Huyết Đơn Điện
- Tiểu Vi ui, dậy ăn cháo nào.
Sau khi dùng bữa cùng hoàng thượng và hoàng hậu tại ngự thiện phòng xong nàng liền cấp tốc trở về điện của mình để chăm sóc tiểu Vi.
Tiểu Vi đang mệt mỏi nằm trên giường.
Song Như dìu tiểu Vi dậy, đem cháo còn nóng hổi do nàng mới nấu đút cho tiểu Vi ăn.
Tiểu Vi ái ngại, làm sao một nô tỳ hèn mọn dám để công chúa đút cháu cho ăn chứ nhưng Song Như không cho tiểu Vi cự tuyệt được lời nào.
- Ngoan ăn hết chén cháo này cho tỷ mới được a.
- Ân.
Tiểu Vi dù bị đánh đau lắm nhưng tình cảm của công chúa dành cho nàng còn hơn cả việc bị đau nữa, nàng đã quên đi cơn đau của mình khi có Song Như chăm sóc như thế này, nàng quyện cả đời này sẽ theo hầu hạ Song Như, cả đời nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Cháo này được nấu từ tổ yến và thịt gà, cách chế biến rất công phu và rất bổ, Song Như đặc biệt nấu riêng cho tiểu Vi mong tiểu Vi sẽ sớm hồi phục.
Đút tiểu Vi ăn cháo xong, Song Như định ra ngoài để tiểu Vi ngủ tiếp thì tiểu Vi một mực không chịu.
Tiểu Vi kéo nàng lại bắt nàng phải nghỉ ngơi ở đây, tiểu Vi sẽ về phòng của mình ngủ, nàng đã mệt cả ngày hôm nay rồi, tiểu Vi không muốn nàng lại vì mình mà phải ngủ chỗ khác nữa.
Nàng thì không muốn tiểu Vi về phòng của nàng ấy vì sẽ không có ai chăm sóc, vả lại hiện giờ tiểu Vi còn đang bị thương, trở về phòng sẽ làm động đến vết thương thêm nên nàng đành phải chấp thuận với tiểu Vi rằng nàng sẽ ngủ ở đây nhưng cũng không cho tiểu Vi về phòng mà cả hai sẽ cùng ngủ trên giường.
Vì là giường ngủ của công chúa nên rất rộng, hai người ngủ không thành vấn đề.
Tiểu Vi lúc đầu không chịu nhưng cuối cùng đành phải nghe lời công chúa thân yêu của nàng.
Sáng hôm sau
Song Như thức dậy.
“Haz….
nấu ăn mệt thật, vừa tốn thời gian vừa tốn công sức a, nấu thì mệt mà ăn thì nhanh. Mệt mỏi ghê! Ngủ thêm một chút nữa vậy, hihi”
Nhưng vừa định nằm xuống ngủ tiếp thì nàng sực nhớ ra một chuyện: tiểu Vi đâu?
Quay qua quay lại tìm kiếm cũng không thấy a.
Từ ngoài, tiểu Vi bước vào:
- Công chúa.
- Tiểu Vi em còn bị thương mà sao sáng sớm đã đi đâu mất vậy.
- Nhờ công chúa chăm sóc, em đã khoẻ rồi ạ. Em mang nước đến cho công chúa súc miệng rủa mặt đây.
- Em thật là….
lúc này mới nên tịnh dưỡng mới đúng chứ, mới có một ngày làm sao mà hết bệnh cho được.
Bỗng có tiếng của một thái giám vang lên:
- Nô tài xin thỉnh an công chúa.
- Miễn lễ. có chuyện gì vậy tiểu Thuận?
- Bẩm công chúa. Hoàng thượng cho gọi công chúa đến phòng khách có chuyện ạ.
- Được ta sẽ đến ngay. Cảm ơn tiểu Thuận. – Nàng mỉm cười.
- Vậy nô tài xin cáo lui.
Sau khi tiểu Thuận đi, nàng liền lật đật chuẩn bị sửa soạn.
“Có chuyện gì mà phụ hoàng gọi ta sớm vậy nhỉ? Bình thường đâu có chuyện này đâu ta. Thật kì lạ!
”
- Công chúa để tiểu Vi giúp công chúa thay y phục ạ.
- Được.
Tại phòng khách
Hoàng thượng, hoàng hậu, Tĩnh Hàn, Tĩnh Tuyết, Tĩnh Băng đã có mặt đầy đủ chỉ còn thiếu mỗi Song Như nữa thôi.
Song Như chuẩn bị xong xuôi liền đi đến phòng khách.
- Song Như bái kiến phụ hoàng, mẫu hậu và tam ca. - Nàng hành lễ.
- Bình thân. – Hoàng thượng khoát tay ý bảo nàng đứng lên.
- Như nhi con đến ngồi bên cạnh chỗ Tĩnh Hàn ca đi. – Hoàng hậu mỉm cười nói.
- Dạ.
Nàng bước đến chỗ của mình rồi ngồi xuống.
“Sao hôm nay có mặt đông đủ phụ hoàng, mẫu hậu và các ca ca thế nhỉ? Có chuyện quan trọng đến thế sao?” Nàng suy nghĩ.
Nàng hỏi nhỏ Tĩnh Hàn:
- Hàn ca ca, có chuyện gì vậy ạ?
- Huynh cũng không biết, từ sáng sớm phụ hoàng đã cho người truyền ta vào hoàng cung rồi.
Từ bên ngoài, thái giám tiểu Thuận hô to:
- SỨ GIẢ LIÊU QUỐC ĐẾN.
Một đoàn người bước vào.
Họ đều ăn mặc rất sang trọng, dáng đi có phần cao ngạo. Y phục khác với y phục của Âu Dương quốc, đa số toàn mang màu đỏ.
Họ bước vào đại điện đứng dàn thành hai bên nhường chỗ cho một người.
Từ trong đám người đó, có một người bước ra chắp tay nói:
- Thần sứ giả Liêu quốc xin thỉnh an hoàng thượng và hoàng hậu.
Người này phong thái cao ngạo, chỉ hơi cúi người chứ không hề quỳ xuống như những thần tử khác ở hoàng cung.
Vì bị dàn người che mất nên Song Như không thể thấy được khuôn mặt của vị sứ giả này nhưng giọng nói có điểm quen thuộc.
- Bình thân, mời sứ giả và mọi người ngồi. – Hoàng thượng nói.
- Đa tạ hoàng thượng. – Vị sứ giả đó nói rồi đi đến ngồi chỗ ghế đối diện với Song Như.
Hắn thấy nhìn thấy nàng thì nở một nụ cười mà tất cả mọi người đều không hiểu được hàm ý của nó ngoại trừ nàng.
SỐC………….
Nàng giật mình không thể thốt nên lời, chỉ tròn mắt kinh ngạc khi đã nhìn thấy được dung mạo của hắn.
Tĩnh Hàn và Tĩnh Tuyết đều nhận thấy sự chuyển biến trong nét mặt của nàng.
Tĩnh Tuyết cũng ngồi ở dãy ghế đối diện nàng, thấy nàng vẫn cứ trố mắt nhìn chằm chằm và tên sứ giả đó khiến hắn cảm thấy thật khó chịu.
“Hắn ta quen nàng sao?” Hắn nghĩ.
Tĩnh Hàn cũng nhận ra hình như tên sứ giả này và nàng quen nhau nên hỏi:
- Như nhi, làm sao vậy?
Nghe giọng nói của Tĩnh Hàn vang lên nàng mới hoàn hồn.
- Muội….
muội…...
- Có chuyện gì sao?
- Hắn….
hắn….
.
huynh….
huynh….
có còn nhớ tên….
tên…sắc…lang mà muội từng kể cho huynh khi ở Liễu Nhã lâu không?
- Như nhi….
là HẮN sao?
Tĩnh Hàn tức giận bóp mạnh ly trà đang cầm trên tay khiến nó muốn vỡ tung ra.
- Dạ…dạ đúng a. – Song Như cũng nhận thấy sự chuyển biến của Tĩnh Hàn nên nàng càng nhỏ giọng thêm.
- Chết tiệt. – Tĩnh Hàn gằn giọng.
Hắn là một người biết kiềm chế nên dù biết được chân tướng tên sắc lang mà hắn quyết giết là ai nhưng vẫn bình tĩnh không làm điều gì mất hình tượng thái tử của mình.
Hoàng thượng quan sát những người Liêu quốc này. Một bộ dáng ngông cuồng tự cao tự đại, lần này đến Âu Dương quốc là nhằm ý gì?
- Không biết vì sao hôm nay các vị ghé thăm Âu Dương quốc của ta? - Hoàng đế hỏi.
Sứ giả Liêu quốc nhàn nhạt trả lời:
- Thần hôm nay mạo muội đến đây vì có một chuyện mong hoàng đế có thể chấp thuận để tăng thêm tình hữu nghị bang giao giữa hai nước của chúng ta
- Oh! Không biết là chuyện gì quan trọng đến nỗi làm phiền thái tử Liêu quốc đến đây? - Hoàng hậu hỏi.
“THÁI TỬ LIÊU QUỐC”
RẦM……….
“WHAT???? Thái….
thái…tử….
.
OH NO! Tiêu ròy, kiểu này tiêu ròy, ta đắc tội với ai không đắc lại đi đắc tội với THÁI TỬ Liêu quốc. OAOA MẸ UIIIIIIIIIIII! Con chưa muốn chết a. Có khi nào hắn qua đây đòi mạng ta vì vụ lần trước ta “xử” hắn không a? Oaoaoa….
tiêu cái mạng nhỏ rùi. Phụ hoàng có muốn bảo vệ ta cũng không được a.
” Song Như thầm than.
Đúng vậy! Sứ giả Liêu quốc này không ai khác chính là tên sắc lang nàng gặp ở Liễu Nhã Lâu và cũng chính là thái tử Liêu quốc – Gia Kinh Dương.
Gia Kinh Dương nhận biết được sự lo lắng trong lòng nàng, hắn càng đắc ý thêm, nhìn nàng mỉm cười giảo hoạt rồi nói:
- Lần này, thần muốn thỉnh hoàng thượng và hoàng hậu liên hôn.
“Liên hôn? Hơ hơ đỡ quá cứ tưởng hắn qua đòi mạng ta chứ không ngờ chỉ là muốn liên hôn. Phù! Đứng tim hà. Không biết hắn muốn lấy ai nhỉ?”
Nàng thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt cũng tươi tỉnh hẳn.
Tất cả mọi người ở đây đều bất ngờ.
Xưa nay Âu Dương quốc và Liêu quốc không hề có bất cứ quan hệ mật thiết nào, nước sông không phạm nước giếng nhưng sao hôm nay đích thân thái tử Liêu quốc lại ghé thăm và còn thỉnh ban hôn. Chuyện này xưa nay chưa từng có.
Hoàng thượng cười hiền hỏi:
- Không biết thái tử Liêu quốc đã có ý trung nhân nào chưa hay cần trẫm chọn thay?
- Cảm ơn hoàng thượng, thần đã có ý trung nhân. – Hắn cười nói.
- Oh! Không biết người đó là công chúa hay thiên kim tiểu thư của vị quan nào? - Hoàng hậu hỏi.
- Đó là Song Như công chúa thưa hoàng thượng và hoàng hậu.
ẦM…….
ẦM…….
ẦM……….
.
“WHAT THE HELL????
OH NOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO.
Ta có nghe nhầm không? Tai ta hôm nay bị cái gì hả tròy oy???” Song Như la hét trong lòng.
Nhưng thật làm nàng thất vọng đó là tất cả những đôi mắt ở đây đều đang hướng về nàng với vẻ kinh ngạc.
- Như nhi. Con quen thái tử Liêu quốc sao? - Hoàng hậu hỏi.
Nàng dở khóc dở cười.
“Nói quen thì không dám nói vì sao quen, chẳng lẽ khai gặp hắn và “xử đẹp” hắn ở Liễu Nhã lâu? Cái này thành ra không đánh mà khai, bị “lòi” tội ra thì khổ nữa. Còn nếu nói không quen thì càng không đúng, nếu không quen tại sao hắn đòi cưới ta được? Oaoa….
WHO HELPS MEEEEEEEE?”
Nàng cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo nói:
- Dạ….
.
dạ….
quen….
.
ạ….
- Oh! Thì ra là vậy. Con và thái tử quen nhau khi nào mà mẫu hậu không biết a?
- Dạ….
.
con….
.
con….
.
Nàng ngập ngừng chưa biết phải nói sao, hai tay đan chặt vào nhau, mồ hôi cũng túa ra.
“Tiêu rùi! Kiểu này tiêu thiệt rùi….
.
oaoaoa……”
Tên thái tử Gia Kinh Dương đó đang hứng thú đưa mắt chờ xem nàng sẽ nói như thế nào.
Nàng đưa đôi mắt cầu cứu sang Tĩnh Tuyết. Chỉ có nhị ca giúp được nàng thôi vì hai người đi chung mà nhưng lúc nàng nhìn hắn mới phát hiện hắn đang rất tức giận.
Từ lúc nghe thấy người mà thái tử Liêu quốc muốn liên hôn là nàng thì hắn đã phẫn nộ vô cùng, mặt mày tối sầm lại không còn để ý đến cái gì nữa.
Haz….
.
cứu tinh duy nhất của nàng làm nàng hết hi vọng rồi.
Giờ chỉ còn Tĩnh Hàn.
Hắn giờ đây chẳng khác Tĩnh Tuyết là mấy, chỉ là rất ít biểu lộ ra bên ngoài nên cũng ít ai biết được, chỉ có bàn tay đã nắm lại thành quyền.
Nhiệt độ trong phòng giảm xuống đáng kể, không hiểu sao căn phòng trở nên lạnh hơn bình thường. Nhiệt độ thay đổi thật đột ngột khiến ai cũng muốn phát rét.
Nguyên nhân có phải do “ai đó” đã toả ra hàn khí vì tức giận chăng?
Thấy nàng cứ ú a ú ớ không trả lời được, hoàng thượng cũng không ép. Người giải vây cho nàng một bàn thua trông thấy.
- Trẫm rất bất ngờ về chuyện này vì vậy cần có sự chuẩn bị lẫn sự đồng ý của công chúa Song Như. Chuyện này chi bằng trẫm sẽ tính sau. Cũng đã về trưa, trẫm mời tất cả các khanh hãy ở lại dùng thiện rồi dừng chân nghỉ ngơi vài ngày, các khanh thấy sao?
- Hoàng thượng đã nói vậy, chúng thần cũng không dám từ chối. Làm phiền ngài rồi.
- Tốt! Người đâu mau chuẩn bị yến tiệc. – Hoàng đế ra lệnh.
- Tuân lệnh. – Tiểu Thuận cung kính đáp rồi chạy đi chuẩn bị.