Trong khuê phòng của Liễu Nhược
- Công tử à, công tử đã nhận tú cầu của Liễu Nhược và ném trả lại chứng tỏ đã chấp thuận hôn sự này, đây là truyền thống của Liễu Nhã Lâu chúng tôi nên hôn sự này ắt phải tổ chức. –Giong nói ẻo lả của tú bà vang lên.
- Ta không cần biết. – Hắn lãnh đạm trả lời.
- Ai nha, công tử, ngài đến đây không phải để tham dự buổi lễ tuyển phu quân này sao, giờ ngài đã là người chiến thắng, tại sao lại từ chối chứ?
- Ta đến dự tiệc, không phải để làm phu quân.
- Liễu Nhược của chúng tôi xinh đẹp, thuỳ mị, vừa có sắc v ừa có tài, có chỗ nào không xứng với công tử đâu, trai tài gái sắc quả là xứng đôi vừa lứa mà.
- Lời ta đã quyết, không cần nói thêm.
Nói xong hắn đứng dậy bỏ đi.
Liễu Nhược đứng một bên, trong lòng tức tối vô cùng.
Đường đường là đệ nhất hoa khôi của Liễu Nhã lâu-kỉ viện nổi tiếng nhất kinh thành, của cả kinh thành này mà hắn lại từ chối nàng thẳng thừng như thế thật quá đáng! Nàng có chỗ nào không xứng với hắn chứ? Rõ ràng là không có điểm nào không xứng, vậy mà tại sao hắn lại từ chối nàng như vậy? Chẳng lẽ hắn đã có người trong lòng? Mặc kệ hắn có hay không nhưng chắc chắn ở khắp kinh thành này nhất định không thể có ai hơn nàng được, nếu lấy nàng hắn quả là có phúc rồi còn gì. Nàng không cam tâm chịu thiệt như vậy, nói lời không được thì dùng hành động, nàng không tin người mưu mô như nàng lại không có cách.
Khi thấy hắn sắp bỏ đi, Liễu Nhược liền chạy đến níu áo hắn.
- Công tử, xin dừng bước, công tử chê Liễu Nhược không xinh đẹp, không xứng với công tử sao? – Trong giọng nói nàng ta đã có phần nghẹn ngào.
- Tránh ra. –Hắn lạnh lùng hất tay Liễu Nhược ra.
- Công tử, Liễu Nhược đã làm gì sai thì mong công tử hãy bỏ qua, Liễu Nhược sẽ sửa đổi. Công tử đã nhận tú cầu thì đã là phu quân của Liễu Nhược, công tử bỏ đi như vậy Liễu Nhược còn mặt mũi nào mà nhìn thiên hạ nữa đây?
Nàng ta vừa khóc lóc ỉ ôi vừa kéo tay áo van nài hắn.
Hắn đến nhìn cũng không thèm nhìn nàng, lại lần nữa thẳng thừng hất tay áo nàng ra.
“Được rồi, ta đã nói hết lời như vậy mà người vẫn tuyệt tình như thế thì đừng trách Liễu Nhược này ra tay thủ đoạn”
Suy nghĩ xong nàng ta nháy mắt với tú bà. Bà ta hiểu ý liền chạy đến nâng nàng ta dậy dìu đến ghế ngồi đồng thời chạy đến chỗ nhị vương gia Tĩnh Tuyết nói:
- Công tử, ngài đã không chấp thuận thì ta cũng không dám ép được nhưng thỉnh công tử hãy ngồi lại thưởng trà chờ tiểu nô tỳ của ngài quay về rồi hãy đi cũng không muộn mà. Đích thân ta sẽ đi tìm tiểu nô tỳ đó cho ngài có được không?
Từ khi gặp hắn đến giờ, tú bà và Liễu Nhược đều đã để ý đến Song Như. Nhìn thấy thái độ và hành động của hắn dối với nàng không hề như một chủ tử với nô tỳ nên họ đã sinh nghi chứng tỏ tiểu nô tỳ đó không phải là nô tỳ mà có thân phận rất không tầm thường. Nắm trong tay được điểm đó họ cũng yên tâm phần nào để có thể nghĩ cách giữ chân hắn. Vì vậy họ sẽ lợi dụng tiểu nữ oa nhan sắc không tầm thường đó để làm con mồi giữ chân hắn.
Nhưng tú bà còn có suy nghĩ khác. Nếu thu phục được tiểu nữ oa đó thì bà sẽ giàu to. Với nét đẹp ngây thơ và hút hồn đó không biết sẽ có bao nhiêu con cá bị mắc câu nguyện bỏ ngàn lượng hoàng kim để được mỹ nhân, lúc đó bà ta chỉ có nhiệm vụ ngồi không mà đếm tiền, chẳng tốn tí hơi sức nào như bây giờ công thêm vị công tử này, nếu làm phu quân của Liễu Nhược, ắt hẳn bà ta sẽ được hưởng một số tiền không thể nào nhỏ được. Bà tin chắc vào thủ đoạn và mưu mô của Liễu Nhược có thể làm cho hắn rung động mà quên đi tiểu nữ oa này. Đến lúc đó thu phục nàng ta sẽ thật là dễ dàng. Nghĩ đến đây mà bà ta không khỏi vui mừng vô cùng.
Hắn suy nghĩ một chút.
Nếu hắn bỏ đi, khi Như nhi quay lại sẽ không thấy hắn nên tốt nhất vẫn là nên chờ ở đây vậy.
“Như nhi ngốc! Ta thật hối hận khi để nàng đi như vậy” hắn nghĩ
- Được, cảm phiền mama đi tìm nàng cùng Mục Lâm giúp ta.
Đi cùng tên thị vệ này sao? Quả thật chuyện này bà ta chưa hề nghĩ đến nhưng không sao, để loại tên thị vệ này bà ta đã có cách, chuyện quan trọng là chỉ cần giữ chân vị công tử này là được.
- Dạ dạ, công tử xin hãy yên tâm. –Bà ta tươi cười nói.
Bà ta quay sang Liễu Nhược nói:
- Nhược nhi, con xuống bếp đem rượu Nữ Nhi Hồng “đặc biệt” cho công tử thưởng thức đi.
- Dạ, tiểu nữ đã biết.
Rồi bà ta và Mục Lâm đi xuống lầu tìm Song Như
Hai người đang đi thì bà ta dừng lại quắc mắt ra hiệu cho những cô nương thanh lâu chạy ùa tới bám lấy Mục Lâm
- Công tử để tiểu nữ hầu hạ ngài.
- Công tử đến đây với thiếp đi.
- Công tử thật tuấn tú nha
- …...
Và hàng loạt những tiếng nói của các cô nương thanh lâu.
Mục Lâm không biết làm gì khi cứ bị những cô nương ấy quấn lấy như vậy. Dùng võ công thì không được, sẽ làm hại các cô nương ấy nhưng nếu không dùng sức thì không tài nào thoát được nên hắn cứ bị bao vây lại mà chưa thể thoát ra.
“Vậy là đã giải quyết xong” Tú bà mỉm cười hài lòng.
……………………
- Công tử, đây là rượu Nữ Nhi Hồng đặc biệt chỉ Liễu Nhã Lâu mới có, mời công tử dùng. –Liễu Nhược vừa nói vừa rót rượu ra định phục vụ nhị vương gia Tĩnh Tuyết uống nhưng hắn chỉ gật đầu, phất tay áo cho Liễu Nhược lui xuống.
Thấy vậy nàng ta cũng không dám nán lại lâu liền nói:
- Liễu Nhược cáo lui.
Rồi nàng ta đi ra khép cửa lại.