Nghịch Ngợm Tiểu Yêu

Nghịch Ngợm Tiểu Yêu

Cập nhật: 05/04/2024
Tác giả: Bạch Đơn
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 163,609
Đánh giá:                        
Xuyên Không
     
     

Song Như giờ đây đang hỗn loạn vô cùng. Nàng không biết mình nên làm như thế nào.

Nhìn nhị vương gia Tĩnh Tuyết đau đớn, thống khổ như vậy nàng cũng đau lòng không kém.

Nhưng nếu nàng phải hi sinh lần đầu tiên của mình thì sự trả giá này quá đắt.

Hắn đã cướp đi nụ hôn đầu của nàng rồi, không thể cướp đi cả lần đầu tiên này được.

Dù nàng là nữ tử hiện đại hay cổ đại thì chuyện này đều đối với nàng rất quan trọng.

Nàng chau mày, đôi mắt khẽ trùng xuống, cắn cắn cánh môi dưới, bàn tay không tự chủ được đan chặt vào nhau lo lắng.

“Suy nghĩ đi Song Như, suy nghĩ đi, đại não của ta hoạt động lên, hoạt động lên. Ta phải dùng hết năng lực, phải giải quyết được việc này. Ta không thể để Tuyết ca chết được, không thể….

Bình tĩnh! Ta phải bình tâm suy nghĩ. Cố lên cố lên.

Aaaaaaaaaaaa! Nghĩ ra rồi”

Nàng cuối xuống nhìn gương mặt đang vô cùng thống khổ của hắn.

Đôi mắt nhắm nghiền, mày kiếm chau lại, bạc môi trắng bệnh, mồ hôi vã ra như mưa.

Lấy khăn tay nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi trên ngũ quan như hoạ của hắn, nàng khẽ thì thầm:

-Tuyết ca, ta sẽ giúp huynh bớt đau đớn, hãy cố chịu đựng nha.

Nàng lấy trong túi ra một túi nhỏ đơn hồn hương bỏ vào miệng.

Cúi xuống, nàng khẽ thổi một luồn hương phả vào mặt hắn.

Mày kiếm từ từ dãn ra, hắn bắt đầu mê man chìm vào giấc ngủ.

Đơn hồn hương đã có tác dụng.

Nàng nhẹ nhàng đặt hắn xuống đất, chạy đến bên giường lấy một chiếc gối kê vào đầu hắn rồi chạy đến cánh cửa đang bị khoá chặt lại.

Nàng lắc lắc cánh cửa.

Không si nhê.

Lắc cửa mạnh hơn.

Không si nhê.

Máu nóng dồn lên.

Dùng hết sức lực.

Giơ một chân lên, dồn tất cả sức vào chân.

RẦMMMMMMMMMMMMMMMM

Có tác dụng.

Cánh cửa vẫn không si nhê.

Nàng đang ôm một bên chân nhảy lò cò vì quá đau.

-SHIT -Nàng thầm mắng. (pretty: shit ở đây là chết tiệt nha các tềnh yêu)

-OA OA! ĐAU QUÁ ĐI MẤT.

Vừa ôm chân đau vừa nhìn quanh, nàng thấy có một cánh cửa sổ khuất phía sau.

Chạy đến cố gắng mở ra.

-OH YEAH -Nàng reo lên sung sướng.

Cửa sổ không hề bị đóng.

Chuyện thoát ra bên ngoài đã được giải quyết.

“Haz! Giờ đến một chuyện quan trọng đó là….

TA KHÔNG CÕNG NỔI TUYẾT CA A OAOAOA”

Loay hoay một hồi, nàng quyết định trèo ra trước thám thính tình hình.

“Tú bà này thật chủ quan, không hề cho người canh cửa gì hết, chắc là nghĩ Tuyết ca đã bị trúng xuân dược nên không thể thoát ra được. Giờ ta phải đi tìm Mục Lâm ca đã”

Nép sau tường, nàng từ từ nhích đến gần thành lang can, nhìn xuống bên dưới tìm kiếm.

“Tròy oy một rừng người, nam nữ quấn lấy nhau rượu chè bê bết, biết kiếm đâu bây giờ?”

Đảo mắt một vòng, nàng thấy Mục Lâm đang bị vây quanh ở giữa một đám nữ nhân.

Nàng mừng rỡ chạy xuống.

Nhin thấy vẻ mặt hắn nàng liền biết hắn đang bị khó xử

“Tú bà này thật lợi hại nha, dùng đám nữ nhân này giữ chân Mục Lâm ca”

Nàng cố gắng chen vào đám nữ nhân đó.

“Phù cuối cùng cũng được”

Nàng cũng bắt chước những nữ nhân kia kéo cánh tay áo hắn nói:

-Mục Lâm ca, để ta hầu hạ huynh nha.

Đang bị rối loạn trong đám nữ nhân thanh lâu này, bỗng Mục Lâm nghe được một giọng nói dễ thương quen thuộc.

Là công chúa Song Như.

Hắn tìm kiếm người phát ra tiếng nói đó và thấy nàng đang níu tay áo hắn.

Hắn mừng rỡ vô cùng liền nói:

-Công ch…….

ách…được được.

Nhận được cái nháy mắt ra hiệu của Song Như hắn liền thu lại lời nói công chúa vừa định phát ra lúc nãy mà vờ đồng ý đi theo nàng.

Đám nữ nhân kia nhìn thấy hắn đã bị một nữ nhân dụ dỗ được nên an tâm tản ra đi tiếp khách khác.

Hắn vuốt mồ hôi lạnh, thở phào nhẹ nhõm.

-Nữ nhân thật đáng sợ.

-E hèm…. –Song Như nghe hắn nói vậy thì liếc xéo hắn, thúc tay hắn một cái.

Giật mình mới nhớ mình mạo phạm đến công chúa hắn liền vội vàng chấp tay cúi đầu đối nàng nói:

-Thuộc hạ đã mạo phạm, xin công chúa thứ tội.

Nhìn vẻ mặt căng thẳng của hắn Song Như không khỏi bật cười:

-Hihi ta đùa huynh thôi, ta không trách gì huynh đâu, những cô nương thanh lâu đó đáng sợ thật a. –Nàng nhìn hắn nháy mắt nói.

-Đa tạ công chúa.

-Ui die! Mau theo ta đi cứu Tuyết ca, huynh ấy còn ở trong phòng bất tỉnh, huynh mau đưa huynh ấy ra ngoài nhưng phải cẩn thận đừng để ai thấy. Ta sẽ giải thích sau.

Nàng vừa kéo tay hắn hướng lầu chạy đến vừa gấp rút nói. Hắn cũng không hỏi nhiều liền chạy theo.

Cũng may cửa sổ này khá khuất nên nhìn vào khó thấy giúp việc chạy trốn cũng dễ dàng hơn.

Mục Lâm cõng nhị vương gia Tĩnh Tuyết trên lưng dùng khinh công nhảy từ cửa sổ phòng Liễu Nhược rồi chạy đến cửa sổ thông ra bên ngoài đường nhảy xuống.

Song Như đứng ở cửa sổ chờ hắn nhảy lên lần nữa cấp nàng nhảy xuống dưới.

Sau khi cả ba đã yên vi bên dưới, Mục Lâm tiếp tục cõng nhị vương gia Tĩnh Tuyết đến tửu lâu Tiểu Ngư lúc trước đã thuê, theo sau là Song Như.

Đưa nhị vương gia Tĩnh Tuyết vào phòng, Song Như liền phân phó hắn đi mua thuốc giải xuân dược.

Hắn không dám chần chừ liền đi mua ngay.

Song Như nhờ tiểu nhị đem cho nàng một thau nước ấm kèm khăn sạch đem lên phòng cho nàng.

Nhúng khăn vào nước ấm, nàng nhẹ nhàng lau mồ hôi có phần đã giảm đi nhiều cho nhị vương gia Tĩnh Tuyết trong lúc chờ Mục Lâm về.

-Bẩm công chúa, thuốc đã có.

Mục Lâm mở cửa đi vào đưa thuốc cho nàng.

Rót một ly nước ấm, nàng đỡ đầu nhị vương gia Tĩnh Tuyết lên cho hắn uống thuốc giải xuân dược và đơn hồn hương rồi đặt hắn xuống.

-Mục Lâm ca, huynh đã mệt rồi, đi nghỉ ngơi đi nha, ta chăm sóc Tuyết ca được rồi.

-Thuộc hạ không dám.

-Hi chuyện này ta lo được, huynh đi đi.

Mục Lâm chần chừ một chút rồi nói:

-Vậy làm phiền công chúa, Mục Lâm xin cáo từ.

Hắn chấp tay cung kính nói rồi ra ngoài đóng cửa lại.