Cảm xúc.
Ôn Liễm Cổ cảm nhận được cảm xúc ở trên người Giang Nguyệt Điệp.
Xưa nay chưa từng có, cảm xúc chân thật mà tươi tắn.
Chẳng sợ chỉ ngắn ngủi một cái chớp mắt, chẳng sợ đối với thường nhân mà nói cảm xúc như vậy tùy ý mà đến.
Nhưng đối với Ôn Liễm Cố mà nói, lại là chuyện xưa nay chưa từng có.
Từ khi mới ra đời, Ôn Liễm Cố còn nhỏ liền có thể cảm nhận được cảm xúc của “Người”, tuổi tác hắn phát triển theo năm tháng, có thể cảm giác được cảm xúc càng ngày càng ít, nỗi lòng hắn lại khó sinh ra gợn sóng gì.
Nhưng mà, cái này không đại biểu cho việc Ôn Liễm Cố không rõ cái gì là “Yêu hận tình thù”. Cùng tương phản, bởi vì tự bản thân không cảm thụ được, Ôn Liễm Cố đối với thế nhân quan sát càng thêm tinh tế tỉ mỉ, thậm chí với hiện tại, liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu những buồn vui mà người khác giấu dưới lớp da, giấu bên trong huyết nhục.
Sướng giận vui buồn, yêu hận tình thù.
Nghe tới rộng lớn mạnh mẽ, đã thấy nhiều, lại không còn thú vị.
Nếu là dựa theo lẽ thường phỏng đoán, rốt cuộc có thể cảm nhận được cảm xúc của thương nhân, Ôn Liễm Cố nên là cao hứng.
Rốt cuộc ở trong mắt rất nhiều người, nếu vô pháp thể nghiệm hỉ nộ ái ố của nhân gian, thì liền như đi đời một chuyến, một chữ “Sống” này đều sẽ trở nên giả dối buồn cười. Hiện giờ, khó được gặp phải một người hợp nhãn duyên, lại có thể khiến cho nỗi lòng hắn phập phồng, thậm chí nhất định có thể là hắn tồn tại “Nửa người”.
Ai nghe xong không nói một câu “Lương duyên trời cho?”
Nếu người bình thường gặp được việc này, không nói sau này đối đãi đối phương như châu tựa bảo như thế nào, sợ là ngày tháng kìm nén không được sung sướng trong lòng, muốn cùng đối phương thân cận một phen cũng là có thể.
Nhưng Ôn Liễm Cố không phải như thế.
Đại khái bởi vì hắn không phải người bình thường.
Ôn Liễm Cố gợi lên khóe môi, đứng tại chỗ, hành lang dài gió thổi nhẹ đem hai bên tóc hắn thổi đến lay động, mờ mờ ảo ảo mà chiếu lên mặt hắn, lại biến mất vài sợi, vòng đi vòng lại.
Như là trong lúc trời cao lơ đãng lộ ra một tia ấm áp, lại vội không ngừng mà nhanh thu hồi.
Ôn Liễm Cố vươn một bàn tay, ánh sáng rất nhỏ dừng lại trong lòng bàn tay hắn.
Có ánh sáng dừng ở nơi này liền không còn đen tối nữa, ánh sáng cũng chưa bao giờ nguyện ý dừng lại với bóng tối.
Hơi hơi hợp lại mở bàn tay ra, mắt thấy ánh sáng sắp tắt, bên môi Ôn Liễm Cố lộ ra một độ cong càng sâu.
Phương thức tốt nhất gặp được ánh sáng trong bóng đêm, chính là đem nó bóp tắt.
----
“Sở Việt Tuyên” lại dừng.
Không biết có phải lại phát bệnh hay không.
Giang Nguyệt Điệp không tiếng động mà thở dài, trong lòng có chút phát sầu.
Đúng vậy, trải qua một phen giao lưu lúc trước, Giang Nguyệt Điệp đã theo bản năng đem đại nam chủ nhập vào nhân vật có “Tâm lý bệnh hoạn”.
Nàng không thấy có cái gì không đúng, thậm chí cảm thấy như vậy là hết sức bình thường.
Ở trong tiểu thuyết ngôn tình cổ đại, không có chút bệnh thì làm nam chủ cái gì? Đặc biệt là loại thế giới bao hàm yêu quỷ kỳ ảo, không có chút bệnh kín linh tinh, thì thật xin lỗi giả thiết phức tạp như thế.
Chính là đặt ở dưới loại tình huống này, làm nàng có điểm khó làm.
Chỉ giết một yêu quái mà cũng phải do dự, nam chủ không khỏi cũng quá mềm lòng đi, Giang Nguyệt Điệp nhớ tới lúc sau mình cần phải đi đúng cốt truyện, chỉ cảm thấy thập phần hao tâm tổn trí.
Tỷ như hiện tại, đừng nói ra ngoài địa lao, hai người chặn đường tiểu yêu quái cũng chưa thấy đâu!
Rõ ràng là đang chạy trốn, nhưng “Sở Việt Tuyên” lại dừng bước chân, cũng không biết là đang nghĩ cái gì.
Đại huynh đệ, chúng ta nhanh chạy ra ngoài, không phải có thể nhanh chóng nhìn thấy nữ chủ của ngươi sao?
Trong lòng Giang Nguyệt Điệp một bên chửi thầm, một bên quay đầu lại tính toán nhìn xem “Sở Việt Tuyên” muốn làm cái gì.
----
Cùng lúc đó, vừa lúc hành lang dài nổi lên một trận gió, hướng gió đi theo hướng Giang Nguyệt Điệp quay đầu, đem hai hàng đuốc hai bên thổi đến khuynh đảo, trong nháy mắt này không gian tựa hồ có chút hơi vẹn vẹo, ngay tại lúc đột nhiên xuất hiện ánh sáng, bụi bặm trong không trung không dễ phát hiện đều bị chiếu đến thấu triệt.
Ngay cả những cái đó vốn nên tiêu tán trong ánh sáng, cũng theo động tác nàng một lần nữa rơi xuống trên người Ôn Liễm Cố.
…... Giống như là, này là ánh sáng của bản thân, giống với nàng.
Mà cùng ở thời khắc đó, Giang Nguyệt Điệp quay đầu cũng rốt cuộc thấy rõ khuôn mặt đối phương.
Cứ việc ánh sáng lướt qua giây lát, nhưng khuôn mặt đối phương vẫn như cũ khắc thật sâu trong đầu Giang Nguyệt Điệp.
…. Người hắn như vậy, xác thật xứng với đôi bàn tay như thế.
Đây là phản ứng đầu tiên của Giang Nguyệt Điệp.
…. Nguyên lai thật sự có người sẽ sáng lên a.
Đây là ý tưởng thứ hai của Giang Nguyệt Điệp.