-Nhu Nhã tỷ tỷ uiiiii…. –Song Như gọi.
Nhu Nhã đang ngồi trong phòng gẩy đàn thì nghe một tiếng gọi trong trẻo liền dừng lại.
Bỏ cây đàn tỳ bà xuống, Nhu Nhã vui vẻ chạy đến bên Song Như
-Song Như, muội vẫn còn ở đây sao? Ta cứ tưởng muội đã đi rồi.
Song Như vừa cười toe toét vừa nắm tay Nhu Nhã nói:
-Muội nhớ tỷ quá đi không được a.
-Đừng có xạo tỷ chứ, chúng ta mới gặp hôm qua thôi mà.
Dù nói vậy nhưng Nhu Nhã không khỏi trong lòng cảm thấy ấm áp.
Song Như chu chu miệng nhỏ ra vẻ giận dỗi nói:
-Hix muội nói thật moà, tỷ không tin sao? Hix vậy thui muội đi oá.
Nói xong nàng làm bộ quay đi, hướng cửa đi đến. Nhu Nhã thấy vậy liền giật mình chạy đến níu tay nàng lại.
-Như muội, đừng đi, tỷ tin muội mà, cho tỷ xin lỗi.
Nhu Nhã cứ nghĩ Song Như giận mình thật nên liền cảm thấy có lỗi vô cùng, cố gắng níu Song Như lại. Song Như vẫn làm một bộ giận dỗi không thèm nhìn Nhu Nhã làm nàng ấy càng bối rối không biết phải nói sao.
-Như nhi, tha lỗi cho tỷ đi mà.
Song Như vẫn giận dỗi im lặng không nói gì. Sau đó nàng quay lại nhìn Nhu Nhã nói:
-E hèm…phải có một điều kiện mới được a.
Nhu Nhã nghe vậy rất mừng rỡ liền nói:
-Điều kiện gì? Chỉ cần muội không giận thì chuyện gì ta cũng làm cho muội.
-Thật không a?
-Thật mà, muội nói đi.
Nhìn bộ dạng vô cùng khẩn trương của Nhu Nhã mà nàng không khỏi bật cười.
“Tỷ tỷ thật đáng yêu và dễ bị ta lừa a,
hihi”
-Được rùi. Muội muốn tỷ…. –Nàng ngập ngừng.
Nhu Nhã liền hỏi tới:
-Chuyện gì muội nói mau đi.
-Muốn tỷ quản lí Liễu Nhã lâu, được hông?
Nhu Nhã nghe xong liền bật cười, lấy khăn tay cho miệng mà cười khúc khích.
-Tỷ không đồng ý thì muội đi à nha.
-Đừng mà. Không phải vậy đâu, chỉ là….
chuyện này làm sao có thể, nơi đây là của mama mà, làm sao muội lại muốn tỷ thay thế được, mama sẽ không bao giờ đồng ý đâu.
-Cái này tỷ khỏi lo, muội đã giải quyết hết rồi, có thời gian muội sẽ nói tỷ nghe sau, hiện giờ tỷ chỉ cần đồng ý nữa là xong thui.
-Nhưng mà…...
tỷ sợ mình không làm được.
-No no! Tỷ đừng lo, muội sẽ giúp tỷ mà.
“Hihi việc kinh doanh là nghề ruột của gia đình ta mà, quản lí một Liễu Nhã lâu bé tý này là chuyện nhỏ thui” nàng nghĩ
-Vậy…tỷ đồng ý.
Song Như vui mừng ôm chầm lấy Nhu Nhã nói:
-Oa tỷ thật đáng yêu, yêu tỷ nhất luôn a.
-Sau này muội có đức lang quân rồi thì làm gì còn yêu tỷ nhất được nữa.
-Không đâu, không đâu hihi. Giờ chúng ta xuống dưới đi, muội muốn tuyên bố với mọi người chuyện này a.
-Được. –Nhu Nhã mỉm cười.
Song Như sau đó liền kéo tay Nhu Nhã cùng xuống dưới lầu.
Đột nhiên nàng dừng lại nói:
-Ý quên, khoan đã, để muội trang điểm lại cho tỷ chút đã. Tỷ chuẩn bị làm mỹ chủ ở đây rồi phải thật đẹp trong lần ra mắt đầu tiên để chứng tỏ mình chứ, trong giới làm ăn cần nhất chính là vẻ bề ngoài khi giao tiếp với khách hàng a. Mọi người đa số điều đầu tiên khi giao tiếp họ chú ý nhất chính là vẻ bề ngoài của đối tác, điều đó thể hiện con người họ là như thế nào.
-Như nhi, sao muội hiểu biết nhiều về kinh doanh quá vậy? -Nhu Nhã không khỏi thắc mắc trước những điều Song Như nói.
-Hi đó là nghề của muội mà, từ nhỏ muội đã theo gia đình kinh doanh rồi nên những chuyện này đều phải biết.
Nhu Nhã không nói gì, chỉ gật gù ra chiều đồng ý.
Song Như kéo nàng đến bàn trang điểm và bắt đầu trang điểm cho nàng.
Nhu Nhã chính vì đã là đại mỹ nhân của kinh thành này nên việc trang điểm cũng trở nên dễ dàng tốn ít thời gian hơn.
Song Như trang điểm nhẹ cho nàng nhưng vẫn làm tôn lên nét đẹp vốn có của nàng. Suối tóc đen dài được cài một chú hồ điệp màu vàng óng ánh càng tôn lên mái tóc mềm mượt thêm phần óng ả. Rồi Song Như chọn một chiếc váy trắng có điểm những bông hồng dưới tà váy và trên phần đai eo đeo những dây trân châu nhỏ xinh.
Cuối cùng choàng lên cho nàng một dải lụa màu xanh dương mỏng manh quanh người và đưa cho nàng một cây quạt thêu hoa.
Nhìn Nhu Nhã, Song Như không khỏi hoa mắt.
-OA OA! Nhã tỷ đẹp quá đi mất. Nam nhân mà thấy chắc chắn đều sẽ đổ sụp trước chân tỷ a.
Song Như khen hết lời, si mê nhìn Nhu Nhã không chớp mắt khiến nàng ngượng ngùng đỏ mặt đánh nhẹ Song Như một cái nói.
-Như nhi đáng ghét cứ cười tỷ.
-Nào có, muội nói thật mà, tỷ thật sự rất đẹp a.
-Làm sao bằng muội được chứ.
-Muội làm sao sánh bằng tỷ được.
-Như nhi ngốc, chẳng lẽ muội không biết mình mỹ đến mức nào sao?
Song Như ngây ngô nhìn Nhu Nhã, chẳng hiểu tạo sao tỷ tỷ lại nói như vậy. Bởi vì nàng không nghĩ mình xinh đẹp đến mức như Nhu Nhã nói.
-Như nhi, bây giờ đến lúc tỷ trang điểm cho muội rồi, lại đây nào.
-Nhã tỷ…….
.
ÚI
Song Như chưa kịp nói xong đã thấy mình bị Nhu Nhã kéo đến trang điểm rồi.
“Hazzz…đành phải nghe theo tỷ tỷ rùì”
Sau một thời gian.
-Xong rồi, Như nhi của tỷ đáng yêu quá đi mất.
-Hihi. Giờ chúng ta xuống thôi.
Bên dưới, các vị khách quý đã đến đông đủ vì Song Như đã gửi thiệp mời cho họ từ trước. Mọi người vẫn đang hoạt động bình thường, nhị vương gia Tĩnh Tuyết đang ngồi trên bàn dành cho thượng khách thưởng trà cùng với Mục Lâm.
Hai mỹ nhân cùng nhau bước xuống lầu thu hút bao nhiêu cặp mắt say mê ngắm nhìn. Tĩnh Tuyết không biết đôi mắt từ khi nào đã di chuyển từ chén trà lên người Song Như.
Hồng y trong trắng ngây thơ quả là sinh ra chỉ để dành cho nàng. Mái tóc mềm mượt được cài một bông huyết đơn đỏ rực cùng với đôi mắt linh động long lanh câu hồn không biết đã câu dẫn bao nhiêu nam nhân lẫn nữ nhân ở đây.
Cả hai mỹ nhân, mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười.
Người xinh đẹp diễm lệ, người thuần khiết đáng yêu làm đốn ngã trái tim của tất cả nam nhân ở đây.
Tất cả mọi người đều theo dõi bước chân của hai mỹ nhân cho đến khi cả hai bước lên vũ đài.
Song Như nở nụ cười chúm chím lúm đồng tiền xinh xắn không thể tả khiến mọi người ngây ngất ngắm nhìn rồi nhẹ nhàng nói:
-Cảm ơn tất cả các quý khách đã đến đây. Hôm nay tiểu nữ xin trân trọng tuyên bố, Liễu Nhã lâu từ nay sẽ có vị chủ nhân mới, đó chính là mỹ nhân đang đứng cạnh ta đây- mỹ chủ Nhu Nhã. Xin mọi người cho một tràng pháo tay được không ạ?
Một tràng pháo tay đồng loạt vang lên khiến không khí càng náo nhiệt hơn hẳn.
Mọi người xôn xao bên dưới không ngớt, không ngờ Liễu Nhã lâu này đột nhiên lại xuất hiện hai mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành như vậy quả là điều may mắn.
Còn những nữ tử thanh lâu thì ngạc nhiên vô cùng. Họ từ sửng sốt cho đến vui mừng. Vui là bởi vì chủ nhân mới lại là Nhu Nhã, họ rất yêu quý nàng vì nàng vừa xinh đẹp vừa nhu thuận , có được một chủ nhân như nàng thì còn gì bằng nữa chứ.
Các khách nhân, người thì nhìn hai mỹ nhân như hổ đói rình mồi, nhìn mà muốn nhỏ dãi, người thì quyết tâm trong lòng phải bằng mọi cách cưới được hai nàng về làm vợ….
mỗi người một suy nghĩ riêng.
Riêng nhị vương gia Tĩnh Tuyết, hắn đang rất ngạc nhiên vì sao Song Như quen biết nữ tử thanh lâu và lại tín nhiệm đem Liễu Nhã lâu này giao cho nàng ta như vậy. Nữ tử này hắn có điểm cảm thấy quen nhưng tựa hồ vẫn chưa thể nhận ra được là ai. Điều khuất mắc này hắn sẽ hỏi Song Như sau vậy.