Bữa yến tiệc thịnh soạn được bày lên.
Tất cả mọi người trong cung đều có mặt từ hoàng thượng đến các văn võ bá quan.
Hoàng thượng nâng ly lên nói:
- Hôm nay, trẫm rất vui vì có sứ giả Liêu quốc đến đây. Đó là niềm vinh hạnh cho Âu Dương quốc của chúng ta. Vì vậy bữa tiệc này xin mời các bằng hữu liên bang dùng tự nhiên. Trẫm dùng ly rượu này để kính các khanh. Nào cạn ly!
Thái tử Liêu quốc Gia Kinh Dương cũng cầm ly rượu lên nói:
- Cảm ơn thịnh tình của hoàng thượng,
, chúng thần rất vinh hạnh, thần cũng xin kính ngài ly rượu này. Cạn ly!
Tất cả mọi người bên dưới cũng đồng loạt cầm rượu lên nhất tề hô:
- CẠN LY.
Thái tử Gia Kinh Dương từ lúc đầu đến giờ đều vẫn quan sát nhất cử nhất động của Song Như và chỉ thấy nàng chú tâm ăn “mạnh mẽ” mà không có biểu hiện gì khác.
Chẳng lẽ nàng đã đồng ý cuộc liên hôn này sao? Dễ dàng như vậy à? Nếu không vì sao nàng lại chẳng có biểu hiện tức giận hay thay đổi nét mặt như vậy?
Trong khi đó, hắn đâu biết được đầu nhỏ của nàng đang suy nghĩ cái gì. Có thần cũng đoán không ra vì sao nàng vẫn bình thản mà ăn uống được như vậy.
“Tức quá đi…tên sắc lang, tên khốn, tên đáng ghét…...
aaaaaaaaaaaaaa….
.
tại sao lại đòi liên hôn và chọn ta chứ? Trong cung thiếu gì mỹ nhân chứ, chọn đại một người là được rồi, ta bình thường như vầy chọn ta làm gì oaooa….
.
”
Nàng tiếp tục cắm cúi ăn và suy nghĩ, à đúng hơn là hát một bài hát trong lòng
“Gia Kinh Dương là món ăn món ăn
Ta ăn ta ăn ta ăn
Tên sắc lang là con gà quay
Ta măm ta măm ta măm
Tên đáng ghét là cá chiên cá kho
Ta xẻ ta gắp ta ăn
……”
Hễ nàng ăn món nào là liên tưởng đến hắn là món đó và thế là “khí thế” ăn ăn đế trút giận.
Này thì gà quay, này thì sắc lang. Ta bẻ chân ngươi, ta ăn ta ăn.
.
Này thì cá kho, ta xẻ thịt ngươi ta măm ta măm ta măm.
……
Cứ thế nàng ăn hết món này đến món khác, trong đầu luôn tưởng tượng ra hình ảnh các món ăn đó là hắn mà ăn vì nàng chỉ biết làm như vậy thôi , chỉ dám trút vào mỹ thực chứ không dám làm với người thật.
Thứ nhất vì nàng sợ đắc tội với hắn, hắn là thái tử Liêu quốc lận mà, nàng mà “lộn xộn” là kể như tiêu đời.
Thứ hai nàng cũng không có can đảm mà bẻ chân hay xẻ thịt hắn ra như làm với các món gà,
cá , nàng sợ làm người khác bị tổn thương vì mình lắm. (pretty: cái này mới “khổ” nè còn vì sao khổ thì các tềnh yêu sau này sẽ biết :D )
Cuối cùng chỉ có món ăn là làm vơi đi một ít nỗi giận của nàng.
“Ooaoaoa….
vừa ăn vừa nghĩ….
phải có cách nào thoát được cuộc liên hôn này chứ….
oaoa….
chẳng lẽ số ta thảm vậy sao? Chắc chắn hắn muốn cưới ta vì để đem ta về Liêu quốc hành hạ từ từ trả thù vụ đợt trước đây mà….
oaoa….
ta thảm quá oaoa….
”
Tĩnh Tuyết vẫn còn tức giận trong lòng, hắn cứ liên tục uống rượu mà không ăn gì.
Tĩnh Hàn vẫn một tư thái nho nhã uống trà nhưng trong lòng vẫn là nổi giận không kém Tĩnh Tuyết.
Buổi tiệc hôm nay thật không vui.
Huyết Đơn Cung
- Oaoa….
tiểu Vi ui tiêu tỷ rùi oaoa….
.
Về đến cung của mình là Song Như đã la ầm lên với tiểu Vi rồi.
Tiểu Vi đang dọn dẹp liền cuống quýt chạy đến ngay.
- Công chúa….
có chuyện gì vậy ạ….
??
- Ooaoa….
.
tên sắc lang , à không tên thái tử Liêu quốc Gia Kinh Dương đó đòi liên hôn với ta óa…oaoa…
Tiểu Vi suy nghĩ
“Tên sắc lang….
??? A….
”
- Công chúa….
có phải là người công chúa gặp ở Liễu Nhã lâu không ạ?
- Đúng rồi….
.
oaoa….
Song Như bực bội đi đến giường ngồi xuống, giãy nảy liên tục.
Tiểu Vi một thoáng giật mình.
Tiểu Vi không muốn xa công chúa đâu, dù công chúa có bị gả đi nàng cũng sẽ quyết đi theo nhưng mà người công chúa bị gả là sắc lang a, nàng ghét sắc lang lắm. Công chúa vừa xinh đẹp, vừa đáng yêu, thông minh như vậy, bị gả cho hắn thật không thích hợp chút nào hết. Thật ủy khuất cho công chúa mà.
- Công chúa….
đã có cách….
giải quyết chưa ạ?
Song Như thất vọng lắc đầu.
Tiểu Vi nghe được lời này thì hi vọng chấm dứt. Công chúa thông minh như vậy mà không có cách thì tiểu Vi cũng đành bó tay thôi. Huhu ….
thật tội nghiệp công chúa.
Tiểu Vi bỗng dưng ôm mặt ô…ô…khóc lên làm Song Như cũng phải giật mình.
- Tiểu Vi, em làm sao vậy, có chuyện gì? Sao lại khóc…?
Song Như cuống quýt hỏi.
- Huhu…công chúa thật đáng thương, công chúa bị gả cho sắc lang mà….
mà…tiểu Vi không giúp được gì,
tiểu Vi thật có lỗi…ô…ô…ô….
- A…ra là vậy, em nín đi, ta sẽ cố gắng nghĩ ra cách mà….
đừng khóc nữa. – Song Như dỗ dành.
“Haz….
tiểu muội mít ướt này sao mà dễ khóc quá vậy?”
- Công chúa nói thật chứ? - Tiểu Vi ngước mặt đang tèm lem nước mắt lên hỏi nàng.
- Thật mà, nhưng trước tiên em phải nín khóc đi đã nếu không ta không còn tâm trạng mà suy nghĩ nổi nữa đâu.
Tiểu Vi nghe vậy lật đật lau nước mắt vui mừng nói:
- Dạ…tiểu Vi đã biết, em nín rồi đây, công chúa có cần dùng trà không ạ để em đi lấy.
Song Như gật đầu nhẹ.
Tiểu Vi rất hiểu ý Song Như. Mỗi khi cần suy nghĩ nàng đều dùng trà Bích Loa Xuân.
Hương trà thơm thoang thoảng, hơi trà ấm nóng làm tâm hôn thư thái, nhẹ nhõm khiến nàng rất thích dùng.
Cầm ly trà trên tay, nàng tĩnh tâm suy nghĩ.
“Xem nào…để hủy hôn nếu chỉ nói ta không đồng ý thì sẽ gây thù chuốc oán cho cả hai nước vì vậy phải nghĩ cách khác. Hạ thấp hắn, nói hắn không xứng với ta thì không đúng sự thật. Hắn đường đường là thái tử đương nhiên học vấn không thể thấp, võ công không tầm thường, cũng là một mỹ nam, nói như vậy thì không được, vậy chỉ còn cách hạ thấp ta vậy….
HẠ THẤP TA….
OK”
Kế hoạch thứ nhất bắt đầu
Nghĩ xong nàng cảm thấy đỡ bực hơn.
Nàng quyết định ra đình ở Ngự Đơn Viên dạo chơi ngắm hoa mẫu đơn.
- WOA! Đúng là dễ chịu a!
Mỗi khi ngắm hoa mẫu đơn nàng lại nhớ về Huyết Đơn Các.
“Không biết giờ này Nhã tỷ như thế nào rồi? Không có ta chắc tỷ tỷ sẽ mệt lắm. Bây giờ có muốn xuất cung đến phụ giúp tỷ tỷ cũng không dược rồi. Haz….
tên sắc lang Gia Kinh Dương chết bầm đó, vì hắn mà ta lâm vào tình cảnh này đây. Liên hôn thì ta không muốn mà hủy hôn thì cũng không xong, chẳng biết phải làm sao nữa…oaoa”
- Tiểu mỹ nhân đang nhớ ta sao?
Gia Kinh Dương không biết từ đâu xuất hiện, từ từ đến gần đình nhưng chính xác hơn là đến gần nàng.
“Mới nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến rồi….
haz….
”
Khi hắn đã ngồi xuống chiếc ghế đối diện nàng, nàng cố gắng nặn ra một nụ cười hỏi:
- Không biết ngọn gió nào mang ngài đến đây thưa-thái-tử.
Hắn khá ngạc nhiên, mọi hôm gặp hắn nàng đuổi như đuổi tà nhưng sao hôm nay lại tươi cười niềm nở hỏi han hắn như vậy chứ? Chẳng lẽ thật sự nàng đã chấp nhận liên hôn?
Hắn vẫn cái nụ cười đểu ấy trả lời:
- Vì tiểu mỹ nhân mà ta đến đây.
“Hứ….
đáng ghét….
.
ta nhẫn….
ta nhẫn….
vì sự nghiệp “vĩ đại”… ”
- Hì hì sao thái tử đột nhiên lại muốn liên hôn vậy ạ, tiểu nữ thân phận thấp hèn làm sao sánh với thái tử cao quý dây?
- Nàng là công chúa sao lại là thấp hèn được. – Hắn lại giở cái nụ cười đẹp đó ra.
- Không phải thái tử đã biết thân phận thật sự của tiểu nữ rồi hay sao?
- OH! Sao nàng biết được.
- Nếu không phải thái tử điều tra lai lịch tiểu nữ thì làm sao biết tiểu nữ là công chúa Âu Dương quốc mà đến liên hôn “trả thù” được.
Haz…hai chữ trả thù đó nàng nào dám nói ra, chỉ dám suy nghĩ trong đầu thôi.
- Haha….
thông mình, ta thích.
“ Sax….
.
sao ta ngu quá vậy….
oaoa….
” Nàng khóc thầm vì lỡ miệng lý giải.
- Như vậy thân phận thật sự của tiểu nữ làm sao dám sánh với thái tử được a.
- Qúa khứ là quá khứ, ta không để tâm chuyện đó.
Thật ra dù nàng có thấp hèn thì hắn vẫn sẽ muốn cưới nàng
“Tiêu…….
.
”
- Tiểu nữ nhan sắc quá-bình-thường làm sao dám xứng với thái tử là một mỹ nam danh tiếng a.
Nàng cố gắng nhấn mạnh 3 chữ đó.
- Haha….
.
ta không quan tâm chuyện đó tiểu-mỹ-nhân à. – Hắn cũng cố tình nhấn mạnh ba chữ tiểu mỹ nhân để trả lời câu nói của nàng.
“Oaoa….
thảm rùi…….
”
- Thái tử cao quý uiiiiii, trong cung có biết bao mỹ nhân, tùy tiện chọn đại một người cũng đều hơn tiểu nữ rồi, sao ngài không quyết định lại đi, đi màaaaaaaaaaaa….
thái tử àaaaaaa……….
.
Nàng kéo nhựa giọng nài nỉ hắn bằng đôi mắt cún con long lanh. Mong chiêu này có thể giúp được nàng làm hắn thay đổi ý định.
Đến nước này nàng chỉ có thể xuống nước năn nỉ hắn thôi.
Hắn ngắm nhìn tiểu mỹ nhân trước mắt.
Đôi mắt to tròn long lanh, miệng nhỏ chu chu không ngừng năn nỉ hắn…….
.
đáng yêu thật.
Hắn không trả lời mà vô thức đưa tay lên nâng cằm nhỏ của nàng, kéo về phía hắn, từ từ cuối xuống….
hôn nàng…….
Đang trong lúc nài nỉ, nàng đang mong chờ câu trả lời của hắn thì đổi lại là……là……hành động…….
khiến nàng giật thót mình.
Hắn….
hắn…là đang làm cái gì a.
Nàng giật mình đứng bật dậy tránh xa cái bản mặt đang ngày càng gần sát mặt nàng của hắn.
- Đồ sắc lang đáng ghét…ngươi muốn làm gì hả???
Nàng tức giận hét lên….
quên mất luôn kế hoạch xuống nước nài nỉ của mình.
“Tức quá….
tức quá….
đến nước này thì ta nhẫn không được nữa…aaaaaaa….
.
”
Hắn đang thất thần chợt nghe thấy giọng nói phẫn nộ của nàng vang lên thì hoàn hồn cũng đứng lên giở ra bộ mặt tươi cười nói:
- Đây mới chính là nàng, tiểu mỹ nhân à.
- Ngươi…ngươi…
Nàng muốn bốc khói.
Tên này ra là muốn chơi nàng. Thì ra hắn từ lúc đầu đã phát hiện ra mục đích của nàng rồi.
“Aaaaaaa….
sao mà ta ghét ngươi quá đi…aaaaa……tức quá…….
”
Nhưng sự thật là hắn đã bị đôi mắt, cử chỉ của nàng hút hồn.
- Được lắm, ta không thua ngươi đâu, ta sẽ bằng mọi cách hủy cuộc liên hôn này.
Nàng nỗi giận bực tức bỏ lại một câu rồi đi để lại hắn đứng đó nở một nụ cười.
- Nàng ghét ta vậy sao? Nhưng ta thật sự đã yêu nàng rồi. Ta nhất định phải có nàng- Song Như.