Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,116,092
Đánh giá:                        
Kiếm hiệp
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
     
     

Hồng Trần Như Mộng Hiên. Mạc Khinh Vũ lẳng lặng luyện công nhưng ngoài miệng treo vẻ tươi cười.

“Dạ sư phụ, Sở Dương so với con tốc độ luyện công còn nhanh hơn”.

“Dạ, sư phụ, chỗ này của ta chẳng qua là cô gái có thuần âm thân thể nào cần có đều có những bảo bối này cũng là do một vị cao nhân thần kỳ đưa cho, cái Thuần Dương kia đều là cho Sở Dương phục dụng”.

Mạc Khinh Vũ tin tưởng, đối với vị sư phụ Hồng Trần Như Mộng Hiên này, mỗi câu của nàng đều có lực cường đại đánh vào tâm khảm!

Hồng Trần Như Mộng Hiên cũng không cấm kết hôn nhưng người có tư chất, đã thành bảo bối thì môn phái tuyệt đối sẽ không dễ dàng cho phép đệ tử có tư chất như vậy gả ra ngoài.

Phàm là chuyện Âm Dương điều hòa, mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất. Mạc Khinh Vũ lấy ra thiên tài địa bảo mặc dù rất nhiều nhưng thứ Thuần Dương chi chất cũng chỉ có một chút Huyền Dương Ngọc Tủy thôi. Còn lâu mới có thể làm được việc để cho Âm Dương trong cơ thể điều hòa, thiên địa giao thái.

Tư chất của mình mặc dù tu luyện rất nhanh, vượt xa người khác nhưng nếu có thể có được càng nhiều Thuần Dương bảo bối thì lại càng thêm tăng tốc.

Mà thứ bảo bối hoàn toàn thiên y vô phùng xứng đôi lại đang ở chỗ Sở Dương.

Hơn nữa Mạc Khinh Vũ cường điệu chỉ ra: Sở Dương đã phục dụng rồi! Kể từ đó, chỉ cần tiến cảnh của mình xuất hiện bình cảnh, hoặc là có trở ngại gì nhất định phải cần có Sở Dương tới hỗ trợ.

Cho nên, Hồng Trần Như Mộng Hiên vô luận như thế nào cũng sẽ không làm thương tổn đến Sở Dương, chỉ biết tìm kiếm hắn.

Nàng có thể cảm giác được, sau khi nói xong, biểu hiện trên mặt sư phụ rất khó coi cùng sự mẫu thuân quấn quýt. Mạc Khinh Vũ dĩ nhiên bất kể cái này, mục đích đã đạt được đi luyện công thôi.

Mạc Khinh Vũ kể từ khi đi tới Cửu Trọng Thiên Khuyết, xông xáo bất quá một tháng thì cùng một bang phái ở địa phương sinh ra xung đột, nàng đem đám kia giết chết không ít người rồi một đường chạy trốn. Trên đường đi gặp được vị ‘Sư phụ’ này.

Bạch y mỹ phụ nhìn thấy một đám đại hán đuổi theo một tiểu cô nương thì theo bản năng xuất thủ tương trợ, đem đám người kia giết xong thì lại phát hiện ra ra tiểu bì nương này thật sự là rất đáng yêu.

Sau khi tiếp xúc một phen lại càng thêm khiếp sợ khi phát hiện ra tiểu cô nương này lại là Tiên Thiên Linh Thể hiếm thấy nên nhất thời không chuyển cước bộ bảo Mạc Khinh Vũ lạy mình làm sư phụ nhưng Mạc Khinh Vũ đã có sư phụ nên sao chịu đáp ứng chứ?

Hai bên dây dưa một lúc lâu, bạch y mỹ phụ lần lượt làm ra nhượng bộ, càng về sau thậm chí còn đồng ý cho Ninh Thiên Nhai cùng Bố Lưu Tình làm khách khanh trưởng lão của Hồng Trần Như Mộng Hiên và phải chiêu cáo với thiên hạ hơn nữa mình vẫn còn phải ủy khuất cầu toàn làm ‘Tam sư phụ’ của Mạc Khinh Vũ...

.

Lúc này mới khiến Mạc Khinh Vũ vô cùng miễn cưỡng gật đầu. Đến bước này, Mạc Khinh Vũ không gật đầu cũng không có biện pháp nào, bạch y mỹ phụ này tu vi thật sự là cao kinh khủng! Nàng cho dù muốn trốn cũng căn bản là trốn không thoát.

.

.

Sau khi đến Hồng Trần Như Mộng Hiên, Mạc Khinh Vũ mới biết được mình đã đến đệ nhất tông môn tại Đông Hoàng Thiên ở Cửu Trọng Thiên Khuyết!

Giang Nam Trong một cái đình viện nhã trí.

“Cô cô, ta hiện tại có chút năn chí rồi. Thật lòng là có chút tự ti”. Một cái tuấn lãng thiếu niên ‘Ngọc Thụ Lâm Phong đứng ở cạnh một người trung niên mỹ phụ khuôn mặt tỏ vẻ thất bại cười khổ nói.

Mỹ phụ cũng là một trận cười khổ. Trong sân, Một cỗ khí tức tự thân đột phá đang tự dâng lên, đang phát ra ra bên ngoài.

“Tử Tà Tình quả nhiên là Yêu Tộc dị loại.

.

. Nàng vốn có thực lực cực kỳ cao minh chẳng qua là bởi vì bị thương chưa khôi phục trở lại, vừa bởi vì rèn thể làm người mà tu vi đại giảm nhưng cảnh giới không mất.

.

. Cho nên tốc độ tiến cảnh nhanh một chút cũng không phải là chuyện bất khả tư nghị”.

Những lời này nói xong ngay cả chính nàng cũng không tin, thuần túy là an ủi cháu mình 1 chút, coi như là nói dối có thiện ý đi.

Ngọc Thụ Lâm Phong tuấn lang thiếu niên này dĩ nhiên là Yêu Tộc Thái Tử.

Kế từ khi Tử Tà Tình đến nơi này, vị thái tử này một lòng quý trọng Tử Tà Tình mà giữ nàng lại nơi này, cho dù không thể nhất thân phương trạch nhưng có thể thường xuyên gặp mặt cũng tốt. Không phải nói lâu ngày sinh tình sao? Ta vẫn kiên trì, không tin là không thể không làm tan băng sơn!

Nhưng theo thời gian chuyển dời cũng là càng ngày càng có chút lòng tin không đủ, thì ra là trên cõi đời này thật sự có băng sơn vĩnh hằng.

“Cô cô ngài đừng an ủi ta”. Yêu Tộc Thái Tử vẻ mặt bi ai nói: “Khi nàng mới vừa đến đây vẫn chỉ là Địa cấp, không tới một tháng thời gian đã đột phá đến Thiên cấp, lại không đến nửa tháng sau đã đột phá đến Thiên cấp trung giai, ba tháng sau đột phá đến Thánh vị, nửa năm sau đã đến Thánh vị đỉnh.

.

. Hiện tại đã tại đột phá tới Thiên Nhân cấp rồi”.

Yêu Tộc Thái Tử có chút cảm giác muốn nổi điên nói: “Cho dù nàng chẳng qua là đang khôi phục tu vi nhưng tốc độ như vậy cũng là ở Cửu Trọng Thiên Khuyết chưa bao giờ có, đây là thứ mà nhân lực có thể so sánh được sao”.

“Hơn nữa ta nhớ được rõ ràng, sáu vạn năm trước nàng trước khi bị đả thương tuyệt đối vẫn chỉ là Thánh cấp trung giai”. Yêu Tộc Thái Tử sắc mặt xanh lè nói: “Hiện tại đã đột phá Thiên Nhân cấp, điều này sao có thể, làm sao có thể chứ”.

Bạch y mỹ phụ cũng chỉ có thể than thở nói: “Ai, ta cũng không biết nên nói như thế nào.

.

. Xem ngươi sự cuồng dại của ngươi có thể làm cảm động hay không.

.

. Nhưng theo trước mắt xem ra, rất không có khả năng, dĩ nhiên đây chỉ là cái nhìn cá nhân của ta thôi”.

Trong mắt người khác đây không phải là chuyện không có khả năng mà căn bản là quá không thể nào!

Biết được tình huống, Yêu Tộc Thái Tử bi ai cúi đầu, tinh thần cực độ sa sút, phía dưới bào phục có một cái đuôi cũng cụp xuống ở trên mặt đất qua lại nói: “Khó khăn.

.

. Khó khăn, cô cô, theo đuổi một nữ nhân làm sao lại khó như vậy chứ?”.

Bạch y mỹ phụ liếc hắn một cái, nói: “Nếu là không khó, vậy ngươi sau khi có được chẳng phải là cũng sẽ không quý trọng sao?”.

“Nói cũng đúng”. Yêu Tộc Thái Tử nhất thời lần nữa ý chí chiến đấu sục sôi nói: “Ta nhất định sẽ cảm động được nàng! Chân thành, kiên định, nhất định thành công!

”.

“Ừ, vậy thì chúc phúc ngươi sớm ngay cảm động được nàng!

”. Bạch y mỹ phụ mỉm cười nói: “Nhưng là ngươi cũng có thể luyện công đuổi theo kịp người ta.

.

. Chẳng lẽ tương lai thành thân còn muốn bị ngày ngày lão bà đánh đuổi sao?”.

“Nghĩ đến cái sự thật đáng sợ này, Yêu Tộc Thái Tử nhất thời trên mặt khó coi cắn răng nói: “Tốt! Từ hiện tại ta cũng sẽ phải liều mạng tu luyện vậy!

”.

“Đây mới là hảo hài tử”.

Phía ngoài là một mảnh hỗn loạn nhưng giờ phút này Sở Dương ở trong Sở gia đại viện thoải mái nhàn nhã.

.

. Sóng gió đã nhấc lên nhưng không liên quan đến Sở Dương nhiều.

Hiện tại sóng gió còn đang ở thật xa chỗ này nên Sở Dương tự nhiên là càng thêm yên tâm. Thậm chíkẻ đầu têu này lại còn có ngẫu hứng ngâm thơ: “Trong lúc vô tình thiên nhân giận, một cái rắm trực tiếp oanh tan! Các lộ anh hùng rối rít, gió như rồng, vẫn như hổ. Hét thảy cùng ta không liên quan, chỉ đem mỹ nhân ôm chặt. Mặc gió táp sóng xô, ta trong sân vắng đi lững thững!

”.

Bài thơ này, mấy vợ của các huynh đệ trong lúc vô tình nghe thấy mà mọi người trực tiếp cười đến đau cả bụng.

Sở Dương cùng Thiết Bổ Thiên đi dạo trong đình viện, đi tới đi lui trong sân rộng.

Hiện tại trong sân rộng đang có 1 đám tiểu tử truy đuổi đùa giỡn. Nơi xa là các Đại tiểu tử chạy bộ, đánh quyền, cũng không có tổ chức gì, chẳng qua là thuần túy rèn luyện thân thể thôi.

Lão bà của Tạ Đan Quỳnh là Mai phu nhân đang mang người cẩn thận chiếu khán vì e sợ có người nào bị thương.

Không thể không nói, Mai phu nhân là người tràn đầy ôn nhu mẫu tính. Đối với các tiểu hài tử mà nói, có đủ cảm giác thân cận hay còn gọi là lực tương tác, ngoài ra Mai phu nhân còn vô cùng kiên nhẫn, đối với đám tiểu tử này cũng rất yêu mến cho nên mọi người, tất cả cũng nguyện ý cùng nàng thân cận.

Không biết là người nào hô to một tiếng nói: “Sở đại ca.

.

. Gia chủ tới rồi!

”, nhất thời cả đám tiểu tử chen chúc tới, từng cái từng cái ánh mắt vô hạn nóng bỏng, trên mặt vô hạn nhu mộ hô: “Sở Dương ca ca”.

“Gia chủ”.

“Ngài đã tới, ngươi rốt cuộc đã tới rồi. Nhớ ngươi muốn chết”.

“Ngài có chuyện gì không, mau dạy ta học công phu, ta muốn trở thành Thiên Binh”.

“Ta cũng vậy, ta cũng muốn.

.

. Hắc hắc, thử nghĩ xem cũng đã cảm thấy uy phong rồi, Thiên Binh ha ha ha”.

“Mẹ nó, ngươi, vẫn là ta khỏe mạnh nhất”.

Bọn tiểu tử ầm ầm lên. Sở Dương cười to rồi phụng bồi đám tiểu tử này chơi đùa thật lâu, không có chút nào không nhịn được.

Thiết Bổ Thiên cũng cảm động. Ai nói đế vương vô tình, nàng và con trai mặc dù xa nhau mới hơn một tháng thời gian nhưng ở trong lòng Thiết Bổ Thiên thì như đã thật lâu rồi. Vừa nhìn thấy ở đây có không ít trẻ con cùng tuổi với con mình thì không nhịn được vành mắt đỏ ửng lên.

.

.

Nàng ngồi xuống ôm lấy từng đứa ôn nhu an ủi, lần lượt ôm lấy, động tác nhẹ nhàng tựa như đang ôm con của mình.

.

. Tràn đầy nhu tình ngàn dặm mẫu thân lo lắng, mẫu thân ngàn dặm tâm tư. Thiết Bổ Thiên mặc dù là một Vương giả hợp cách nhưng đồng thời cũng là một từ mẫu.

Sở Dương nhìn thấy mà trong lòng không nhịn được thở dài. Tên du côn cắc kẻ kia, mưu triều soán vị không nói lại còn muốn đuổi cha mẹ đi thật sớm.

.

.

Tiểu tử không có lương tâm, chờ Lão Tữ trở về đánh đít ngươi. Sở Ngự Tọa nghĩ như mà hồn nhiên quên mất những chuyện này hắn cũng tham dự vào, hơn nữa còn là chủ mưu cùng phạm tội, thậm chí ở 1 mức độ nào đó, hắn căn bản đã độc Tiểư Sở.

Sở Dương tiến lên một bước, nhẹ nhàng mà nắm tay Thiết Bổ Thiên nhẹ giọng nói: “Yên tâm đi, tiểu tử của chúng ta chính là yêu nghiệt, so với ta còn yêu nghiệt hơn, hắn nếu muốn đi lên thì chỉ sợ là bất cứ lúc nào cũng có thể đi lên. Chỉ bất quá hắn vẫn chưa hoàn thành chuyện hắn muốn hoàn thành, chỉ cần hoàn thành rồi, hắn bất cứ lúc nào cũng có thể tới đây”.

“Có thật không?”. Thiết Bổ Thiên trong mắt đã có chút nước mắt giờ khắc này thậm chí là có chút mềm yếu, giờ phút này Vương giả kì thực chính là một vị mẫu thân đang tư niệm về thân nhân ở phương xa mà thôi.

Bất kể là Vương giả quyền khuynh thiên hạ cỡ nào, vô luận là như thế nào thì vào giờ khắc này, nàng chỉ là mẫu thân đang nhớ con mình mà thôi.

“Thật chứ”. Sở Dương nói vô cùng khẳng định, thậm chí là khẩu khí kết luận. Thiết Bổ Thiên hâm mộ nhìn những hài tử này nói: “Nếu nó một mực ở bên cạnh, vậy thật là tốt”.

Sở Dương nhẹ nhàng than thở nóị: “Ngươi cũng biết đó, hài tử của chúng ta.

.

. Nếu như cứ đi theo bên cạnh chúng ta ngược lại sẽ không tốt cho sự trưởng thành, trong hoàn cảnh không có câu thúc, không có hạn chế mới có thể để cho nó trưởng thành tốt nhất”.

Thiết Bổ Thiên âm trầm than thở nhưng cũng công nhận lời của Sở Dương. Thiết Bổ Thiên cố nhiên là một vị Vương giả hợp cách nhưng tuyệt không phải một vị nghiêm nghị đạo sư, nàng đối mặt với người thân thật sự là quá hiền hoà!

Từ xưa mẹ nuông chiều thì con hư. Mặc dù mỗi người mẫu thân cũng hận không thể đưa con theo mình cả đời nhưng vì tương lai của hài tử vẫn phải quyết buông tay, để cho con bay đi một mình, đi lịch lãm thì mới có được cuộc sống của riêng mình.

Nhu tình trong mắt Thiết Bổ Thiên vào giờ khắc này đã nhanh chóng chinh phục được bọn nhỏ.