Song Như rời khỏi phòng tung tăng bỏ đi.
Nàng đang phe phẩy trong tay túi đơn hồn hương.
Lúc nàng tiễn Nhu Nhã ra ngoài đã lén ngậm một túi đơn hồ hương được sáng chế để phả từ miệng ra người đối diện, như vậy người khác sẽ không kịp mà đề phòng hay tránh né.
Điều này phải cảm ơn đến Cầm Nương – nô tỳ thân cận của hoàng hậu.
Bà ta ngoài việc chăm sóc, phục vụ hoàng hậu rất tốt ra còn có một biệt tài là dùng thuốc mê. Bà ta có thể sáng chế được đủ loại thuốc mê nặng nhẹ khác nhau từ nhiều loại chất liệu.
Khoảng hai ngày trước khi Song Như xuất cung, Cầm Nương đã đến tìm nàng và tặng nàng một lọ mê hồn hương để phòng thân khi gặp biến.
Biết được Cầm Nương biết chế thuốc mê, Song Như thích thú đòi bà phải chỉ dạy cho mình. Và nàng và Cầm Nương đã cùng chế ra loại đơn hồn hương này, được làm từ những bông hoa huyết đơn còn tươi, hương thơm ngào ngạt nhưng đặc biệt nhất nó có công dụng gấp ba lần loại mê hồn hương bình thường và có thể ngậm trong miệng.
Nàng đi hỏi một vài người trong thanh lâu và được biết phòng Nhu Nhã ở trên tây phòng ngược hướng với đông phòng nơi khuê phòng của Liễu Nhược.
Tiến lên lầu, nàng bước vào phòng của Nhu Nhã.
Hoá ra căn phòng nơi Nhu Nhã tiếp tên sắc lang kia chỉ là phòng để tiếp khách còn đây mới là phòng chính của nàng ấy.
Căn phòng cực sáng sủa thanh nhã với một màu xanh thanh nhạt mát dịu.
Nhu Nhã đang ngồi trên ghế nơi để bàn tiếp khách, bộ dạng lo lắng, sốt ruột vô cùng, tay đẹp không tự chủ được mà vò xé chiếc khăn tay mỏng manh.
Song Như mỉm cười bước lại gần Nhu Nhã.
- Là lo cho ta sao? -Nàng nháy mắt tinh nghịch nhìn Nhu Nhã.
Đang lo lắng nên không hề chú tâm, có người đến, vừa nghe tiếng nói liền một thoáng giậc mình, Nhu Nhã nhìn người đối diện, bộ dạng lo lắng liền bình tâm lai được một chút, vội vàng hỏi thăm:
- Cô nương có sao không? Hắn có làm gì cô không?
Song Như lắc đầu mỉm cười không trả lời, tay cầm bình trà nhẹ nhàng tự rót vào ly mình và ly Nhu Nhã.
Nhìn bộ dạng bình thản này của Song Như, Nhu Nhã cũng yên tâm phần nào.
- Làm sao cô nương thoát được hắn?
Cầm trong tay chén trà, Song Như nói
- Dùng một chút đơn hồn hương ý mà.
- Đơn hồn hương? -Nhu Nhã tròn mắt hỏi.
- Là thuốc mê dược chế từ những bông huyết đơn công dụng gấp ba lần mê hồn hương.
Nói rồi Song Như lấy trong tay áo ra vài túi đơn hồn hương đưa cho Nhu Nhã.
- Đây, chỉ cần ngậm một túi trong miệng và phả vào người đối diện, công dụng sẽ đến ngay. Ta tặng cô nương để phòng thân nếu có điều không may như khi nãy xảy ra thì hãy dùng nó nhé.
- Tại sao lại tốt với ta như vậy?
-Hihi cùng là nữ nhân với nhau, thấy chuyện bất bình làm ô uế thanh danh của cô như vậy ta không thể bỏ mặt làm ngơ được, ta không muốn mất đi một nhân tài đàn tỳ bà như cô được. Cô biết không? Tiếng đàn tỳ bà của cô thật sự rất hay làm ta phải ngưỡng mộ vô cùng a.
Cầm trên tay những túi đơn hồn hương nhỏ xinh, Nhu Nhã không khỏi cảm động vô cùng.
Nàng ta không khinh thường những nữ tử thanh lâu như nàng mà còn muốn bào vệ, giúp đỡ nàng, đã vậy còn tặng nàng thuốc mê để phòng thân, còn nói nàng là nhân tài tỳ bà. Thật là một nữ tử tốt bụng và vô cùng đáng yêu. Nếu không có nàng ta trợ giúp kịp thời, không biết nàng có tự tử không nếu sự việc lúc nãy xảy ra? Nghĩ đến cũng đã thấy rùng mình rồi.
Thoát khỏi những suy nghĩ, Nhu Nhã nhìn Song Như hỏi:
- Cô nương tên gì? Bao nhiêu tuổi?
- Ta tên Song Như, 17 tuổi.
- Ta Nhu Nhã, 18 tuổi, vậy lớn hơn cô nương, chúng ta kết nghĩa được không? Ta lớn hơn sẽ là tỷ tỷ còn cô nương sẽ là muội muội.
Nghe điều này Song Như hai mắt sáng rỡ, liền nói ngay:
- Thật không? Thật không? Ta rất thích có tỷ tỷ a, còn lại là một mỹ nhân tỳ bà như cô nương thì quá tuyệt luôn a, ta đồng ý cả hai tay hai chân luôn.
Nhìn hành động đáng yêu này của Song Như, Nhu Nhã không khỏi bật cười
- Ta thật may mắn khi có một muội muội đáng yêu như muội đó Song Như.
- Hihi.
- À…vì sao muội lại xuất hiện kịp thời mà giúp tỷ vậy?
- Cái này phải nhờ tiếng đàn tỳ bà của tỷ thu hút muội a.
- Thật sự may mắn quá. Muội thích tiếng đàn của ta sao?
- Rất thích là đằng khác.
- Vậy được, khi nào rảnh muội hãy ghé nơi này, ta sẽ tiếp đãi đặc biệt nhất.
- OA! Được thế thì còn gì bằng. –Song Như reo lên vui sướng.
- Ta sẽ giới thiệu muội với mama để mama không làm trở ngại cho tỷ muội ta gặp nhau. Ta còn chưa biết thân phận của muội?
“Ai da….
cái này nguy. Ta muốn nói sự thật cho Nhã tỷ biết nhưng mà không thể, điều này ta đã được phụ hoàng và mẫu hậu dặn rồi, không được cho ai biết thân phận công chúa của mình hết, vậy giờ ta phải nói sao đây? Ta lại không muốn gạt Nhã tỷ chút nào hết,
hazzz”
- Xin tỷ thứ lỗi cho muội nhưng thân phận của muội nhất thời không thể nói ra được, đợi có cơ hội muội nhất định sẽ nói cho tỷ biết, đừng giận muội nhaaaaaaaaa. –Vừa nói nàng vừa lắc tay Nhu Nhã năn nỉ.
- Hi được rồi, ta không trách muội đâu, muội có điều khó nói mà, tỷ tỷ đây sao lại bắt ép muội muội được chứ.
- OA! Tỷ thật tốt nha, yêu tỷ nhiều. A…tiêu rùi trễ quá rùi, muội có chuyện phải đi, tạm biệt tỷ nha, rảnh muội sẽ đến chơi với tỷ liền.
- Ừ, tạm biệt muội muội đáng yêu. –Nhu Nhã nở một nụ cười khuynh quốc khuynh thành khiến Song Như ngây ngốc.
“Nhã tỷ xinh đẹp như vậy, hiền dịu, thanh tao như vậy mà phải ở thanh lâu thì thật đáng tiếc. Hehe hay là khi nào có dịp ta giới thiệu tỷ ấy cho ba vị ca ca của mình nhỉ? Trai tài gái sắc thật quá tuyện luôn. Như vậy Nhã tỷ sẽ từ tỷ tỷ thành chị dâu của ta. Qúa tuyệt! OK quyết định vậy đi”
Song Như chạy đến hôn một cái chụt lên má Nhu Nhã rồi bỏ chạy kèm theo lời nói:
- Tạm biệt chị dâu xinh đẹp của em, hehehe.
Nhu Nhã hơi bất ngờ với nụ hôn của tiểu muội nhưng sau đó lại bật cười vì vậy cũng không để ý đến lời của Song Như vừa nói, nàng chỉ thầm nói nhẹ:
- Tiểu muội ngốc.