỏ không đáng kể, xác thực hơn phải nói là toàn bộ không một tiếng động mới đúng.

Chỉ là một cái bọt sóng nho nhỏ toàn bộ không người nào chú ý đến mà thôi. Tuy nhiên người nào cũng không nghĩ tới, một cái tổ chức tên là Thiên Binh Các, các lộ ngang ngược phân chia xong địa bàn và đang lặng lẽ quật khởi.

Người nào cũng không nghĩ tới, chính là 1 cái từng cái từng cái tổ chức nho nhỏ hiện tại căn bản là tầm thường nhưng trong tương lai mấy năm sau đã khiến cả Cửu Trọng Thiên Khuyết phải long trời lở đất.

.

.