Đường Lên Núi Sơn Nhai.
Anh Kiệt từ giã Tiêu Hà lão hiệp, rời khỏi Hạnh Hoa thôn, phi ngựa vùn vụt
trên đường lên núi Sơn Nhai.
Chàng không dám chậm trễ một phút vì công việc ở Hạnh Hoa thôn rất cần có
mặt của chàng.
Bao lần Anh Kiệt đã định không đi nhưng mẹ chàng bảo:
- Con lớn khôn, việc gì mẹ cũng để cho con tùy định liệu. Nhưng theo ý mẹ,
con cần lên núi Sơn Nhai vì không phải mình cha con dặn khi nhắm mắt, mà Liêu
Cốc bá phụ năm xưa qua đến Hạnh Hoa thôn thăm mẹ cũng ân cần nhắc nhở con
nên tìm người.
Anh Kiệt hết sức phân vân về chuyện đó.
Ngày còn nhỏ, chàng xem Liêu Cốc đạo nhân như một bậc tiên ông đạo hạnh
và quyền lực cao thâm, có thể dời non lấp biển.
Đạo nhân khác xa thúc phụ của chàng cũng như cha chàng, ông không hay
nói, lúc nào cũng ngồi tụng niệm, đôi mắt lờ đờ như nhìn vào cõi hư vô nào?
Mỗi lần các vị anh hùng hội họp ở Chiêu Anh quán, Anh Kiệt cũng chú ý thấy
đạo nhân cứ ngồi trầm tư mặc tưởng, mặc ai bàn cãi, chè chén la hét. Nhưng đến
bao giờ người cất tiếng là toàn thể đều im phăng phắc. Cho đến cha chàng cũng
hỏi qua ý kiến đạo nhân trước khi quyết định một việc gì.
Không giống các hiệp sĩ trong phái võ, Liêu Cốc đạo nhân đã chọn con đường
đạo hạnh từ lúc nhỏ, nên ông không màn vinh hoa phú quý ở đời?
Khi ngang qua núi Sơn Nhai thấy núi đồi trùng điệp, cảnh vật kỳ thú xinh
tươi, đáng là nơi tu tâm dưỡng tánh? ông dừng lại, tìm nơi lập Sơn động tu niệm
để lánh xa cuộc đời trần tục.
Tuy nhiên mỗi năm đạo nhân đều về Hạnh Hoa thôn để tái hợp với các hiệp sĩ
bàn thế sự phù trầm. Mỗi khi Chiêu Anh quán bị đánh phá, Liêu Cốc xuống núi
ngay, tiếp tay với các hiệp sĩ giữ lấy Hoa thôn.
Dù không nói ra chứ ai cũng biết là cha chàng rất nể nang Liêu Cốc đạo nhân.
Người thường nói:
- Đại huynh Liêu Cốc luyện tâm thần đến bậc cao siêu, mọi chuyện đời, người
đều quán thông nên tất cả khó khăn người đều giải quyết như trở bàn tay. Bọn ta
có họp lại cũng không bằng.
Mặt trời đã xế bóng.
Anh Kiệt phi ngựa không ngừng và trong lòng chàng vẫn miên man nghĩ đến
vị đạo nhân trên núi kia. Con đường này, ngày xưa chàng đã theo cha đi qua nhiều
lần nên Anh Kiệt thuộc lòng từng cánh rừng, từng ngọn đồi, từng ngọn suối.
Chàng ưa thích nó vì cảnh vật càng lên cao, càng đẹp vô cùng.
Suy nghĩ mãi, chàng không hiểu cha chàng đã trao cho Liêu Cốc đạo nhân vật
gì, chắc là quan trọng lắm mới dặn dò chàng phải lên Sơn Nhai động.
Một bức thư chỉ dạy? Một bộ ngọc gia truyền? Một thanh kiếm báu? Hay một
mối thù chưa trả?
Càng nghĩ Anh Kiệt càng tò mò thúc ngựa đi nhanh hơn, cố thu ngắn quãng
đường dài để gặp đạo lulull.
Tuấn mã thuộc vào loại quý nên dù chạy nhanh như gió vẫn không hề biết
mệt.
Nếu chạy theo cái đà này thì nửa đêm nay chàng sẽ đến núi Sơn Nhai.
Bỗng dưng Anh Kiệt ngạc nhiên ghì cương ngựa? Phía trước mặt chàng, bên
ngọn thác từ lưng chừng núi đổ xuống, nhìn như có một ky mã đang nhìn nước đổ
xuống hố sâu. Chàng chú ý nhìn kỹ và lẩm bẩm:
ồ? Hạnh Hoa Mai? Tại sao nàng đến chốn này? Thật là bất ngờ? Hạnh Hoa
Mai đã rời Hạnh Hoa thôn trước chàng không lâu, rồi cũng đi trên đường này?
Sự ngẫu nhiên đó làm cho Anh Kiệt hết sức vui mừng.
Chàng định giục ngựa tiến tới để nói hết cho Hoa Mai biết những khó khăn mà
phái võ đang gặp phải và yêu cầu nàng quay về Hạnh Hoa thôn.
Nhưng chàng nhớ lại Hoa Mai là con người kiêu hãnh, đối với nàng chàng có
nghĩa gì đâu? Nói ra những lời ấy biết nàng có tin chăng?
Trong khi ấy Hoa Mai vẫn ngồi im lìm trên mình ngựa, nhìn thác đổ âm thầm
xuống sườn non, bọt tung trắng xóa, phản chiếu dưới ánh trời chiều.
Nàng như bị thu hút bởi cảnh đẹp hùng vĩ của thiên nhiên mà không chú ý đến
những tiêng động chung quanh mình.
Anh Kiệt giục ngựa đến gần thiếu nữ và không hiểu sao lòng chàng rung động
khác thường.
Trên mình ngựa, dưới ánh trời, đôi mắt Hoa Mai như mơ màng, miệng nàng
xinh tươi dưới đôi má hồng hồng gây vào lòng chàng trai sự xúc động bâng
khuâng.
Trong giây phút, Anh Kiệt quên mất tính tình kiêu hãnh của nàng mà đêm nào
chàng rất phật ý.
Bỗng nhiên, tuấn mã của thiếu nữ hí vang lên rồi chồm tới trước.
Hoa Mai giật mình suýt té, rút vội thanh kiếm ra khỏi võ.
Anh Kiệt hãi kinh, biết chắc có ác thú ẩn nấp đâu đó.
Quả đúng như dự đoán của chàng, từ trong hốc đá một con hổ to lớn bước ra
và bất thình lình đập đuôi chụp lên mình Hoa Mai.
Thiếu nữ không hề sợ hãi, thúc ngựa phóng khỏi móng vuốt ác thú rồi nàng
nhảy xuống đất.
Tuấn mã khôn ngoan chạy vụt ra khỏi vùng chiến.
Mãnh hổ hụt mồi, gầm gừ ghê sợ rồi phóng vào mình Hoa Mai lần nữa.
Thiếu nữ hét lên một tiếng chém ngang đầu hổ.
Một tiếng "Phập" ghê rợn, lười kiếm tiện mất một bên đầu hổ. ác thú rống lên
đau đớn ngã nhào ra phía sau. Nó gầm gừ vang động núi rừng nhưng vẫn chồm tới
chụp nhầu.
Hoa Mai biết mãnh hổ liều chết để giết nàng, nên không dám khinh thường
nữa vội nhảy vọt lên không để tránh.
Mãnh hổ như say máu, cứ bổ hai chân trước vào mình Hoa Mai, mặc cho máu
chảy linh láng dưới cỏ. . .
Anh Kiệt cũng khiếp sợ sự điên dại của ác thú, nếu gặp con hổ khác, chắc nó
đã phóng mất vào rừng.
Trước sự điên dại của ác thú, Hoa Mai cứ tiếp tục lẫn tránh nhảy tới, nhảy lui,
rồi bất thình lình phóng mình đâm thốc mũi kiếm vào bụng hổ.
ác thú kêu lên đau đớn rồi dãy dụa dữ dội, máu tuông ồng ộc, hồi lâu mới
chịu nằm im.
Hoa Mai vừa tra kiếm vào vỏ bỗng nghe tiếng thét vang:
- CÔ nương ? Coi chừng ?
Nàng chưa rõ việc gì vừa quay lại đã thấy con hổ khác to hơn, từ đâu nhảy vụt
vào mình nàng.
Hoa Mai không đề phòng kịp kêu rú lên, nhưng bỗng nghe một tiếng "Phập"
bên tai, con hổ lăn tròn xuống đất, chiếc đầu to lớn của nó gần lìa khỏi cổ.
Nàng định thần lại và thấy chàng tráng sĩ bí mật đã đứng đấy tự bao giờ, tay
cầm lăm lăm bảo kiếm.
Hoa Mai nhìn chàng mà không khỏi ngạc nhiên:
- Tráng sĩ đi đâu mà kịp đến cứu thiếp vậy?
Anh Kiệt mỉm cười đáp:
- Tôi thình lình tạt ngang qua đây và thấy cô nương hạ mãnh hổ nên tò mò
đứng xem? Thật không ngờ kiếm thuật của cô nương cao điệu đến thế. Hoa Mai
nhìn xuống đất đáp nhỏ :
- Tài nghệ có ra gì, xin tráng sĩ đừng nói thế, thiếp thêm xấu hổ. Vừa rồi
không có tráng sĩ thì thiếp còn mong gì sống sót.
Lần thứ nhất trong đời Hoa Mai có một câu khiêm nhường, dù là đúng sự
thực: Nhưng nàng cũng cảm thấy ngượng nghịu khó khăn làm sao? Nàng quen
khinh khi thiên hạ bây giờ biết phục tùng kẻ khác ?
Thật là một chuyện lạ? Chính Hoa Mai cũng không ngờ mình nói được những
lời thành thật ấy?
Anh Kiệt cảm thấy phơi phới trong lòng. Bài học đáng giá của chàng đã làm
cho Hoa Mai biết sửa đổi tính tình. Từ nay phái võ Hạnh Hoa thôn càng tăng thêm
uy tín.
Anh Kiệt nói lãng đi:
- Đây là thác Long Tuyền, nơi ác thú thường lui tới uống nước, sao cô nương
lại dừng ngựa xem phong cảnh?
- Thiếp cũng từng nghe đồn thác này nhưng chưa lần nào gặp ác thú? Đến hôm
nay thì khiếp sợ lắm rồi ?
Hai người nhìn nhau mỉm cười.
Giữa cảnh núi rừng hoang dã, hai người lại gặp nhau. Sự thân mật đến với họ
một cách dễ dàng, nên Anh Kiệt hy vọng tìm hiểu Hoa Mai nhiều hơn.
Từ khi trở về Hạnh Hoa thôn, chàng vẫn chú ý đến tánh tình Hoa Mai, dù
nàng có kiêu hãnh đáng ghét, nhưng chàng nhận thấy nàng là người đáng kể nhất
trong phái võ hiện nay. . .
Anh Kiệt mong mỏi sửa đổi được những tật xấu của Hoa Mai, dìu dắt nàng
nên người, trước khi cho nàng biết mình là con của hiệp sĩ Vũ Anh Tùng.
Sau này, chắc chắn là chàng không ở Hạnh Hoa thôn mãi mãi. Tiêu Hà lão
hiệp cũng đã già, ai sẽ là người giữ gìn Chiêu Anh quán, nơi tượng trưng cho sự
tồn tại của phái võ Hạnh Hoa thôn? Tất nhiên mọi người phải trông cậy vào Hoa
Mai?
Do đó Anh Kiệt thấy bổn phận mình phải chăm sóc đến nàng.
Riêng Hoa Mai, vẫn chưa biết được chàng là ai, nhưng vừa mới thọ ơn người,
nàng cũng đem lòng vị nể.
Vả lại, khi nói chuyện với chàng Hoa Mai thấy không đến nỗi nhạt nhẽo lắm
mà trái lại là khác. Chàng nói năng hoạt bát, chuyện trò đứng đắn, không hề có
giọng bỡn cợt như những chàng trai khác khi đến bên nàng.
Thái độ nghiêm nghị của chàng làm cho Hoa Mai kính nể và tin tưởng rất
nhiều ở chàng.
Anh Kiệt bỗng hỏi:
- CÔ nương định đi về đâu? Sao lại rời bỏ Hạnh Hoa thôn đột ngột như vậy?
Tiêu Hà lão hiệp buồn khổ lắm và đã cho người tìm kiếm khắp nơi.
Hoa Mai nhìn xuống đất, vẻ buồn hiện lên trên khuôn mặt.
Lâu lắm, nàng mới đáp lời Anh Kiệt:
- Tráng sĩ không dự cuộc tranh tài đêm qua nên không thấy rõ hoàn cảnh thiếp
ngày nay. Thiếp không thể nào ở lại Hạnh Hoa thôn được nữa.
Anh Kiệt xúc động trong lòng ? Quả thật vì mình mà Hoa Mai xấu hổ với anh
hùng hào kiệt phải bỏ đi.
Chàng giả vờ hỏi:
- Chuyện quan trọng đến thế kia à? CÔ nương đã giết chết người ư?
Hoa Mai nhìn vẻ sửng sốt của Anh Kiệt suýt bậc cười. Nàng cảm thấy người
bạn đường có nhiều nét ngây ngô đến lạ lùng!
Chàng làm ra thế để trêu chọc mình hay bẩm sinh chàng là như vậy?
Nhưng Hoa Mai nghĩ dù mình có nói rõ tâm sự mình cho chàng nghe cũng
không có hại gì ? Chàng không là ân nhân của mình ư?
Nàng khẽ đáp:
- Không ? Thiếp có giết chết ai đâu? Kể ra đây cũng là một bài học đáng giá
cho thiếp ? Thiếp bị người đánh bại.
Anh Kiệt trố mắt nhìn Hoa Mai rồi hỏi lại nàng:
- Quan trọng đến thế ư? Mỗi lần cô nương thua trận là mỗi lần lẻn nhà ra đi
sao? Thật tôi không ngờ...
.
- Tráng sĩ không biết chứ từ xưa nay thiếp có bao giờ bại trận đâu. Vả lại
thường ngày thiếp có ý xem thường anh hùng hào kiệt.
Anh Kiệt chăm chú nhìn vào mắt nàng khiến Hoa Mai không tự chủ được,
phải quay đi nơi khác. Chàng khẽ nói giọng rắn rỏi hơn:
- CÔ nương có bao giờ rời khỏi Hạnh Hoa thôn chưa? Anh hùng hào kiệt giáp
mặt được mấy người mà dám khinh thường ? CÔ nương thật. . .
Chàng không nói hết câu nhưng Hoa Mai cũng biết đó là lời trách khéo.
Tuy nhiên nàng hơi kinh ngạc về câu hỏi của chàng tráng sĩ. Nàng thoáng nghi
ngờ một điều gì nhưng không nói ra, trong lúc Anh Kiệt cứ vô tình tiếp tục:
- CÔ nương được đi xa sẽ thấy rằng trong thiên hạ thiếu chi người tài giỏi. Sự
thất bại là lẽ thường của con nhà võ ? Có ai chắc rằng mình thắng mãi đâu?
Giọng nói kia, Hoa Mai đã nghe một lần rồi, nàng chắc chắn thế? Chàng tráng
sĩ này nhất định có liên quan đến người hiệp sĩ bí mật đêm qua đã hạ gục nàng trên
đài
Nàng bắt đầu để ý dò xét xem chàng là ai mà cứ theo dõi nàng.
.
.
Hoa Mai tự dưng im lặng khiến Anh Kiệt cảm thấy e ngại trong lòng. Nàng
đang nghĩ gì? Nàng hối hận vì hành động gàn dở của mình chăng?
Bóng chiều đã phủ xuống núi đồi, khí lạnh từ trong đá bốc ra làm Hoa Mai
khẽ rùng mình.
Nàng nhìn lên đầu núi, sương mù trắng bao bọc chung quanh như một đám
mây hạ thấp.
Nàng khẽ huýt một tiếng sáo.
Từ trong bụi rậm, con tuấn mã nghe tiếng chủ, hí lên rồi chạy vụt ra.
.
.
Thiếu nữ lên ngựa và quay lại bảo Anh Kiệt:
- Chào tráng sĩ? Thiếp đi thôi.
.
.
Anh Kiệt ngạc nhiên lo sợ lời nói của mình đã làm phật ý Hoa Mai nên đang
trò chuyện nàng lại bỏ đi.
Song Anh Kiệt cũng hỏi:
- CÔ nương định đi về đâu?
Thiếu nữ nhìn con đường uốn quanh sườn núi đáp:
- Thiếu nữ về núi Sơn Nhai học đạo ?
Nàng nói, lạnh lùng giục ngựa đi, trong lúc Anh Kiệt theo lẩm bẩm:
- Thế nào cũng sẽ gặp lại nhau?
Liêu Cốc đạo nhân ngồi trước đỉnh trầm hương nghi ngút, im lặng như pho
tượng không biết tự hồi nào.
.
.
Hoa Mai đang quỳ dưới đất, không dám ngẩn đầu lên:
- Thái độ của đạo nhân đủ cho Hoa Mai hiểu rõ là người đang giận lắm?
Nàng đã đón trước sự tức giận của sư phụ khi bước vào cửa động, nhưng đến
giờ phút này Hoa Mai vẫn thấy khiếp sợ.
Nàng đã thuật lại cho đạo nhân rõ những hành động của mình và hoàn cảnh
hiện tại, rồi cầu xin đạo nhân cho nàng được hầu bên gối suốt đời, để học lấy đạo
hạnh của người . . .
Liêu Cốc đạo nhân không nói một lời, cứ ngồi trầm ngâm suy nghĩ. ông
không ngờ Hoa Mai lại tệ đến như vậy, chưa chi đã học tính kiêu căng, khinh
thường anh hùng hào kiệt để đến nỗi phải bị hạ nhục trên đài.
Lâu lắm người mới hỏi:
- Tiêu Hà hiền đệ có biết con lên đây chăng?
Hoa Mai ngập ngừng giây lâu rồi đáp:
- D ạ. . .
không ? . . . Con sợ. . . Thúc phụ con. . . Không thuận?
- Gớm thật? Con dám khinh thường cả phép gia nghiêm là quá lắm? Ta dung
dưỡng con chẳng hóa ra tập cho con hư thân mất nết.
.
.
Hoa Mai sợ hãi vô cùng:
- Trăm lại bá phụ? Con nào dám khinh khi phép nhà? Nhưng con quá xấu hổ
với mọi người không thể ở Hạnh Hoa thôn được nữa? Bá phụ đuổi con rồi con còn
biết đi đâu? . . .
Nàng gục đầu xuống khóc thảm thiết.
Hoa Mai mồ côi từ thuở nhỏ nên rất được các lão hiệp nuông chiều quý
mến.
Nàng dựa vào tình thương đó để làm xiêu lòng Liêu Cốc đạo nhân.
Liêu Cốùc đạo nhân khẽ thở dài. Lòng người cũng thấy chua xót dùm đứa
cháu côi cút. Người nghĩ rằng trong